Chương 2: Sinh anh trai ra còn thương hơn tôi
Ôi mẹ ơi, Tiêu Hòa Nhã chịu đựng đau nhức toàn thân bò dậy, thận trọng mặc quần áo, thật may là có thói quen cận thị, bằng không thật đúng là không biết phải thu thập khắc phục hậu quả thế nào đây! Người này, thật đúng là đáp lại câu nói kia, anh ta không phải là người điên khùng, nhưng mà mỗi lần điên cuồng lên thì không phải là người. Đem cô lăn qua lăn lại thảm như vậy. Mò tới túi xách của mình, mặc kệ nói thế nào thì người này cũng mượn mình một đêm, tất nhiên phải có cho chút thù lao, sờ sờ ví tiền không quá dày, rốt cuộc cũng nói lời ngoan độc trong lòng ra với cái người đang ngủ say đó.
"Huynh đệ, không phải tôi không cho anh tiền, mà là người nhà của tôi quá hẹp hòi, mỗi tháng chỉ cho tôi chút sinh hoạt phí thôi, nếu tôi cho anh tiền, thì tháng này tôi liền không có tiền tiêu vặt rồi!" Chỉ là cô cũng là người rất có lương tâm, không thể nào chiếm tiện nghi người ta trắng trợn như thế, vì vậy lại lục lọi trong túi xách một trận, cẩn thận thả vào bên trên bàn, "Đây chính là thẻ Rosa vàng, mua quần áo có thể giảm giá! Coi như thù lao đi ha!"
Sau khi nói xong lại len lén mò mẫm lảo đảo nghiêng ngã chạy trốn ra bên ngoài. Nửa đêm canh ba, một người mù cứ chua xót như vậy mà bỏ đi. (Nửa đêm canh ba: từ 12h đến 1h sáng)
Mà ở bên trong một tòa nhà đại trạch ở Thành Nam, ba anh em gia đình họ Tiêu đã gấp gáp đến điên lên rồi. (tòa nhà đại trạch là tòa nhà lớn)
Anh cả Tiêu Mặc Tân, siêu sao ảnh thị ca tam tê, tính khí nóng nảy, anh hai Tiêu Mặc Vân, nhà thiết kế trang sức, trời sinh tính tình lạnh bạc, anh ba Tiêu Mặc Tinh bác sĩ ngoại khoa, tao nhã lịch sự. Tất cả tính tình trước mặt em gái trong nhà đều không biểu hiện ra được, tương đương với phế phẩm.
(Ảnh thị ca tam tê: về 3 lĩnh vực điện ảnh, truyền hình, ca hát)
Cho nên khi thấy em gái mình chật vật xuất hiện ở cửa nhà, ba người cũng ngây người trong lòng nghĩ muốn gϊếŧ người cũng có.
"Tiêu Hòa Nhã, em điên rồi có phải hay không, có biết hiện tại là mấy giờ rồi hay không!" Anh cả lập tức hóa thân thành Bạo Long, rống to với em gái duy nhất của mình.
"Tiểu Nhã, em làm sao vậy? Sao trễ thế này mới về?" Anh hai nơi nào còn muốn lạnh như băng, lập tức tiến lên ôm em gái. Thuận tiện còn quay đầu mắng Tiêu Mặc Tân một câu, "Em gái đã trở lại, anh còn hung dữ với em ấy làm gì!"
"Anh. . . . . . Chú cứ cưng chiều em ấy đi!" Tiêu Mặc Tân tức giận mà công tâm, sớm muộn gì cũng cưng chiều em ấy thành vô pháp vô thiên.
"Nói nhảm, em không cưng chiều em ấy chẳng lẽ cưng chiều anh sao?" Tiêu Mặc Vân trợn mắt một cái. Tiếp tục ôm trấn an em gái.
Tiêu Mặc Tinh lắc đầu một cái, "Tốt lắm, trở lại là tốt rồi, nhanh tắm một cái rồi ngủ đi!"
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, nhìn vào mắt anh hai, mặc dù nhìn không rõ lắm, tối thiểu vẫn có thể nhìn thấy. "Các anh trai, em vừa mới bị người ta cướp giật, mắt kính cũng bị người ta lấy đi rồi!" Thật là may, tên kia không có để lại dấu dâu tây nào trên cổ cô, bằng không thì còn đến mức nào nữa?
Tiêu Mặc Tân liếc cô một cái, "Chắc người ta chưa từng làm ăn cướp, cho nên chỉ lấy mắt kính của em thôi?"
Tiêu Hòa Nhã rất là đau lòng gật đầu một cái, "Đúng, đoán chừng người ăn cướp này là hâm mộ anh hai, biết đây là thiết kế độc nhất vô nhị của anh hai cho nên mới lấy đi, đúng rồi, còn lấy luôn thẻ Rosa vàng của em. Anh trai, về sau em không còn mua được quần áo giảm giá nữa, tiền tiêu vặt có thể cho nhiều thêm chút được hay không?"
"Yên tâm, thẻ Rosa vàng không ghi tên, tấm kia của anh sẽ đưa cho em!" Tiêu Mặc Tân lành lạnh nói.
"Hu hu hu. . . . . . Anh hai, anh cả luôn khi dễ em, vì sao? Em có phải là nhặt được hay không? Hu hu hu. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã khóc, vừa nghe liền xác định rõ ràng, bọn họ mỗi một người đều gọi là Tiêu Mặc gì đó, chỉ có cô gọi Tiêu Hòa Nhã, tiên tiêu vặt bọn họ nhiều như vậy, một tháng cô chỉ cô 5000, hu hu hu. . . . . .
"Hòa Nhã, em nghĩ nhiều rồi!" Tiêu Mặc Vân an ủi.
"Chớ nói!" Tiêu Hòa Nhã đẩy Tiêu Mặc Vân ra, vừa đi vào trong nhà vừa vô cùng ai oán hát: "Cải thìa à, một màu xanh biếc ngả sang màu vàng, hai, ba tuổi không có mẹ! Đi theo cha, thật tốt quá nha, chỉ sợ cha lại muốn kết hôn với mẹ kế! Cưới mẹ kế, cả ba năm, sinh anh trai ra còn thương hơn tôi! Anh trai ăn mì, tôi ăn canh, bưng lên uống nước mắt lưng tròng! Tôi muốn mẹ ruột, tôi muốn. . . . . ."
Người hát ca khúc cũng biến mất không thấy gì nữa, lưu lại bên ngoài ba anh trai ngổn ngang trong gió.
"Em ấy hoài nghi mẹ anh là mẹ kế?" Anh cả nhìn chằm chằm anh hai không thể tin hỏi.
"Vì sao ba năm sau sinh ra lại là anh trai?" Anh hai nhìn chằm chằm anh ba rất là nghiêm túc hỏi.
"Chúng ta ăn mì để cho em ấy ăn canh?" Anh ba nhìn chằm chằm. . . . . . Bên cạnh không có ai rồi, không nói hai lời trực tiếp vào nhà, loại ý nghĩ này không thể có, phải bóp chết từ trong trứng nước, không, vẫn là câu nói kia, trực tiếp chết từ trong trứng nước! Áh. . . . . . Sai lầm rồi, cái ý tưởng kia hình như đã xuất hiện trong đầu bảo bối rồi, vậy gϊếŧ chết trong trứng nước hay là thôi. Choáng nha, quá tàn nhẫn.
"Tiêu Hòa Nhã, em nói rõ ràng cho anh, bằng không sau này em cũng đừng hy vọng có tiền tiêu vặt!" Tiêu Mặc Tân hét lớn một tiếng cũng đi theo vào nhà, con bé này quả thật là thiếu dạy dỗ.
"Wey wey wey. . . . . . Rõ ràng không nỡ mà lại luôn nói lời ngoan độc!" Anh hai híp mắt lành lạnh nói.
Anh cả trực tiếp trợn mắt nhìn sang."Cậu. . . . . ." Gặp quỷ anh mới không nỡ!
Chính mình trở lại phòng, từ trong ngăn tủ tùy tiện lấy ra cái mắt kính, trong nháy mắt vốn là một thế giới mơ hồ trở nên sáng rõ, oa, còn là thế giới sáng ngời nữa! Lại nói cô cái gì cũng bị hạn chế, duy chỉ có mắt kính, anh hai nhà cô vì cô mà thiết kế ra rất nhiều rất nhiều mắt kính độc nhất vô nhị, chỉ sợ cô không cẩn thận đánh mất liền thành người mù. Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Cô quyết định, về sau nên mang theo bên người hai mắt kính, nếu không tối nay tuyệt đối cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội nhìn người đẹp!
Mặc cho tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên không ngừng, Tiêu Hòa Nhã không để ý tới, nên làm gì thì làm, đi tắm rồi ngủ để nằm mơ! Hai ngày nữa chính là sinh nhật của cô, không biết cô tự tặng quà cho chính mình được không. Ha ha ha. . . . . .
Trước kia xem là bảo bối rất quý, thật ra thì mất cũng cảm thấy không có gì.
Bên này cô vẫn ngủ tốt, bên kia Thượng Quan Ngưng mới vừa dậy. Tựa như say rượu bình thường vậy đau đầu muốn vỡ ra, đáng chết. . . . . . Đột nhiên sự việc lúc trước như phim điện ảnh xuất hiện không ngừng trong đầu. Sắc mặt càng thêm khó coi.
Lúc này đèn đột nhiên bị bật lên, ngoài cửa vang lên một giọng nói có chút run sợ, "Lão đại?"
Thượng Quan Ngưng nhắm mắt lại, một hồi thật lâu mới thích ứng được ánh sáng đột ngột tới, nghe được giọng nói ngoài cửa nhất thời hung quang hiện lên, đợi lát nữa thu thập các ngươi! (Hung quang: ánh mắt hung ác)
Ngoài cửa có bốn người đàn ông đẹp trai từng người một ủ rũ cúi đầu.
"Trời ạ, lão đại sẽ gϊếŧ chúng ta hay không?" Đại Nhất lo lắng hỏi.
"Không thể nào, lão đại cả đêm **, chúng ta khổ sở chờ đợi, cũng không thể nào tá ma gϊếŧ lừa chứ?" Đại Nhị có chút giật mình.
(Tá ma gϊếŧ lừa: trở mặt vô tình; Còn ** là gì mọi người tự hiểu)
Đại Tam thưởng cho Đại Nhị một cái tát, "Cậu có khổ sở chờ đợi sao? Không phải cậu uống ở bên ngoài đến bất tỉnh sao?"
"Thôi được rồi!" Đại Tứ không chịu nổi, "Bây giờ có thể không cần đấu tranh nội bộ hay không, vẫn là suy nghĩ thêm lát nữa phải giải thích cùng lão đại thế nào cho phải!" Lời này vừa nói ra, ba người kia lặng yên. Vẫn là người lớn tuổi có trí tuệ!
"Vào đi!" Đang ở bên ngoài lúc một người đang hả hê nhìn ba người kia sùng bái, trong phòng vang lên một giọng nói lạnh lùng. Hu hu . . . . . . Quả thật so với kem hộp còn lạnh hơn.