Chương 17. Chuyển nhà

Ngày nọ, Du Trúc như tiêm một tấn máu gà, hưng phấn tùy thời có thể đứng lên rống một khúc chiến ca.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, khoảng thời gian dài cô vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cha Văn Cầu rốt cuộc đã chuyển giấy tờ an dưỡng của con trai sang tên cô. Nói cách khác, cô bất cứ lúc nào cũng có thể mang chó mèo dọn ra viện điều dưỡng, sống cuộc sống ba người viên mãn!

Sống chung, hiện tại chung cư đơn rõ ràng không đủ ở. Hiện tại đã mua một căn hộ lớn hai phòng ngủ được lắp đặt hoàn thiện, vào buổi sáng một ngày mặt trời lên cao, mang theo nhóm tâm can bảo bối cùng nhau chuyển vào.

Văn Cầu cùng Thẩm Tư Tuyền đối với việc chuyển nhà này thích ứng rất tốt, chính là có chút quá trạch, cũng không chủ động ra cửa.

Một ngày cuối tuần, ăn xong cơm trưa ba người nằm lười trên giường.

Văn Cầu ôm iPad xem 《 Sleepy Princess in the Demon Castle 》, Thẩm Tư Tuyền nằm nghiêng bên cạnh cậu, theo học giáo trình Beatbox trên điện thoại. Văn Cầu ghét bỏ anh, một cái tát vỗ vào trên ót, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “Mồm hỏng của anh bây giờ giống cái máy tạo độ ẩm!”

Thẩm Tư Tuyền chịu không nổi ủy khuất này, trở tay một chưởng chế trụ đỉnh đầu đối phương: “Tôi có phải cho cậu mặt mũi quá không, để cậu cảm thấy cậu được rồi, hử?”

Du Trúc đang ngủ ngon lành bị động tĩnh đánh nhau đánh thức, eo mỏi đều không kịp duỗi liền nhào qua can ngăn.

“Sao lại đánh nhau rồi, có thể văn tĩnh chút được không?” Cô một tay ôm một con, lấy thân thể ngăn cách hai người bọn họ, “Không ngoan sẽ bị đưa đi triệt sản!”

“Nhanh đưa cậu ta đi đi!” Thẩm Tư Tuyền còn đang tức, “Đống tinh hoàn hợp lẫn trong óc kia cũng nhặt sạch nốt!”

“Anh mới trong đầu chứa tinh hoàn! Đũy mẹ anh!” Văn Cầu thốt ra lời quốc mạ, cách Du Trúc vươn móng vuốt của mình qua.

“Cầu Cầu, không được nói thô tục! Về sau ít chơi Vương giả vinh diệu, đều học hư!” Cô thấp giọng quát lớn, đem móng vuốt đang khuơ khuơ của thiếu niên nắm chặt trong tay.

Dưỡng sủng vật đều biết, con trong nhà trở nên ầm ĩ, hơn phân nửa là bởi vì tinh lực tràn đầy không có chỗ phát tiết, đi ra ngoài nhiều là tốt rồi.

Du Trúc trầm tư một lát, mình lộn cá chép xuống giường, vừa thay quần áo vừa thông báo bọn họ: “Đi, chúng ta đi ra ngoài dạo phố, thuận tiện mang hai người uống trà chiều.”

“Xuỳ, không thú vị.” Văn Cầu ôm iPad, đầu cũng chưa nâng.

Thẩm Tư Tuyền tiếp lời: “Muốn uống trà chiều có thể đặt bên ngoài mà.”

Được lắm, người này trực tiếp xem nhẹ đi dạo phố...

Tình thế nghiêm túc, cô không thể không ra đòn sát thủ: “Uống xong trà chiều, chúng ta đi thuê khách sạn tình lữ, mang theo đạo cụ này.”

Hai người trên giường đồng thời ngồi thẳng dậy: “Được!”

Du Trúc: “......”

Cô biết ngay mà!