Chương 14. Ghen

Hôm nay, Du Trúc đang đi làm nhận được một cuộc điện thoại, cô click mở nhìn xem, là một dãy số xa lạ. Sau ấn nhận, cô không đợi đối phương mở miệng liền nói thẳng nói: “Chuyển phát nhanh để ở cửa phòng thường trực là được.”

Đối diện yên tĩnh hai giây, một giọng nam rõ ràng mang theo phẫn nộ truyền tới: “Em xoá số của anh sao? Tôi là Diêm Bác Hãn, em nhanh chóng kêu bảo vệ cửa cho anh vào.”

Cô có chút không thể hiểu được, số bạn trai cũ không xóa, chẳng lẽ giữ lại chúc tết sao?

“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Du Trúc không muốn thấy hắn, chuyện có thể thông qua điện thoại nói rõ là tốt nhất.

“Là chuyện rất quan trọng, Tiểu Trúc. Anh có cái này cho em.” Diêm Bác Hãn nói xong nghiến răng nghiến lợi, làm cô hoài nghi người này vừa ăn món sườn vừa nói chuyện với cô.

Cô nghĩ nghĩ, đồng ý, quay đầu thông báo bảo vệ cửa để thả người.

Lần này không cho người tiến vào, không chừng ngày sau còn muốn lại đến phiền cô. Muốn tới thì tới thôi, máy trảm đầu hổ đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể một đao chặt sạch sẽ.

Chẳng được bao lâu, Diêm Bác Hãn hùng hổ xông vào văn phòng phó viện trưởng.

Hắn thấy trên sô pha có hai nam nhân, tưởng đồng nghiệp của Du Trúc, cũng không quản, “Bang” một tiếng đem văn kiện trên tay vỗ vào trên bàn của cô.

“Anh tra xét báo cáo kiểm tra sức khoẻ của em năm nay, em căn bản không bệnh!” Hắn chỉ vào phần văn kiện kia, tức giận tới suyễn luôn, “Vì sao gạt anh? Chỉ bởi vì bên cạnh anh người khác phái nhiều, mà em phải nói dối để chúng ta chia tay?”

Du Trúc lẳng lặng nhìn hắn, giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ.

“Anh giải thích với em rất nhiều lần rồi, anh không có quan hệ với mấy người bọn họ. Anh từ đầu đến cuối chỉ yêu em!” Nam nhân không đọc hiểu ánh mắt của cô, tiếp tục nói, “Đừng náo loạn được không, Tiểu Trúc. Trở lại bên cạnh anh đi!”

“Không, anh hiểu lầm. Nguyên nhân chia tay với anh chân chính là tôi có cẩu khác.” Du Trúc mười ngón giao nhau đáp ở trên cằm, khí thế giống như tổng tài muốn sa thải công nhân, “Tôi rất lấy làm tiếc, anh không có cơ hội lần nữa.”

Diêm Bác Bãn sững sờ ở đó, không biết là bởi vì từ cô tìm hay vẫn là bởi vì khí tràng của cô.

Trên sô pha Văn Cầu buông gói bim bim tôm trong tay ra, bắt lấy trọng điểm: “Chị cũng chỉ có cẩu thôi à?”

Du Trúc soái không được ba giây, lập tức phương thức liếʍ cẩu(*) bồi tội: “Chị nói sai rồi chị nói sai rồi, còn có một con mèo con đáng yêu nhất thế giới.”

Văn Cầu cười lạnh một tiếng: “Em không nhất định là mèo, nhưng chị thật sự là cẩu thật.”

Nữ nhân hổ thẹn ngậm miệng lại, an tĩnh như gà.

Diêm Bác Hãn nhìn tuồng ân ái này, còn cái gì không rõ nữa. Thấy tình cảm không cách vãn hồi, hắn ghen ghét trừng mắt nhìn Văn Cầu một cái, bước chân mang theo gió rời đi.

Du Trúc biết Văn Cầu tức giận đến cả bim bim tôm cũng không ăn, lấy lòng dâng lên một hộp sữa bò Vượng Tử, tư thái rất giống Ngụy Trung Hiền họa loạn triều cương: “Chủ tử, bảo bối, đừng tức giận! Tỷ tỷ nói chuyện cũng chưa qua não, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt ta.”

Thiếu niên nhận lấy sữa bò, sắc mặt vẫn như cũ không tốt lắm: “Làm em nguôi giận, trừ phi cấp thêm cơm!”

“Được chứ được chứ được chứ!” Cô vội vàng gật đầu, “Còn muốn ăn cái gì, bánh kem dâu tây, bánh nướng trứng chảy, hay là trà sữa trân châu?”

"Anh muốn trà sữa trân châu, trà không cần nhiều sữa, bỏ nhiều trân châu.” Thẩm Tư Tuyền ở bên cạnh bỗng nhiên xen miệng vào.

Du Trúc không để ý tên khờ phê kia, tiếp tục tha thiết nhìn Văn Cầu.

“Ăn chị.” Thiếu niên nhe răng trắng nhỏ ra, hung hăng, “Hiện tại liền muốn.”

!!!

Chủ tử lên tiếng, cô có thể làm sao bây giờ?

Làm theo thôi...

Du Trúc ngượng ngùng nhìn cậu một cái, giọng nói vũ mị: “Chị đây tắm rửa trước một cái. Đợi lát nữa, phòng nghỉ gặp!”

-

Liếʍ cẩu: thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.