Chương 10: Tùy tiện

Vi Hy chạy lên phòng trùm chăn kín mít, hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ôm lấy khuôn mặt phấn nộm đã đỏ bừng như cà chua chín.

Aaaaaa, mặc dù bà đây đã từng xảy ra chuyện không nên có với một người đàn ông xa lạ, nhưng dù gì thì lúc đó cũng là đã bị hạ thuốc. Còn bây giờ là tỉnh táo, cô lại chưa từng hôn ai bao giờ, ngại chết mất.

Trong đầu cứ nghĩ lại một màn vừa rồi, khuôn mặt cũng càng đỏ hơn. Thì điện thoại lại vang lên “ting” một cái.

“Ai nhắn tin cho mình thế nhỉ?”. Vi Hy sử dụng điện thoại như không vậy, cô rất lười nghe máy, cũng rất lười soạn tin nhắn, hai cô bạn thân của cô thì đương nhiên biết chuyện đó nên thỉnh thoảng chỉ video call, còn cái tên bám đuôi Vân Hàn kia cũng xem như là hiểu cô đi, Vi gia thì cũng thôi đi vậy. Nên cô mới thắc mắc mở màn hình lên.

“Đầu tuần sau, tôi sẽ sang rước em đi thử váy cưới”. Nếu nói như vậy thôi thì mặt cô nhất định sẽ còn đỏ hơn nữa nhưng không, hắn ta còn kèm thêm một câu dưới cùng nữa. “Em thử từ chối xem, tôi có hôn cho môi em sưng như cái bánh bao không?”.

Má, lại còn *sưng như cái bánh bao"?! Cái thằng cha này lại dám hù dọa mình. Khuôn mặt vừa đỏ bừng của cô thoáng chốc đen thui, vạch đen đầy đầu.

***

Một tuần sau đúng như lời đã nói, chiếc xe Rolls-Royce màu bạc của Vu Quân mới sáng sớm cô còn đang ngái ngủ đã đậu trước nhà. Anh ta cũng rất kiên nhẫn đợi cô cả mấy tiếng đồng hồ.

Trong một tuần này cũng chẳng ai đến quấy rầy cô, cứ việc ăn rồi lại ngủ, ru rú suốt ở trong nhà. Lạ là hai mẹ con kia cũng trốn đi đâu mất, rất ít đυ.ng mặt.

Mãi đến khi mặt trời đã lên cao Vi Hy mới mở mắt, lò mò đi vệ sinh cá nhân. Vì cô có thói quen khóa trái phòng, căn phòng của cô lại lắp đặt loại khó đặt biệt nên cũng chẳng có ai có thể vào, nên người làm có thấy Vu đại thiếu gia đi chăng nữa cũng đành bó tay không thể gọi cô chủ nhỏ này của họ được.

Vệ sinh cá nhân xong cô liền mắt nhắm mắt mở đi xuống nhà ăn. Đi lững thững xuống cầu thang, ngang qua phòng khách đến bàn ăn, cầm một lát bánh mì trong chiếc đĩa đặt tại chỗ của cô bỏ vào miệng, rồi cũng cầm luôn cái đĩa ra phòng khách để tiếp tục xem bộ phim mà tối hôm qua cô còn xem dang dở.

Mắt cũng chưa mở ra, cô rất quen thuộc đi qua đi lại trong nhà rồi rẽ vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, tay với với cái đì mốt.

Tay mò mẫm vào cái chỗ để thấy không có cô liền mò mò mẫm mẫm khắp xung quanh, không cẩn thận cầm phải cái gì đấy rất lạ. Cô kéo kéo, cảm nhận thấy hơi ấm, lòng cô lộp bộp một cái khẽ hé mắt ra, thấy bàn tay mình đang nắm… cái không nên nắm của Vu Quân đang ngồi ở đấy, đầu cô nổ ầm một cái mới nhớ ra tuần trước hắn hẹn hôm nay đi thử váy cưới.

Cô quyết định giả ngu đóng chặt mắt lại thả ra, rồi đếm “1… 2… 3, chạy” nhưng vừa đứng lên toan chạy cô liền bị anh túm lại, ngã ngồi lên đùi anh.

“Em định giả ngu đấy à?”. Giọng nói trầm khàn, cùng hơi ấm phả vào mặt cô khiến cô thoáng chốc cứng đờ.

“Ha ha, anh đến rồi đấy à… Tôi, tôi… A, tôi hôm qua đay đầu nên mới dậy muộn như vậy, đúng tôi chính là đau đầu mới dậy muộn”. Cái đầu nhỏ, tóc còn rối bù của cô gật gật trông rất đáng yêu.

“Thế em vừa cầm cái gì đấy, em có biết không?”. Anh nhếch môi, nói thầm vào bên tai cô.

“A, là cái đì mốt”. Đã giả ngu rồi, cô nhất quyết giả ngu đến cùng.

Nhân lúc anh mất cảnh giác, vì cô là dân luyện võ nên cũng chỉ cần dùng sức một chút khi anh lơ là cảnh giác là có thể vùng ra được ngay.

Cô chạy lẹ lên phòng mình khóa trái, nhìn mình trong gương mà cái miệng nhỏ muốn méo xệch qua một bên.

Ai thế kia?! Khuôn mặt xinh đẹp thì không nói gì đi. Nhưng đầu tóc thì cứ phải nói là như tổ quạ, dưới người còn đang bận một cái đầm ngủ Hello Kitty nữa cơ chứ. Mất mặt, quá mất mặt

Cô chỉ biết khóc trong lòng đi thay đồ, chải chuốt lại.

Vu Quân ngồi ở phòng khách mà chỉ biết cười nhẹ, thật không nghỉ cô gái này lại có lúc tùy tiện đến… đáng yêu như vậy.

Môi khẽ kéo ra thành một nụ cười mỉm nhưng thoáng chốc cứng đờ. Khoan đã, đáng yêu sao?! Anh vừa khen người gây ra tai nạn cho Tiểu Hinh là đáng yêu sao?!

Nháy mắt nụ cười anh tắt ngúm, chân mày nhíu lại, đôi mắt chim ưng là một mảnh rối loạn.