Chương 33: Xử theo gia pháp

“Cô rốt cuộc là ai? Không có một vị tiểu thư khuê cát nào mà có thể hiểu rõ tường tận những việc của một vị cấp cao được các nước giấu kín kẽ như Joseph Habsburg, ngay cả ngài Edin cũng không thể nào xác định được thân phận của anh ta”. Vu Quân rút khăn tay trong túi áo lau lau vài cái ở chỗ bàn tay mới đυ.ng vào cô.

“Vu Quân, đây là lần thứ mấy anh động tay với tôi?”. Cô ngước mặt nhìn anh cười tự giễu.

“Người như cô xứng đáng để tôi động tay vào sao?”. Anh từ trên cao nhìn xuống, như thể cô chỉ là một con kiến hôi lúc nào cũng có thể bị anh nghiền nát.

Cô không nói gì nhìn anh cười đắng chát, nước mắt lần đầu tiên lăn dài trên đôi gò má đáng yêu. Chỉ vừa mấy ngày trước, cô còn cảm thấy lo lắng, cảm thấy có chút rung động với anh thì trong phút chốc như bọt biển tan đi.

“Cô có biết vì sao tôi lại cưới cô không?”. Anh phất tay để Trác Bình bên cạnh mang đến cho anh một cái ghế rồi ngồi xuống.

Thấy bên phía này ồn ào, đám đông cũng nhanh chóng bao quanh quan sát, chỉ trỏ xì xào nhất là những người phụ nữ lúc nãy còn thầm ghen tị với cô, mà giờ đã khinh thường ra mặt.

“Anh luôn nghi ngờ tôi đúng chứ?”. Cô nhếch môi nhìn anh.

Anh không nói gì chỉ làm một động tác tay, một cái nhướng mày ý là “mời” cô nói tiếp.

“Người đứng đầu sau vụ tai nạn của vị Ninh Hinh gì đấy cũng là do tôi làm?”

“A, cũng nói đúng trọng điểm rồi đấy chứ”. Lúc này anh mới vỗ tay ‘tán thưởng’.

Ha, thật là một con người mâu thuẫn. Cô chống tay xuống đất để đứng thẳng người dậy, cô không muốn trông nhếch nhác trước bất cứ ai.

Nhưng vừa mới đứng lên, Trác Bình từ lúc nào đã đứng sau cô đạp một cái vào chân cô thực mạnh khiến cô phải khụy gối xuống một lần nữa.

Những màn này đều thu lại trong tầm mắt của một kẻ đang thánh thơi đứng ngoài hóng trò vui của bọn họ mà cười đầy nham hiểm, phải rồi cứ làm như thế đi, cô ta nhất định sẽ hận anh lắm đấy…

“Ồ, vậy anh dám nói cái chết của mẹ tôi không liên quan đến ba mẹ anh chứ”. Cô gắng gượng, không chịu ngã khụy xuống.

Mặt anh dần lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên u ám:

“Vu gia việc chưa từng làm cớ gì phải gánh thay? Tôi thấy cô cũng giỏi đấy chứ, sao không tự bản thân điều tra đi”

“Nếu được, tôi cần gì mà phải vào Vu gia mà không diệt sạch?”. Cô gằng từng từ.

Nhưng Edin từ đâu xuất hiện hỏi Vu Quân:

“Vợ cháu đã làm gì sao?”. Vẻ mặt của ông ta khá là không vui, nhưng nếu để ý kĩ đáy mắt của ông ta nửa điểm không vui cũng không có, ngược lại là vui mừng.

“Không có việc gì, chuyện nhà thôi ạ”. Vu Quân chỉ trả lời qua loa rồi phất tay với Trác Hiên ý bảo anh ta kéo Vi Hy xuống.

Rồi quay lại vẻ mặt tự trách:

“Thực xin lỗi ngài, nhà cháu xảy ra việc đột xuất làm lỡ bữa tiệc của ngài. Giờ lại phải trở về xử lí một chút, mong ngài thứ lỗi”. Anh cúi đầu.

“Không sao, không sao”. Ông ta vẻ mặt rất là *độ lượng* cười phất tay.

***

Ngồi trên xe đi đến sân bay,

“Quân chủ, ngài định xử lí cô Vi Hy như thế nào?”. Trác Bình vừa lái xe, vừa hỏi ý Vu Quân, bên cạnh ghế phụ là Trác Long, anh ta thoáng nhìn qua Trác Bình một cái ý tứ rồi lại trở về như bình thường.

“Đem về, xử lí theo gia pháp”. Anh chống tay day day thái dương.

Gia pháp Vu gia rất tàn nhẫn, đặc biệt là dành cho những kẻ phản bội như Vi Hy sắp phải chịu. Nếu không chết cũng là mất nửa cái mạng, què quặt.

Đầu tiên, bọn họ sẽ treo người phản bội lên một cái nồi to, nước sôi bốc hơi làm cháy bỏng da thịt, sau đó lại ngâm vào nước lạnh một ngày một đêm, đó là về mặt thể xác.

Cuối cùng, là hình phạt đơn giản nhất nhưng cũng khiến con người ta sợ hãi nhất, tra tấn tinh thần, họ sẽ bị nhốt vào một căn phòng tối không một tia sáng, cơm nước vẫn cho no đủ không lo chết đói nhưng có tinh thần thép để nuốt cơm hay không mới là một chuyện đáng để suy ngẫm.

Những hình phạt tra tấn này nhìn thì có thể nói là nhẹ nhàng nói suông, nhưng nếu thật sự trải qua rồi mới cảm thấy được làm một kẻ ăn mày sống dưới gầm cầu còn hơn ngày nào cũng được ăn no đủ mà chịu tra tấn như vậy.

“Trác Long, cậu phụ trách”. Trác Long chính là người nắm quyền hành xét xử của Vu gia, nhìn anh ta ‘yểu điệu’, yếu đuối thế nhưng lại khá là ác độc không thua gì Vu Quân.

“Vâng”