Chương 42: Vu cảnh - lý lam anh

Ngừng một lúc bà lại nói tiếp:

"Nhà ta lúc đấy đã bị uy hϊếp mạnh mẽ, bố con suýt chết, mẹ cũng suýt nữa mất Tiểu Ngọc thì đúng lúc này người bạn thân thiết của ông ấy Giai Kỳ đã chạy đến xin bố của cô ấy tha cho nhà của chúng ta. Cũng từ lúc đấy mà tính mạng cô ấy bị đe dọa bởi chú của cô ấy.

Ba chúng con biết được việc này mà vẫn luôn cố hết sức bảo vệ Giai Kỳ nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, ngày Giai Kỳ chết ông ấy đã tự lập lời thề nếu như có một ngày con gái của cô ấy Vi Hy muốn đòi mạng của ông ấy, ông ấy liền cho đi"

“Ba mẹ biết hết cả sao?”. Vu Quân nhìn Lý Lam Anh.

“Con nghĩ chúng ta có già thì cũng là một thời oanh động giang hồ có được không, chuyện Vi Hy hợp tác cùng Hoắc Mân mua cổ phiếu, cướp bao nhiêu lô hàng của chúng ta, công ty suy yếu, con nghĩ ông ấy sẽ không biết sao?”

“Khoan… khoan đã. Ý mẹ nói Hy Hy như thế nào chứ?”. Vu Ngọc rất kinh ngạc, Vi Hy chính là nữ thần trong lòng con bé nha, sao có thể như vậy được.

“Trần Hạo sẽ giải thích cho em sau”. Vu Quân xoa đầu nhỏ của cô nhóc.

“Vậy nên, nếu lỡ… sau này, ba của các con thật sự có chết đi, mẹ cũng sẽ theo ông ấy…”. Lý Lam Anh cười nhưng nước mắt lại rơi.

“Mẹ nói gì vậy chứ?”. Vu Ngọc ôm mẹ trách móc.

“Cả đời này mẹ nợ ông ấy… rất nhiều rồi”. Bà gỡ tay con gái đứng lên rời khỏi phòng khách.

Bước vào thư phòng của Vu Cảnh, Lý Lam Anh lướt nhìn ngắm mọi ngóc ngách. Ngồi xuống bàn làm việc của ông, nhìn tấm ảnh hai nam một nữ trên bàn mà bật khóc nức nở.



Năm đó Lý Lam Anh còn là một thiếu nữ, là con độc nhất của một thế gia vọng tộc chơi thân với hai cậu bạn là con trai, rất thân học cùng khóa đại học, một người là Vu Cảnh, một người là Hoắc Thiên.

Nhưng cô cùng Hoắc Thiên lại yêu nhau, Vu Cảnh cô cũng nhận ra anh có ý với cô nhưng trái tim cô đã dành cho người con trai tên Hoắc Thiên rồi thì làm sao có thể quan tâm đến ai, cô cứ thế giả vờ như không biết gì cả.

Thế rồi, gia đình cô vào một ngày bị sát hại toàn bộ, cô đang ngủ trong phòng nghe thấy tiếng động liền đi nhẹ bước chân xuống thì thấy máu vươn tung tóe khắp sàn nhà, cô sợ hãi chạy nhanh lên phòng đóng chặt cửa sổ, khóa trái ôm đầu.

Rồi lấy điện thoại điện cho Hoắc Thiên đến giúp, lại không yên tâm mà gọi cả Vu Cảnh.

Năm đó, cả nhà cô bị gϊếŧ sạch, Hoắc Thiên vì bảo vệ cô mà chết, Vu Cảnh nhận một viên đạn xém một tí nữa là đi theo thay cho Hoắc Thiên để anh ta nói lời cuối cùng với Lý Lam Anh.

Vu Cảnh tỉnh dậy biết chuyện này cùng với việc Lý Lam Anh đã tự nhốt bản thân ở nhà không chịu đi trong năm ngày anh hôn mê thì mặc kệ đau đớn, mà kéo lên vết máu bắt taxi đến nhà cô.

Nhìn người con gái nhỏ bé mà phải chịu đựng biết bao nhiêu chuyện như vậy, anh thật xót xa bước đến ôm cô vào lòng.

Cô khóc khóc rất nhiều trách đời tại sao lại bạt bẽo với cô như vậy.

Lúc ấy, Vu Cảnh đã nói với cô một câu khiến Lý Lam Anh ám ảnh đến tận bây giờ:

"Sau này nếu không ai lo cho em, anh lo.

Không còn gia đình, anh sẽ là gia đình duy nhất của em.

Người em yêu nhất đã mất, anh tình nguyện làm kẻ thay thế ở bên em suốt cuộc đời này.

Sau này anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ là nhà che chắn bão táp, là lò sưởi ủ ấm trái tim em, là cơn gió mùa hạ để em cảm thấy thư thả mát mẻ trong những ngày nóng bức.

Anh tình nguyện trân trọng em suốt cả cuộc đời này.

Em cứ việc nhớ đến cậu ấy, còn anh sẽ mãi mãi là chỗ dựa vững chãi của em"



Lý Lam Anh khóc rồi cười, bà cầm tấm ảnh nhìn thật sâu vào người con trai vẫn luôn nhìn bà bằng đôi mắt thầm kín, đầy yêu thương. Đặt lên môi hôn nhẹ, nước mắt sượt qua tấm ảnh:

“Vu Cảnh, đời này em quyết rồi. Anh đi đâu, em sẽ theo đó. Con của chúng ta cũng đã lớn cả rồi, chúng sẽ hiểu thôi”