Ánh mắt của chúng tập trung vào cơ thể của cậu, nhưng Momonga sử dụng sức mạnh ý chí của mình để trấn áp cơn nhát gan, cậu ưỡn ngực và tiếp tục di chuyển.
Khi khoảng cách giữa hai bên đang dần thu hẹp lại, tất cả những con quỷ đều quỳ một gối để chào đón cậu. Người đứng ở phía trước chào tất nhiên là Demiurge. Động tác này là khá gọn gàng và thanh lịch, như thể anh ta là hiện thân của một hoàng tử.
“Momonga-sama. Ngài định làm gì khi không mang hộ vệ theo bên mình và chỉ có mình ngài tới đây? Và còn mặc loại trang phục này...”
Bí mật đã ngay lập tức bị lộ.
Demiurge có thể được coi như là người có trí tuệ cao nhất trong các Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick, vì vậy bắt thóp là điều dễ hiểu. Nhưng Momonga nghĩ rằng lý do khiến Demiurge nhìn ra là do Momonga đã dịch chuyển tới đây.
Người duy nhất trong Nazarick người có thể tự do sử dụng Cổng Dịch Chuyển, là chủ sở hữu duy nhất của chiếc nhẫn Ainz Ooal Gown - Momonga.
“Ah... Có rất nhiều lý do. Nếu là Demiurge thì chắc biết lý do tại sao ta đang mặc quần áo như thế này.”
Bộ mặt Demiurge bối rói. Sau một vài hơi thở, anh ta nói:
“Xin tha thứ cho thần, thần không hiểu được dự định của Momonga-sama——”
“Hãy gọi ta là Dark Warrior.”
“Dark Warrior-sama à...”
Demiurge trông giống như đang muốn nói gì đó, nhưng Momonga đã quyết định bỏ qua. Mặc dù nghe rất khiêm tốn so với các tên của những con quái vật trong game, cái danh xưng này là rất bình thường.
Có một lý do là tại sao cậu muốn Demiurge sửa lại tên của mình. Mặc dù thuộc hạ của Demiurge và cậu là những người duy nhất hiện diện ở đây hiện tại, nhưng nơi này vốn một cửa ra vào, sẽ có nhiều người khác nhau đi qua. Để không để cho họ biết rằng cậu là Momonga nên cậu muốn tránh nhắc đến tên này.
Không biết Demiurge có thể hiểu ý định của cậu đến mức độ nào. Tại thời điểm đó, Demiurge đột nhiên bừng tỉnh trông giống như đã nhận ra điều gì đó.
“Thì ra là thế... Hóa ra đó là những gì đang xảy ra.”
Eh? Cái gì?
Momonga không thể không tự hỏi.
Momonga không tài nào đoán được với trí thông minh của Demiurge suy luận ra những gì. Cậu chỉ còn nước toát mồ hôi lạnh không tồn tại từ dưới mũ bảo hiểm của mình, hy vọng rằng anh ta ít nhất có thể nhận ra ý định của mình.
“Ý định của Momon-….. Dark Warrior-sama, cuối cùng thì thần đã hiểu một ít. Đây chắc chắn là một vấn đề của một người cai trị. Nhưng còn việc không có hộ vệ đi theo bảo vệ Ngài, thần không thể ngồi yên. Mặc dù thần biết làm điều này sẽ gây ra một số vấn đề, nhưng thần hy vọng rằng người sẽ thương xót mà cho phép chúng thần theo sau người.”
“......Đúng là hết cách. Thôi được, ta sẽ cho phép chỉ một người được theo ta.”
Demiurge nở một nụ cười tao nhã.
“Thần rất cảm kích Dark Warrior-sama đã chấp nhận yêu cầu của thần.”
“....Chỉ cần gọi ta là Dark Warrior, không cần thêm kính ngữ.”
“Làm thế nào chúng thần có thể! Thần hoàn toàn sẽ không tự cho phép mình gọi ngài như thế. Tất nhiên, nếu đó là công việc bí mật, hoặc nhiệm vụ rất đặc biệt hoặc lệnh Ngài đưa ra, thần có thể tuân theo, nhưng trong Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick, không có ai dám xưng hô theo cách đấy với Momonga -sama... Không, Dark Warrior-sama!”
Nghe bài phát biểu nhiệt tình của Demiurge, Momonga cảm thấy có chút xúc động, và không kìm được phải gật gật đầu. Trong trái tim của mình, cậu nghĩ rằng tự xưng là Dark Warrior sẽ bị người khác giễu cợt khi chọn một tên ngu ngốc như vậy và cậu bắt đầu hối hận vì chọn tên này.
“Thần xin lỗi, Momon... Dark Warrior-sama, thần đã làm mất thời gian quý báu của Ngài. Vậy, các ngươi ở tại chỗ này chờ lệnh. Ai hỏi thì bảo ta ra ngoài có việc.”
“Vâng thưa ngài, Demiurge-sama.”