Chương 32: Cảnh sát

Miễn cưỡng khoát ‘cái khăn’, điểm một chút son, vấn tóc lên đơn giản. Cô bước xuống cầu thang, vốn dĩ bọn Trác Bình đã chuẩn bị kiềm nén không được cười khi cô mặc bộ lễ phục đó xuống. Nhưng bây giờ thấy rồi cười cũng không cười nổi nữa, cô chính là khoát một bộ cái bang lên mình cũng rất đẹp.

Lễ phục màu xanh nhạt đính vài viên kim cương trên cổ áo, bọn họ rất ít khi thấy cô vấn tóc lên như vậy, cứ tưởng là do mặt to nên chỉ xõa tóc hoặc cột bừa ở phía sau, nhưng chắc là vì cô lười nên vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi anh đào, sóng mũi dọc dừa cùng đôi mắt đẹp có hồn, nếu kẻ eyeliner sẽ sắc sảo còn nếu để bình thường như vậy trông cô lại có chút trẻ con. Khí chất quý phái, chanh xả toát như là bản chất vốn có ở trên người cô. Một thân khí chất của cô cũng đủ đè bẹp một siêu mẫu hạng A nói như thế cũng không ngoa.

Cô rất là không thích cái kiểu che đậy nên khi thấy vẻ mặt còn chưa hài lòng lắm của Vu Quân cô dứt khoát ngó lơ tự đi ra xe ngồi vào, tránh để việc hắn bịt luôn cái đầu còn lòi ra của cô.

Chiếc xe được lái đến một khu nghỉ dưỡng,

“Vào trong em chỉ cần nhìn tôi là được, đừng cười gì cả nấp mặt vào người tôi cũng được”. Trước khi bước vào anh *dặn dò*, nhưng lời dặn dò này lại khiến cô đen mặt. Anh ta sợ người ta thấy cô đến vậy à.

Khi mọi người thấy cô khoát tay cùng anh bước vào liền đưa ánh mắt tò mò dò xét. Những người ở đây đều là những tai to mặt lớn, những người làm mưa làm gió trong giới chính trị cùng xã hội đen cũng được mời đến.

Nhìn thấy cô đi bên cạnh Vu Quân liền đoán ra được cô chính là phu nhân của anh, vì trước giờ anh chưa từng dắt partner đi một bữa tiệc nào cả.

“Ôi, War, lâu rồi mới được gặp cháu. Hôm nay dẫn phu nhân đến cho ta xem à?”. Một người đàn ông ngoại quốc, mái tóc bạc được vuốt gọn gàng ra phía sau, trên người bận một bộ com lê, khí thế bức người.

“Ngài Edin, như đã hứa trong cuộc gọi lần trước, cháu đã dắt phu nhân nhà mình đến đây xin ra mắt”. Anh nho nhã cười đáp lại ông ta bằng tiếng Anh.

Ông ta kín đáo nhìn đánh giá cô từ trên xuống dưới, cô chỉ lịch sự gật nhẹ đầu cười mỉm, phát âm chuẩn từng cáu từ bằng tiếng Anh không thua gì Vu Quân:

“Chào ngài Edin, cháu là phu nhân của War, ngài cứ gọi cháu là Sammy là được ạ”

Edin thầm tán thưởng, cô gái này rất không tồi, khí chất vương giả chẳng thú kém gì War, lại rất thấu tình đạt lý.

Đứng nói chuyện một lúc về đủ thứ chuyện trên đời, rồi mới bàn bạc hợp tác làm ăn.

Cô lơ đễnh nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy một người đàn ông cũng khá là đẹp trai đứng trong một góc, cô liền nhếch môi kéo khẽ kéo tay áo Vu Quân.

Anh cúi xuống nhìn cô, cô liền tiến lên nhỏ giọng bên tai anh:

“Ở đây còn có cảnh sát sao?”

Anh hơi nhíu mày, anh cũng không phát hiện được là có cảnh sát lẫn vào đây.

Cô thấy phản ứng của anh như vậy liền đánh mắt về phía người đàn ông kia mà nói ra quân hàm của anh ta:

“Thống đốc liên quốc gia, hoàng tử vương tộc Thụy Sĩ Joseph Habsburg”. Cô liếc mắt một cái liền có thể nói được nguồn gốc của anh ta.

“Em có vẻ rất hiểu biết nhỉ?”. Anh cười cười nhìn cô.

Cô chỉ liếc anh một cái rồi tiếp tục lơ đãng nhìn về phía vị thống đốc kia. Khi nhìn thấy con gái của Edin khoát tay đặt một nụ hôn lên má của anh ta, rồi nhìn thái độ của Edin thì cô biết chắc.

“Hẳn là vị này do con gái ông ta mời tới, mà ông ta cũng không hề biết thân phận của anh ta đi”. Cô lại nói.

Vu Quân chỉ khẽ véo mũi cô, cười:

“Thật lắm chuyện”

Bọn người ở đây nhìn đôi bích nhân trước mặt mà thầm than thở trong lòng, đúng là ngưu tầm ngưu mã mà, người đẹp luôn đi đôi với người tài, anh tuấn.

Bỗng nụ cười trên môi của Vu Quân vụt tắt, anh đẩy cô ra làm cô va phải một cái bàn để rượu tiếp đãi khách, làm những cái ly xếp chồng trên đấy đổ vỡ xuống hết trên người cô.

Bộ lễ phục màu xanh nhạt của cô trong phút chốc bị rượu tẩm đỏ ướt đẫm. Khuôn mặt của cô cũng bị vài ly rượu rơi trúng mà có vài chỗ bị đỏ ửng lên, mảnh thủy tinh dưới đất cứa vào chân, tay của cô.