Chương 9-1: Cẩn thận

Một ngày sau khi Kiều Khả Hi nói xong, Hướng Vãn nhận được điện thoại của Lâm Quân Hào.

Lúc đó nhóm đang họp buổi tối, điện thoại của cô để chế độ im lặng nên không nhận được cuộc gọi nào.

Chiến tranh lạnh giữa hai người đã gián đoạn, nhưng suy cho cùng, họ vẫn nhớ nhau, mối quan hệ mấy năm này không phải là giả tạo.

Vì thế Hướng Vãn không chút do dự, họp xong liền gọi lại.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Hướng Vãn chưa kịp nói chuyện thì Lâm Quân Hào đã hỏi.

"Anh tưởng em thực sự sẽ không trả lời cuộc gọi này đấy ." Nói xong, anh cười lớn.

Hướng Vãn sắp xếp lại tài liệu trên tay, đóng máy tính lại đáp: “Vừa rồi em đang họp, điện thoại tắt tiếng nên không nghe thấy.”

Lâm Quân Hào ở đầu bên kia điện thoại thở phào nhẹ nhõm: " Vãn Vãn, trước đó anh đã nói chúng ta nên bình tĩnh lại. Anh gần như đã bình tĩnh lại, còn em thì sao?"

Anh hạ thấp anh, lời nói có chút ý cầu xin sự thương xót.

Hướng Vãn không nói gì.

Lâm Tuấn Hào đoán rằng cô sẽ không trả lời nên nói tiếp: "Ngày đó là anh có thái độ không tốt,anh không nên luôn yêu cầu em này kia theo suy nghĩ của mình. Nếu em không muốn tham dự những cuộc họp mặt này trong tương lai, thì đừng đừng đến nhé, được không?”

Hướng Vãn mím môi.

Cô không thể nhớ đã bao lâu rồi họ mới nói chuyện với nhau bình tĩnh như vậy.

Cô liên tục ấn nắp bút, cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.

"Hôm đó tâm trạng em cũng không được ổn định, lại gặp phải một số chuyện không vui nên thái độ cũng không tốt cho lắm."

"Anh biết, anh không trách em đâu, em yêu." Lâm Quân Hào nhanh chóng trả lời, "Lần sau nếu em thấy khó chịu thì cứ nói với anh, đừng lúc nào cũng bắt anh phải đoán, được không?"

Hướng Vãn chậm rãi trả lời, quyết định không cùng anh tranh cãi chuyện này. Cô quá chán rồi.

"Anh đang ở đâu?"

“Em đoán xem.” Anh ta giả vờ.

“Em không muốn đoán.”

"Người đàn ông của em đã đợi em ở dưới lầu hai tiếng rồi. Không biết anh có vinh dự được đãi bạn gái một bữa tối không?"

Hướng Vãn cười nói: "Em biết rồi, vậy thì đợi em một chút."

Sau khi cúp điện thoại, Hướng Vãn thu dọn bàn làm việc , lấy túi xách từ trong tủ ra.

Lý Ngọc Huân quay đầu nhìn cô: “Cậu tan làm à?”

“Ừ.” Hướng Vãn gật đầu.

"Trời hơi mưa, tôi tiễn cậu nhé?"

Hướng Vãn dừng một chút, nói: “Không cần, bạn trai tôi đến đón tôi.”

Môi của Lý Vũ Huân hơi hé ra. Lúc đầu anh rất ngạc nhiên, sau đó là những đợt bối rối. Mặt anh có chút đỏ bừng, không biết nên nói gì lại.

Mãi đến khi Hướng Vãn vẫy tay nói: "Tôi đi trước, ngày mai gặp lại."

Cô không cho Lý Ngọc Huân thời gian để xấu hổ, liền cầm túi rời đi.

Đang là giờ cao điểm ở trong đài nên thang máy lên và xuống phải mất một lúc lâu.

Khi Hướng Vãn bước ra khỏi tòa nhà, cô đã nhìn thấy ngay chiếc Range Rover khá nổi bật của Lâm Tuấn Hào.

Chiếc xe đỗ bên đường, cửa kính hạ xuống. Lâm Quân Hào một tay tựa vào cửa xe, nghịch điện thoại di động.

Hướng Vãn tăng tốc độ, chạy ra xe mở cửa ghế phụ.

Lâm Quân Hào nghiêng đầu, đã nhiều ngày không gặp, khi nhìn Hướng Vãn, trong mắt anh có chút kinh ngạc.

Hôm nay là môth trong những ngày hiếm hoi cô không mặc quần, cô mặc một chiếc váy chữ A hẹp và thẳng màu be, bên trên là một chiếc áo sơ mi đơn giản và một chiếc áo khoác cùng màu.

Phong cách giản dị, giản dị nhưng mang lại khí chất khó tả khi khoác lên người cô.

Cửa xe đóng lại, khí lạnh từ máy điều hoà bị thổi bay, Lâm Tuấn Hào cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.

"Anh chờ đã lâu chưa? Không nên đỗ xe quá lâu ở đây." Hướng Vãn nói.

Lâm Quân Hào khởi động xe, bật điều hòa và sưởi ấm, “Anh vừa đậu xe ở ngõ trước rồi lái xe tới đây.”

Vừa nói, anh vừa nhìn Hướng Vãn: “Em có nhớ anh không?”

Hướng Vãn thắt dây an toàn, nhếch môi nhìn anh một cái, đưa tay chỉnh lại đầu anh, nghiêm túc nói: “Lái xe cho tốt.”

Lâm Quân Hào bị hành động của cô làm cho buồn cười, thừa dịp nắm lấy tay cô: "Em muốn làm gì thì làm."

Hướng Vãn thật sự rất dễ bị dụ dỗ, chỉ cần Lâm Quân Hào chịu bỏ ra chút công sức, cô cũng không phải là người khó chiều.

Suy cho cùng, để duy trì mối quan hệ này trong ba năm không phải là điều dễ dàng và không phải cứ thế mà chia tay được.

Tình trạng ùn tắc giao thông ở Bắc Kinh kinh khủng đến mức xe phải đứng lại mỗi khi lái được nửa tiếng.

Hôm nay Lâm Quân Hào đưa cô đến một nhà hàng tư nhân, nơi này bình thường không tùy tiện tiếp khách. Cần phải hẹn trước, chỉ tiếp khách quen thôi. Không gian riêng tư và yên tĩnh, thức ăn cũng khá ngon.

Sau khi Lâm Quân Hào vào phòng, anh liền ngồi xuống chiếc ghế cạnh Hướng Vãn. Cả buổi tối hắn không động đũa nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Hướng Vãn.

Hướng Vãn cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn, nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Sao anh không ăn cứ mà nhìn chằm chằm vào em thế?”

“Tại vợ anh xinh đẹp biết bao.” Mồm miệng Lâm Quân Hào tối nay dẻo một cách lạ thường .

Hướng Vãn không mắc kế của anh, “Anh phải tĩnh tâm lại đi.”

Lâm Tuấn Hào cười phóng khoáng và nói: "Sao cũng được, đã lâu rồi anh không gặp em. Anh thực sự nhớ em."

Nói xong, người phục vụ gõ cửa mang đồ ăn ra. Món được phục vụ là món vịt quay yêu thích của Hướng Vãn.

Lâm Tuấn Hào sau đó bắt đầu găos đồ cho cô.

Hướng Vãn nhìn động tác ân cần của anh, dùng đũa gắp từng chút đồ ăn một, tùy ý hỏi: “Vậy dạo này anh bận việc gì?”

Lâm Quân Hào sửng sốt một lát, sau đó gắp cho cô món vịt quay bọc lại, "Anh có thể làm gì? Ban ngày anh làm việc cho bố, buổi tối không có việc gì thì đi uống rượu với bạn bè."

Vừa nói, hắn vừa cười nhìn Hướng Vãn nói: "Mọi chuyện, không phải em đều biết sao?"

Hướng Vãn cúi đầu ăn cơm, không tập trung vào chủ đề này nữa.

Bữa ăn này sẽ khá thú vị nếu Lâm Tuấn Hào không phải trả lời điện thoại giữa chừng.

Điện thoại di động của anh không đổ chuông, điện thoại trên bàn chỉ rung lên.

Hướng Vãn nhìn xuống, thấy đó là một dãy số xa lạ, không có ghi chú.

“Anh không trả lời à?”

Lâm Quân Hào chỉ liếc nhìn một cái rồi cúp máy, phản ứng thản nhiên: "Điện thoại quấy rối thôi ấy mà."

Hướng Vãn vẫn im lặng, cúi đầu tiếp tục ăn.

Lâm Quân Hào vừa mới cúp máy, không lâu sau, điện thoại lại vang lên.

Khá kiên trì.

Hướng Vãn ngẩng đầu, lặng lẽ rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh: “Sao anh không nghe đi?”

Ánh mắt Lâm Quân Hào lóe lên, anh do dự mấy giây mới nói: "Có lẽ là khách hàng, em ăn cơm trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại, lát nữa sẽ quay lại."

Nói xong, anh đứng dậy, sờ đầu Hướng Vãn, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

Cánh cửa từ từ đóng lại, Hướng Vãn đặt đũa xuống. Cô không có tâm trạng nếm thử đồ ăn trên bàn.

Lâm Quân Hào mới đi ra ngoài không lâu, lúc trở lại, Hướng Vãn dựa vào lưng ghế xem điện thoại di động.

Anh hỏi: “Sao em không ăn nữa?”

Hướng Vãn nói: “Em hơi no rồi.”

"Em mới ăn được bao nhiêu đâu? Ăn thêm thêm chút nữa đi."

"Người kia là khách hàng à? Muộn thế này rồi vẫn gọi cho anh. Có chuyện gì à?"

Vẻ mặt Lâm Quân Hào có chút áy náy, "Khách hàng nói lô hàng mới có vấn đề. Vãn Vãn, xin lỗi, có lẽ anh phải rời đi trước."

Không thể gọi là thất vọng, nhưng Hướng Vãn lại cảm thấy trong lòng khá khó chịu.

Cô nghiêm túc nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Anh thật sự muốn rời đi sao? Ngày mai không giải quyết được sao?"

Hướng Vãn biết yêu cầu của mình có chút quá đáng.

Nếu thực sự là vì công việc thì cô đang hại chính mình. Nhưng sau nhiều lần thử, cô bây giờ cảm thấy có chút khó chịu. Cô hy vọng chỉ là bản thân đang suy nghĩ quá nhiều.

Lâm Tuấn Hào ôm cô bằng một tay, cúi đầu hôn lên tóc cô.

"Thật sự là chuyện công việc. Cách đây không lâu bố vừa giao cho anh một dự án, anh muốn làm thật tốt, không muốn bị công ty cười nhạo."

“Được rồi, anh cứ đi đi.” Hướng Vãn đẩy anh.

Lâm Tuấn Hào nhấc điện thoại lên và nói: "Anh đã thanh toán hóa đơn, em có thể ăn thêm một chút."

Trước khi rời đi, vẻ mặt hắn đầy ẩn ý,

đứng ở cửa nhìn Hướng Vãn.

"Vãn Vãn, sau khi hoàn thành hạng mục này, anh sẽ dẫn em đi gặp bố mẹ anh, được không?"

Nói xong những lời này anh liền rời đi.

Hướng Vãn không trả lời có hay không.

Vừa ngồi xuống lần nữa. Cô cụp mắt xuống nhìn bàn bát đĩa gần như chưa được động tới và chúng sẽ sớm nguội đi.