Chương 1: Xuyên sách

Du Trúc là nữ thanh niên độc thân lớn tuổi bình phàm, 29 tuổi, đi làm sáng đi chiều về, lúc nhàn rỗi chiêu dụ mèo trêu chọc chó. Ngoại trừ việc mẹ già mỗi ngày thúc giục tìm đối tượng hơi phiền chút, cô đối với trạng thái sinh hoạt hiện tại vô cùng hài lòng.

Nhưng mà, Thiên Đạo rất luân hồi, trời xanh không tha cho ai.

Chỉ số hạnh phúc của Du Trúc quá cao, lệch nghiêm trọng khỏi quỹ đạo so với giá trị trung bình của nhân loại trong xã hội. Cái này khiến cho ông trời đều nhìn không được, vì thế đũa ma pháp tiên nữ vung lên, blah blah năng lượng, để nữ nhân này với nhóm đua xe có một cuộc gặp gỡ vận mệnh bất ngờ.

......

Hôm nay, Du Trúc lái xe mang theo chó cùng mèo nhà mình tham gia triển lãm thuyền rồng, trên đường bị một chiếc xe thể thao phóng nhanh như bay đâm phải.

“Oanh!”

Xe của cô ngay tại chỗ nổ mạnh, người đang đạp hai bàn chân liền biến mất.

Du Trúc rất áy náy.

Đáng thương chó với mèo của cô, không chi cũng chịu liên luỵ.

......

Khi tỉnh lại, cô phát hiện chính mình đang ngồi ở quán cà phê trong một toà văn phòng. Trên người ăn mặc rất thời thượng, ngồi phía đối diện còn có một nam nhân anh tuấn tây trang phẳng phiu.

“Tiểu Trúc, anh đã giải thích với em rất nhiều lần, anh cùng Dương Đại Tây thật sự không có gì. Em có thể không cần nghi thần nghi quỷ như vậy nữa có được không?” Nam nhân cau mày, giọng điệu vô cùng không kiên nhẫn.

“......” Trầm mặc thật lâu sau, Du Trúc chần chờ mà hô lên ba chữ, “Diêm Bác Hãn?”

“Làm sao vậy?” Nam nhân vẻ mặt không muốn ngây người ở đây, mông dịch qua dịch lại, tựa hồ đã muốn tìm lấy cớ rời đi.

!!!

Ngọa tào?

Cô xuyên sách?!

Vẫn là quyển tổng tài văn cẩu huyết mấy ngày hôm trước mới vừa đọc xong《 Tổng tài trúc mã của tôi》.

Thực ra Du Trúc cũng không thích quyển tiểu thuyết này, sở dĩ đọc xong hoàn toàn là vì nữ chính trùng tên trùng họ với cô. Ôm một loại mong ước tốt đẹp, cô chịu đựng ghê tởm đối với tổng tài tra nam để đọc xong tiểu thuyết rồi. Tuy rằng đại kết cục xác thật là HE—— nữ chính thu hoạch chân ái, nhưng Du Trúc hoàn toàn không sảng chút nào!

Cái này mẹ nó đổi thành nữ chính hắc hóa gϊếŧ chết tổng tài so với cái này sảng hơn đi!

Tình cảm nam nữ chính không những đã trải qua trà xanh thọc gậy bánh xe, bạch liên hoa chen chân, nam chính còn che chở các kiểu cho nữ nhân khác, không ngừng chỉ trích nữ chính vô cớ gây rối, mẫn cảm đa nghi. Thẳng đến sau này lại cùng tiểu thư ký phát sinh tình một đêm, còn dùng vẻ mặt thâm tình nói với nữ chính “Anh là đem cô ấy trở thành em!”.

Có thể cái con mẹ nó ấy!

Còn gì là《 Tổng tài trúc mã của tôi》, là 《 Tổng tài ngựa giống của tôi 》 mới đúng chứ!

Bỏ đi bỏ đi, loại nam nhân này, cô không xứng.

Chia tay là nhất định phải chia tay rồi. Nhưng nghĩ đến truy thê hỏa táng tràng trong cốt truyện, Du Trúc cảm thấy lý do chia tay bình thường cũng không thể khiến hắn ra đi dứt khoát.

Tròng mắt cô xoay chuyển, có ý tưởng.

“Thật ra, em mắc phải bệnh AIDS.” Du Trúc ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đối diện, trên mặt đầy áy náy.

Diêm Bác Hãn cho rằng chính mình nghe lầm: "Em nói cái gì?”

“Tháng trước, em gọi vịt nhất bang có thân thể không sạch sẽ, đem bệnh này lây cho em.” Cô thở dài, tựa hồ là đang ảo não vận khí của mình sao lại đen đủi như vậy, “Rõ ràng lúc trước đến nay đều không có vấn đề. Em cũng là gọi vịt lão luyện, như thế nào lại trúng...”

Hắn có chút hoài nghi nhân sinh, không thể tin được Du Trúc thiên kim vô tri như vậy lại là khách làng chơi hoang loạn.

Nhất thời không biết rốt cuộc nên phẫn nộ, hay đồng tình, hay là kinh ngạc cảm thán đây...

“Em cảm thấy em không thể chậm trễ anh, lúc trước gạt anh cũng thôi đi.” Du Trúc xoa xoa nước mắt không tồn tại, “Hiện tại... Haizz, bệnh này cũng giấu không được. Chúng ta chia tay đi.”

“Du Trúc, cô được lắm!” Diêm Bác Hãn dùng tay chỉ cô, tức giận đến cả người phát run, “Về sau đừng để tôi lại nhìn thấy cô nữa!”

Hắn nói xong quay đầu liền đi, sổ sách cũng chưa quyết.

Chờ người không thấy nữa, Du Trúc nhàn nhã uống xong cà phê trong tay, lộ ra mỉm cười thắng lợi.

Đã thu phục rồi!