Chương 43: Tin hay không tin?

Tại đỉnh Sơn Trà,

‘Vẫn chưa tìm thấy sao?’. Giọng Vu Quân khàn khàn trong bộ đàm trên tay Trác Hiên.

‘Vẫn chưa ạ, nhưng tôi vừa tìm thấy xác của thầy Văn ở trong rừng ạ’. Thầy Văn trong miệng của Trác Hiên chính là một vị hòa thượng trên đỉnh này, ông rất hiền lành, phúc hậu.

Sở dĩ Vu Cảnh ở đây đến 5 ngày chính là cùng ngồi đàm đạo, tu tâm dưỡng tánh với vị hòa thượng này. Vậy mà bây giờ ông ấy đã chết, Vu Cảnh lại không thấy đâu.

‘Tập hợp trở về đi’. Một hồi im lặng, Vu Quân lại lên tiếng, anh dám chắc chuyện này có liên quan đến Hoắc Mân.

‘Vâng’



Vừa hạ lệnh cho người trở về, thì hòm thư email lại nhận được một tệp file.

Kèm theo đó là một bức hình Vu Cảnh hai tay bị trói ra phía sau, bị che mắt, miệng bịt kín.

Vu Quân siết chặt điện thoại trong tay đến mức các khớp xương trắng bệch.

Anh gọi cho Trác Bình:

‘Giúp tôi đặt vé đi thành phố B, ngay lập tức’

‘uân chủ, Trác Long vừa bị người của băng Achraf gϊếŧ chết, tôi được anh ấy giúp trốn được một đoạn, tình hình đang rất nguy cấp’. Giọng anh ta có chút gấp gáp.

Nhưng khi Vu Quân dập máy Trác Bình liền cười đểu, anh ta chính là dụ Trác Long đến căn cứ bí mật của Achraf để họ trừ khử anh ta.

“Vu Quân cùng Vu gia sao? Các người sẽ cùng chôn vùi với em gái tôi”

Vừa nói anh ta vừa soạn tin nhắn gửi đến cho Lý Lam Anh cùng Vu Ngọc.



Phía Vu Quân anh biết là đã đến lúc rồi, nhấc máy gọi cho một dãy số rất đặc biệt:

“Đến lúc rồi”. Nhanh chóng dập máy, tự mình đặt vé máy bay.

***

Tòa hành chính Sunshine bị bỏ hoang,

Hoắc Mân cùng Vi Hy ngồi trên hai chiếc ghế đối diện.

“Hẳn là giờ này, hắn đã đến nơi rồi nhỉ?”. Vi Hy lắc lắc li Whisky màu hổ phách trong tay đưa lên môi nhấp một ngụm hương vị đậm đà, khoang khoái lan tỏa khắp khoang miệng.

“No, no. Không chỉ một mình hắn, mà là… cả nhà hắn”. Hoắc Mân cười đê tiện.

Đôi con ngươi của Vi Hy co rụt nhưng rất nhanh chóng liền bị cô giấu đi.

“Có đúng không Trác Bình… à không, phải là Ninh Mặc chứ nhỉ?”. Hoắc Mân lại nhìn kẻ vừa mới bước vào cười cười hỏi.

“Đúng thế rồi, ông chủ”. Trác Bình nếu như lúc trước để ý tuy anh ta rất cung kính với Vu Quân nhưng chưa từng cuối đầu, nhưng bây giờ đối với Hoắc Mân lại thật sự là cúi thấp đầu mà cung kính.

Vi Hy nhìn lướt qua anh ta rồi bình thản thưởng thức rượu của mình.

“Cô không thắc mắc gì sao, Vi tiểu thư?”. Ninh Mặc lại quay sang hỏi cô, có vẻ là anh ta khá ngạc nhiên đối với việc cô bình thản như vậy.

“Nếu tôi nói, tôi nhận ra ý đồ của anh ngay lần đầu tiên gặp thì anh sẽ tức chết đấy”. Vi Hy chỉ trề môi khinh thường.

Ninh Mặc căm nín, anh ta đóng đạt như vậy mà cô chỉ lướt lần đầu thôi đã biết sao? Vậy còn người kia thì sao?

Ngoài cửa lại có tiếng bước chân đi vào, bước chân vững vàng, đều đều ứng với một vị vương giả.

Sau đó Vu Quân xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Anh bình thản đút tay vào túi quần tiến đến chỉ còn cách vài bước chân gần với bọn Hoắc Mân liền dừng lại:

“Thả ba tôi, anh muốn gì đều được”. Giọng anh trầm khàn, đều đều.

“Ồ, nếu như muốn anh chết cũng được sao?”. Hoắc Mân ngả ra phía sau ghế.

“Anh chắc chứ?”. Đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn sâu vào Hoắc Mân.

“Tại sao k…?”. Tiếng còn chưa phát ra thì ngoài cửa đã có một giọng nói nghiêm khắc cắt ngang.

“Cậu dám uy hϊếp thằng bé?”. Sau đó là hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ, khí chất bước vào, phải bà chính là vợ của Vu Cảnh, Lý Lam Anh. Đã là vợ của một người như Vu Cảnh thì làm sao có thể tầm thường được.

Vu Ngọc đi phía sau mẹ, đôi mắt đáng yêu nhìn lên Vi Hy…

Khi thấy mẹ cùng em gái cũng đến, Vu Quân tức giận, gân xanh nổi đầy trán:

“Hoắc Mân”. Anh gầm tên của cái kẻ đang hả hê phía đối diện.

“Sao nào? Tức giận sao?”. Vi Hy cười nhạt đặt li rượu xuống bàn quét ánh mắt về phía ba người.

“Hy Hy, con hận gia đình ta đến vậy sao?”. Lý Lam Anh có chút khổ sở nhìn cô.

“Ừm, nói sao nhỉ? Các người có muốn nghe một đoạn hội thoại không?”. Nói rồi Vi Hy lấy trong túi ra một cây bút ghi âm.

Bật lên, đoạn đối thoại mà Hoắc Mân cho cô nghe ở cung điện liền phát lại lần nữa.



‘Là tôi gϊếŧ Giai Kỳ’. Giọng người đàn ông không nhanh không chậm phát ra có chút quen thuộc.

‘Ồ, anh thật là tàn nhẫn’. Một giọng nói trầm tính khác lại vang lên.

‘Chỉ là vì lợi ích của bản thân thôi’. Người đàn ông kia lại cười ra tiếng nói.

‘Anh làm như thế là vì điều gì, Vu Cảnh?’

‘Vì cô ấy đã biết bí mật muốn thau tóm băng Achraf’

‘Chậc chậc, đúng là bạn bề thân thiết’



“Đã đủ để tôi hận Vu gia các người chưa?”. Vi Hy tắt đoạn phía sau cho lại vào túi.

Hoắc Mân thật rất kinh ngạc, cô ta lấy nó từ lúc nào chứ?

Lý Lam Anh sắc mặt đỏ mừng, mím chặt môi, tức giận, bà đang rất tức giận:

“Đó đúng là giọng của chú Cảnh con nhưng con tin nó sao? Quả thực chúng ta có liên quan đến cái chết của mẹ con nhưng mẹ con chúng ta không hề gϊếŧ”. Bà run rẩy nhìn cô, nước mắt thầm kín rơi lã chã.