Chương 9-2: Cẩn thận

*

Vào thứ bảy, hội chợ xúc tiến và đầu tư năm sau của đài Bắc Kinh đã chính thức được tổ chức.

Chuyện này vốn không phải rơi vào tay Hướng Vãn, chiêu thương có con đường tiến hành riêng, không đến phiên bộ phận tin tức của bọn họ.

Tuy nhiên, thực tập sinh do Phòng Tuyển dụng Đầu tư tuyển dụng năm nay đột nhiên mắc bệnh sởi, không gặp được ai, ông chủ chỉ thị Hướng Vãn đến giúp việc trong một ngày.

Lâm Tuấn Hào vẫn có chút không vui khi nghe điện thoại vì điều này.

“Người bộ phận tin tức bọn em đi kêu gọi thu hút đầu tư, nghe có buồn cười không cơ chứ?”

Hướng Vãn cũng có chút không nói nên lời: “Là lãnh đạo sắp xếp, em cũng không thể làm gì được.”

"Anh vốn định hôm nay dẫn em đi dạo, nhưng xem ra chắc không được rồi."

"Hôm khác đi nhé, em cúp trước việc có chút bận."

"Được rồi, buổi tối bao giờ xong em báo anh, anh tới đón em."

Hướng Vãn cúp điện thoại và quay trở lại hội trường.

Khách tham quan hôm nay đều là nhà đầu tư và các đại diện quảng cáo. Lịch trình chương trình chật kín, nhiều đề xuất về dự án, chuyên mục được đưa ra cũng là lúc những người đứng đầu dự án thể hiện tài năng của mình.

Nếu được tài trợ nhiều thì chương trình đương nhiên sẽ được triển khai suôn sẻ trong thời gian sớm nhất. Nếu không, việc gửi đề xuất sẽ vô ích nếu không có ngân sách.

Hướng Vãn có ngoại hình tốt nên được tạm thời phân công làm lễ tân.

Cô không biết cách thu hút doanh nghiệp nhưng vẫn rất giỏi tiếp đón mọi người. Khi còn học tại Đại học Bắc Kinh, cô thường được hội sinh viên kéo đi tham gia một số hoạt động nghi thức.

Cô đứng bên ngoài địa điểm đón tiếp các vị khách hôm nay theo danh sách mời. Sau đó hướng dẫn mọi người đến chỗ ngồi đã được sắp xếp từ trước.

Bởi vì được lệnh vào phút chót nên cô thậm chí còn không có thời gian để xem danh sách có ai.

Khi Trần Cảnh Nghiêu và trợ lý bước vào, cô đang mời một nhà doanh nghiệp quảng cáo trước đó ngồi xuống. Khi quay lại bàn tiếp tân, cô mới có cơ hội xem qua danh sách.

Điều đầu tiên Trần Cảnh Nghiêu nhìn thấy là sườn mặt nghiêm túc của Hướng Vãn.

Bộ đồ cô mặc hôm nay là bộ vest do một đồng nghiệp ở phòng đầu tư cho cô mượn. Đường viền cổ áo hơi thấp, để lộ xương đòn thẳng và bả vai thon gọn. Chiếc váy ôm hông không ngắn cũng không dài chỉ đến đầu gối, một đôi chân thon dài trắng nõn được quấn dưới váy. Chúng không quá rõ ràng nhưng phải thừa nhận rằng chúng rất bắt mắt.

Đích thân vị đài trưởng ra mời anh vào, theo sau là người phụ trách xúc tiến đầu tư.

Sau khi chào hỏi vài câu, ông ta nhanh chóng bảo Hướng Vãn dẫn người vào.

Hướng Vãn cũng vừa nhìn thấy Kinh Quảng trong danh sách. Đang còn nghi hoặc, vừa ngẩng đầu lên, cô đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng trầm lặng của Trần Cảnh Nghiêuo.

Cô sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trong tay cô cầm sổ quy trình, hắn hướng Trần Cảnh Nghiêu gật đầu nói: "Trần tiên sinh, mời đi hướng này."

Trần Cảnh Nghiêu đi theo cô.

Hắn có thể thấy rõ tấm lưng thẳng và chiếc cổ thon của cô cũng như vẻ ngoài giả vờ bình tĩnh của ấy.

Hướng Vãn vốn thường ăn mặc giản dị, bây giờ lại đi giày cao gót, dẫm lên thảm, khiến hắn cảm thấy nhẹ nhàng, phóng khoáng.

Cô dẫn Trần Cảnh Nghiêu đến hàng ghế đầu tiên, vừa dừng lại ở chỗ ngồi, cô đột nhiwwn trẹo gót chân và loạng choạng.

Những tưởng hôm nay mình sẽ làm trò hề nhưng tay cô đột nhiên được đỡ từ phía sau.

Còn có một giọng nói khàn khàn vang lên: "Cẩn thận."

Hướng Vãn mượn lực của anh, dùng lòng bàn tay nắm lấy bộ đồ đen của đối phương, sau đó mới có thể đứng vững. Cảm giác mỏng manh của lớp vải vest và những đường cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông như đang đốt cháy lòng bàn tay cô từng chút một.

Trần Cảnh Nghiêu đặt lòng bàn tay lên eo cô, kéo cô đứng dậy.

Lòng bàn tay anh hơi lạnh, cảm giác thô ráp trên đầu ngón tay hoàn toàn khác với cảm giác mềm mại trên eo Hướng Vãn. Chỉ trong vài giây, cái chạm nhẹ nhàng của anh nhanh chóng biến mất, khiến cô không khỏi run rẩy và bất an.

Hướng Vãn ngoại trừ hai tay, cả nửa người trên đều có hơi nghiêng ngả.

Cô nhìn thấy bộ đồ ủi của Trần Cảnh Nghiêu bị cô xốc lên, lập tức đứng vững, thu tay lại, lẩm bẩm cảm ơn.

Mặt Hướng Vãn hơi đỏ lên, có thể là do nhiệt độ máy điều hòa quá cao, hoặc là do xấu hổ đến bỏng cả mặt. Trên chóp mũi nhỏ của cô có chút mồ hôi.

Trần Cảnh Nghiêu cúi đầu nhìn cô: “Cô không phải người phòng tin tức sao, sao cô lại tới đây?”

Câu hỏi này đã được giải thích quá nhiều lần ngày hôm nay.

Hướng Vãn đưa cho anh cuốn sổ quy trình của cuộc họp xúc tiến đầu tư, lại giải thích: “Tôi tạm thời tới đây để giúp đỡ.”

“Lao động kiêm chức à?” Anh nhớ cô từng nói lương thực tập của cô không cao.

Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn hắn.

Từ miệng anh nói ra những lời như vậy có chút bất hường, cô nhẹ nhàng đáp: “Cũng coi như là như vậy.”

Tại sao không?

Trần Cảnh Nghiêu cười nói: “Muốn tôi chào hỏi giám đốc đài của các cô không?”

Hướng Vãn đáp: "Không cần."

Lời nói của anh quen thuộc đến kinh ngạc.

Mối quan hệ nhỏ bé giữa cô và anh không đủ để khiến anh phải nói chuyện giúp cô. Nó cũng có thể gây ra sự hiểu lầm.

Trần Cảnh Nghiêu nhìn thấy trong mắt cô rằng cô đang muốn tách xa mối quan hệ với anh.

Vẻ mặt anh dịu đi, nụ cười trong mắt dần dần tiêu tan, chỉ còn lại một chút lịch sự và xa lánh.

Anh cầm tập sách trong tay, không nhìn cô nữa, vừa đi vừa đưa tay cởi cúc áo vest rồi ngồi xuống.

Trước khi rời đi, anh bình tĩnh nói với Hướng Vãn: “Cám ơn.”