Chương 12. Ngủ chung

Du Trúc thành công cản lại đại chiến thế kỷ của bạn trai với tiểu tình nhân, nhưng cô cản không được Văn Cầu hưng sư vấn tội.

“Thẩm Tư Tuyền anh ấy chỉ là một tiểu ca ca tốt chơi cùng thôi, hôm nay bớt thời giờ tới bên này của chị làm khách, người ta ở một lát là đi rồi.” Du Trúc nghĩ cái gì nói cái nấy, mặc kệ dối trá nhiều bao nhiêu, chỉ cần có thể giấu trời qua biển là được.

“Chị thật đúng là giả hơn túi nilon đó, Tiểu Trúc.” Văn Cầu cười lạnh một tiếng, “Tên chó má này đều đã nói với em, anh ta cùng chị ngủ trong một ổ chăn rồi.”

“Anh sao cái gì cũng nói hết?!” Du Trúc trừng lớn mắt lên án Thẩm Tư Tuyền.

Người này còn ngại chuyện này không đủ lớn sao!

Thẩm Tư Tuyền vẻ mặt vô tội: “Anh chỉ là sẽ không nói dối......”

Du Trúc: “......”

Nên biết đến, không nên biết đến, Văn Cầu đều đã biết. Du Trúc cảm thấy không thể lại lừa mình dối người, cho dù phải làm tra nữ, cũng muốn tra đến bằng phẳng mới được.

Cô đồϊ ҍạϊ mà ngồi vào trên giường lông vũ bay tán loạn, cúi đầu đỡ trán thẳng thắn với bạn trai nhỏ của mình: “Thật xin lỗi bảo bối, tỷ tỷ xác thật đội nón xanh cho em.”

“Chị hiện tại vẫn yêu em như trước, nhưng trong lòng cũng có tiểu ca ca này.” Cô nhắm mắt lại, chờ đợi hình phạt, “Chị biết như vậy đối với hai người đều không công bằng. Nếu trong hai người ai muốn rời khỏi, chị sẽ buông tay, sẽ không dây dưa nữa.”

Trong phòng nhất thời lâm vào yên lặng.

Thẳng đến khi Du Trúc sắp bị bầu không khí này làm cho bỏ chạy, Văn Cầu đột nhiên nói chuyện.

“Em mới không chia tay với Tiểu Trúc.” Giọng nói thiếu niên lúng ta lúng túng, tiếp tục trò chuyện, “Nhưng chị không thể lại cùng anh ta ngủ chung một chiếc giường, trừ phi cũng mang theo em!”

“Tôi thấy cậu y như thái giám mở hội toạ đàm vậy, lời nói quả thực vô căn cứ. Người bệnh ở viện điều dưỡng sao có thể cùng chúng tôi trở về đây, ha!” Thẩm Tư Tuyền vắt tay ôm trước ngực, nhàn nhã dựa vào tường, nếu không lên tiếng, ngược lại thật sự có thể xưng là phong lưu tiêu sái.

“Em mặc kệ! Vậy tỷ tỷ đuổi anh ta ra khỏi nhà đi, bằng không chuyện này không để yên đâu!” Văn Cầu bổ nhào vào trên giường ôm lấy eo Du Trúc lay động, lay đến cơm bữa tối qua đều muốn nôn ra.

......

Ba người cuối cùng thoả thuận, do Du phó viện trưởng vận dụng chức quyền đem “Lang thang đầu đường” Thẩm Tư Tuyền đưa vào viện điều dưỡng, hơn nữa mỗi tuần cô có đến bốn ngày ở lại viện điều dưỡng qua đêm bồi bạn.

Đến nỗi vì sao là bốn ngày, mà không phải ba ngày hay năm ngày?

Cái đó đương nhiên là vì phân chia công bằng, mưa móc đều dính...

Vào lúc ban đêm, Du Trúc vì dỗ Văn Cầu vui vẻ, trực tiếp dọn vào ở trong phòng nghỉ tư nhân rộng rãi thoải mái, bên trái ôm bảo bối, bên phải ôm Tâm Can nhi bình yên đi vào giấc ngủ.

Trong lòng cô lâng lâng nghĩ: “Này nha, quá được đi chứ? Mị quả nhiên là có hào quang nữ chính mà!”

Sáng sớm hôm sau, cô bị ác mộng đánh thức. Trong mơ có một con quái vật cường tráng vừa ăn luôn chân cô, còn đè đầu cô không cho cô đào tẩu.

Du Trúc lau mồ hôi muốn từ trên giường bò dậy, di chuyển một chút không thành công.

???

Cô nghi hoặc mở hai mắt, thình lình phát hiện đầu mình bị Văn Cầu nằm ngang ở trên gối ôm vào trong ngực, chân bị Thẩm Tư Tuyền dùng bụng đè ở dưới thân.

!!!

Du Trúc: Nháo nửa ngày, hại bà gặp ác mộng chính là hai người à (╯‵□′)╯︵┻━┻