Chương 1.2. Phá Thân

Hắn chính là muốn nàng nghe lời. Tần Yểu kêu lên một tiếng, một tay chống lên thùng nhẹ nhàng thở dốc. Tần Túng sắc mặt bình tĩnh, nâng eo nàng lên, gậy thịt ở hoa huyệt lầy lội sưng đỏ xâm nhập hoạt động. Tần Yểu đè bả vai rắn chắc của Tần Túng, hốc mắt đỏ lên nhìn hắn. Tần Túng liền dừng lại, côn ŧᏂịŧ vẫn hoạt động trong huyệt nàng. Hắn không chịu mềm lòng. Nàng hôm nay cũng thật là không chịu nổi hắn làm.

Tần Yểu buông tay ra, run rẩy mà ưỡn ngực đưa đến môi mỏng hắn ,nhắm mắt lại. Nhũ thịt nàng khắp nơi đều là vệt đỏ, hai núʍ ѵú cũng bị hắn mυ"ŧ đến sưng đỏ, no đủ đứng thẳng, dính nước càng thêm kiều diễm trắng nõn. Tần Túng ánh mắt nóng rực, ngậm một bên ngực mυ"ŧ vào.

Trong phòng quá an tĩnh, tiếng mυ"ŧ của hắn từng chút một vang lên. Trời xanh linh thiêng, nghe thấy nàng dung túng đệ đệ làm chuyện da^ʍ uế này, hãy đem mạng nàng thu đi, để tránh làm bẩn gia tông, làm mất đi tương lai của hắn. Tần Yểu bất động mà khóc. Nước mắt rơi trên mặt của hắn.

Tần Túng buông ra, lau đi nước mắt, lòng bàn tay vuốt ve mặt nàng: “ Đệ làm đau tỷ?”

Lòng bàn tay còn lại đè rồi xoa tròn nhũ hoa nàng. “ A Túng… Đệ về sau đừng làm như vậy”, nàng khóc đứt quãng “ … Nam nhi đăng triều nhập sĩ, danh không chính, ngôn không thuận, tiểu nhân sẽ nhạo báng.. Đệ từ nhỏ bị tỷ ép đọc sách viết chữ, trời lạnh tập võ trên tuyết, phải khổ công mới có công danh hôm nay… Đệ nhẫn tâm phụ lòng tâm huyết của chính mình, tỷ không thể tận mắt thấy đệ hủy hoại chính mình được… Đệ hứa với tỷ, về sau đừng làm như vậy…”

Tần Túng trong lòng vừa đau vừa giận, nhẫn nhịn thay nàng lau nước mắt.

“ A Túng, đệ hứa với tỷ.” Nàng nước mắt đầy mặt mà đẩy hắn.

Tần Túng hít một hơi sâu: “ Đệ chẳng qua là yêu một người, không cướp bóc gϊếŧ người, không lạm sát kẻ vô tội, có gì là sai? Người đời chỉ dựa vào nhân nghĩa đạo đức lạc hậu đồϊ ҍạϊ , cái gì cũng không biết liền trách cứ lăng mạ, đệ khinh thường không muốn cùng bọn họ làm bạn. Đệ chăm học khổ luyện, một phần vì gϊếŧ địch rửa thù, một phần vì báo đáp tỷ dốc lòng chiếu cố, cũng không phải vì công danh lợi lộc. Tỷ có hiểu không?”

Tần Yểu che mắt lắc đầu, nàng không biết làm sai điều gì, vì sao nuôi hắn thành một người kiêu ngạo khó thuần như vậy. Nước dần dần lạnh. Tần Túng bế nàng ra, xả một miếng vải lau khô vệt nước, đưa về mép giường. Khăn trải giường trải qua một hồi hoan ái đã bị chất lỏng tẩm ướt một nửa, trông hỗn loạn vô cùng. Tần Túng kéo xuống, đổi một cái chăn sạch sẽ lên.

“ Tỷ tỷ đã mệt mỏi, nghĩ một lát đi.”

Tần Yểu cả thể xác và tinh thần đều rã rời, nằm một lát liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

………………………

“ Cô nương, thiếu gia đã trở về!”

Tần Yểu vội đi đến sảnh ngoài, thấy thiếu niên mang cung tiễn khí phách mà bước vào, biết hắn vừa đi ra ngoài thành luyện tên.

“ Tỷ tỷ ta đã trở về.”

Tần Yểu liền giáo huấn hắn: “ A Túng, đệ lại lộn xộn. Mới vừa rồi tiên sinh kêu người tới báo đệ học nửa ngày liền không thấy bóng dáng, thật sự không tốt. Đệ đã biết sai chưa?”

Thiếu niên cười hì hì: “ Tỷ tỷ, tứ thư ngũ kinh không thú vị, đều là những tư tưởng cổ hủ, đệ không thích nghe, tỷ đừng bắt đệ học nữa có được không?”

“ Đệ xem vào triều làm quan có ai không học tứ thư ngũ kinh, còn nữa đệ không học làm sao biết nó khô khan, có thể thấy được là đệ đang lấy cớ không có chí tiến thủ. Đệ lần sau còn không chăm chỉ học hành, tỷ sẽ phạt đệ, phạt đệ…”

Tần Yểu chưa bao giờ phạt hắn, nhất thời làm hắn sợ hãi thật sự. Tần Túng ôm cánh tay nàng cọ cọ: “ Tỷ tỷ không cần tức giận, lần sau đệ không trốn học nữa. Ta đói rồi, chúng ta đi ăn cơm.”

Thiếu niên gương mặt tuấn tú, mắt đen môi đỏ, đôi mắt long lanh chứa đựng sự thân mật làm nũng với nàng, Tần Yểu lập tức mềm lòng.

“ Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Đệ ngày mai đi học xin lỗi tiên sinh, tỷ tỷ sẽ không truy cứu việc hôm nay.”

“ Tỷ tỷ tốt. Đi ăn cơm thôi…”

“ A Túng đệ gần đây có phải cao lên không, ngày mai tỷ tỷ phân phó phòng bếp chuẩn bị nhiều thức ăn cho đệ.”

“ Đúng vậy, đã lâu rồi đệ không cùng tỷ tỷ so cao thấp.”

……………………………………………

Tần Yểu hoảng hốt tỉnh lại, nhìn màn treo trên đầu, mới biết vừa rồi chỉ là mơ. Khi đó A Túng mười một tuổi, mỗi khi tiên sinh đến dạy học, không phải cố ý ngủ muộn thì lạ trốn học. Nàng giáo huấn liền làm nũng, nói tư thư ngũ kinh giảng như cơm thừa canh cặn, không muốn nghe. Hiện nay nghĩ đến nguyên do hắn bướng bỉnh, coi rẻ lễ pháp là đã sớm có dự liệu, nàng không thể thấy mầm biết cây, dẫn hắn đi trên con đường đúng. Tất cả đều là nàng sai.