Chương 1: Gặp lại trong đêm giao thừa
Trong đêm giao thừa, xoải bước trên con đường dành riêng cho người đi bộ trong thành phố S, Lục Hân Nhan đã gọi cho An Thành đến lần thứ mười chín.
Nửa năm trước lúc quyết định đến thành phố S, mặc dù cô gần như là trốn chạy, nhưng cô cũng không cố gắng tạo dựng một cuộc sống để quên đi quá khứ đau buồn, bởi vì cô biết rằng dù cô đi đến đâu, thì một ngày nào đó cô cũng sẽ gặp lại Kha Cẩn Niên. Quan hệ giữa cô và anh ta cứ dây dưa mãi, chẳng hiểu sao muốn cắt cũng cắt không đứt, cũng giống như chân đinh được gắn trong chân cô vậy, lúc cô đi qua cửa khẩu hải quan thì máy kiểm tra sẽ kêu lên inh ỏi không ngừng với tần suất cao chất ngất như đang giương nanh múa vuốt nhắc nhở cô, Lục Hân Nhan, cô chạy không thoát đâu.
Đối với cuộc sống này, Hân Nhan cũng không mong đợi điều chi, chỉ muốn tìm một nơi bình yên sống qua ngày, và đợi Kha Cẩn Niên đến rồi cùng anh ta náo loạn một hồi. Lại thật không ngờ vận mệnh của cô lại biến thành như bây giờ ------- trong đêm giao thừa làm khổ chính mình không có nhà để về, hơn nữa là đi đến bước đường cùng. Chìa khoá lẫn ví tiền đều để rơi trong nhà An Thành, trên người cô giờ còn có 100 tệ lấy ở trong ngăn tủ ở văn phòng, cũng không có giấy tờ tuỳ thân thì làm sao mà kêu thợ mở khoá nhà được, điều càng bực mình hơn chính là trong điện thoại chỉ có một mình số điện thoại của An Thành, vì thế cô hoặc là kiên nhẫn gọi điện thoại cho An Thành, hoặc là ngủ ngoài đầu đường xó chợ.
Gọi điện đến lần thứ hai mươi An Thành rốt cục cũng chịu bắt máy, Hân Nhan hận không thể đem cái tên đáng ghét đã tra tấn cô hơn nửa buổi tối cắn xé thành từng mảnh, chỉ có thể rống thật to đến phố bên kia còn có thể nghe được, "Anh ở đâu?"
Bên kia điện thoại vang lên tiếng nhạc xập xình, không biết anh cùng ai giỡn hớt vài câu một lúc lâu sau mới chịu đếm xỉa tới cô, cười nói, "Sao thế, nhớ anh rồi hả?"
Hân Nhan thầm mắng trong lòng một cậu: "Phải, nhớ đến muốn gϊếŧ chết anh" nhưng vẫn tâm bình khí hoà lặp lại câu hỏi, "An Thành, anh ở đâu?"
An Thành cười khẽ một tiếng, đọc địa chỉ cho cô, nghe xong cô lập tức cúp máy, không sớm không muộn vừa đúng lúc cắt đứt nửa câu sau của anh,"Này, em không phải thật...." cũng làm cho câu nói mắng chửi "Phụ nữ chết tiệt, dám cúp máy mình" của anh chìm vào trong tiếng nhạc ầm ĩ.
Cô bắt taxi sau đó nhanh chóng lên xe.
Lúc lên xe, trên người Lục Hân Nhan chỉ có vỏn vẹn 100 tệ, hãi hùng khϊếp vía nhìn đồng hồ xe taxi, nó cứ như là bom hẹn giờ vậy, có thể nổ bất cứ lúc nào. Con số cuối cũng dừng ở số 54, cô lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lấy 100 tệ trong túi đưa cho tài xế.
Đứng ở cửa ra vào gọi điện thoại cho An Thành, lần này thì anh lại bắt máy rất nhanh.
Cô nói gỏn lọn, "Anh xuống đây đi, tôi đang đứng ở cửa."
Đầu dây bên kia vẫn rất ầm ĩ, thỉnh thoảng lại có tiếng con gái õng ẹo vang lên.
"Em chờ anh một chút."
Nói xong còn cúp máy trước khi cô kịp nói, không sớm cũng không muộn vừa đúng lúc. Hân Nhan bật cười. Cái người này từ trước tới nay không bao giờ chịu thua kém ai cả, lại cũng rất trẻ con, cô mà làm anh tức thì thế nào cũng trả lại y nguyên cục tức đó cho cô. Đôi khi cô cũng suy nghĩ nếu ngày nào đó cô cầm dao đâm anh vài nhát, anh nhất định sẽ coi kích thước vết thương và bao nhiêu nhát dao để trả lại cho cô đủ bấy nhiêu quá.
Đợi vài phút, người xuống lại là một người khác, Dư Thiếu Phi, em họ của An Thành.
Cậu ta cười ranh mãnh, "Hân Nhan, anh họ kêu tôi xuống dẫn cô lên."
"Tôi không lên đó, anh kêu anh ta xuống đi, tôi lấy đồ rồi đi ngay."
Thiếu Phi đứng khoanh tay, cười nhếch mép nói, "Ôi, tôi đây làm sao quản được chuyện hai người chứ. Anh họ nói nếu như cô muốn lấy chìa khoá thì tự lên tìm anh ấy." Sau đó còn nháy mắt ra hiệu, "Tôi hỏi này, có phải hai người sống chung với nhau rồi không hả?"
Hân Nhan hung hăng lườm cậu ta, hận không thể cầm kiếm phanh thây xé xác Thiếu Phi ra, "Dư Thiếu Phi, cả đời này tôi hối hận nhất chính là quen biết cậu, nếu không phải lúc trước cậu đẩy tôi vô cái hố lửa này, thì tôi cũng không có quen biết cái tên tâm thần kia."
Thiếu Phi nghe xong lại còn cười hớn hở rất sung sướиɠ.
Hân Nhan càng trừng mắt ác hơn, "Đừng cười nữa, dẫn tôi đi."
Trong hộp đêm ồn ào mờ tối, sặc mùi thuốc và mùi rượu, còn cả một đám thanh niên nữ tú nhảy múa ca hát một cách điên dại. Hân Nhan đi theo Thiếu Phi vào trong hộp đêm, đầu cô cũng bắt đầu nhói đau, nhíu chặt mày lại. Cô là người thích yên tĩnh, nửa năm nay cứ đi theo Thiếu Phi và An Thành ra vào những chỗ nhạc xập xình ồn ào thế này là mỗi lần đầu cô cứ y như bị hàng tấn kim loại đè lên, đinh tai nhức óc đến muốn nổ tung ra.
Côi muốn nhanh chóng tìm An Thành, lấy chìa khoá nhà anh rồi đi ngay, vì thế cô bước nhanh theo Thiếu Phi, đi thẳng vào trong một căn phòng.
An Thành đang ôm người đẹp, một tay thì ghì eo cô gái đó, một tay cầm ly rượu uống, thỉnh thoảng còn cúi người nói gì đó bên tai cô ta, khiến cô gái đó cười khanh khách không thôi, bộ dạng thật sự rất thảnh thơi rất phong lưu. Ánh mắt Hân Nhan vô thức nhìn tay anh đang ôm eo cô gái khoảng một giây, sau đó lập tức nhìn sang chỗ khác. Ở trước mặt người ngoài thì cái tay đó lại rất biết giữ nguyên tắc, không hề giống tối hôm qua lúc ngủ, xem cô như món đồ chơi khư khư ôm rúc trong lòng, giống y như em gái cô Hân Duyệt ôm búp bê gấu bông vậy. Cũng chính bởi vì tối hôm qua tay anh lao thẳng đến cô nhanh như chớp, cho nên sáng nay lúc thức dậy, cô kinh hãi khi nhìn thấy gương mặt kia gần trong gang tấc, vội vàng mặc quần áo rồi đi ngay, cả túi cũng quên mang theo.
Nhanh chóng dừng những chuyện đang lởn vởn trong đầu, cứ nghĩ lại chuyện cũ mà thấy sợ, cô không nên nhớ tới những điều đó lúc này.
Trong sự kinh ngạc của mọi người, cô đi tới bên An Thành, nói, "Đưa chìa khoá nhà anh cho tôi."
Anh trông thấy cô, đầu nghiêng sang một bên, nhướn mày cười cười, "Em nói gì? Anh nghe không rõ."
Tuy trong đây đúng là ồn thật, nhưng nhìn vẻ mặt cà lơ phất phơ của An Thành thì Lục Hân Nhan cũng biết rõ anh đang cố ý giả bộ không nghe được thôi.
Nửa năm qua, anh một mực kiên trì bức cô nổi giận không ngừng nghỉ, nhưng mà thời gian qua cô đã quen không biết sợ là gì, vui vẻ hay giận hờn cũng không để lộ, nhưng sáng hôm nay...ngược lại là ngoại lệ.
Vì thế cô đến dàn karaoke bấm nút dừng, toàn bộ căn phòng ầm ĩ như cơn đại hồng thuỷ dâng lên mạnh mẽ lập tức yên tĩnh trở lại.
Cô quay đầu nhìn An Thành, gằn từng chữ một, “Tôi phải về nhà, đưa chìa khoá của anh cho tôi."
Cô và An Thành là người trong cuộc nên hiểu lời cô nói có ý gì, nhưng những người khác trong phòng không biết chuyện thì lại nghĩ sang một hướng khác. Có người còn cười mỉm rất mờ ám, có người còn lao nhao reo lên: Ơ, An Thành, lúc nào mà học người ta kim ốc tàng kiều thế hả?. Sắc mặt khó coi nhất thì không ai khác chính là cô gái đang được An Thành ôm, cô ta trừng mắt nhìn Hân Nhan, vẻ mặt tỉnh bơ tỉnh rụi ngồi sát vào An Thành, công khai quyền chiếm hữu lúc này của mình.
***Kim ốc tàng kiều: là câu thành ngữ xuất xứ từ chuyện tình giữa Hoàng Hậu A Kiều của Hán Vũ Đế, nghĩa thứ nhất là nạp thϊếp, nghĩa thứ hai là nuôi tình nhân.
Hân Nhan cũng chẳng đoái hoài việc đó, chỉ nhìn chằm chằm vào An Thành đợi câu trả lời của anh.
An Thành cười cười, buông người đẹp bên cạnh mình ra rồi đứng dậy đi qua ôm lấy vai Hân Nhan, cười tỏ vẻ đành bó tay nói với bạn bè mình, "Thực xin lỗi, hôm nay không thể cùng các người mừng năm mới được rồi, hôm khác tụ họp, tôi đi trước."
Nói xong, anh ôm Hân Nhan hướng ngoài cửa mà đi. Sau lưng hai người còn vang lên mấy tiếng cười rộ, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất thản nhiên.
Trong ánh sáng mờ ảo, Hân Nhan dường như nhận ra một hình bóng quen thuộc, cực kỳ giống Kha Cẩn Niên, cô nhất thời hoảng sợ. Nhưng cô chưa kịp nhìn rõ thì đã bị An Thành kéo ra khỏi cửa. Cô cũng không dám dũng cảm quay đầu lại nhìn xem thử rốt cục có phải là Kha Cẩn Niên hay không.
Lòng đầy tâm sự, bước chân có chút loạng choạng, ngay cả bị An Thành nắm tay kéo đi mà cô cũng không hề giãy dụa. An Thành còn tưởng rằng cô đã đổi tính, trước kia cô nào có "hiền lành" thế này, suốt ngày gây hấn với anh. Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, dù sao thì quan hệ của hai người sau đêm hôm qua cũng có chút thay đổi rồi. Đại khái thì phụ nữ đều như vậy cả, một khi đã thân mật và vượt qua giới hạn thì bạn nhất định sẽ có một vị trí đặc biệt trong lòng họ, anh chỉ là không ngờ một con ngựa hoang khó thuần phục như Lục Hân Nhan lại cũng nằm trong số này.
Nếu mà là những người phụ nữ khác thì anh nhất định thấy phiền phức, nhưng với Lục Hân Nhan thì khác, anh còn rất thích cảm giác phục tùng của cô. Nhất là vào sáng hôm nay, lần đầu tiên thấy vẻ mặt hoảng sợ tột độ đó của cô, anh suýt nữa là cười đến bể bụng. Do đó bàn tay đang nắm vai cô giờ đã tuột xuống tới eo, ôn tồn nói, "Nếu không thì em dọn đến chỗ anh ở đi."
Hơi thở anh quấn quýt bên cổ, Hân Nhan tức khắc lấy lại tinh thần. Cảm nhận bàn tay nóng bỏng của anh đang ôm eo mình, cô lập tức giãy dụa vùng ra, lạnh lùng nói, "Không cần, tôi đây có nhà. Anh đưa chìa khoá cho tôi, rồi thì vô trong đó với bạn bè anh đi. Tôi tự mình đi, lấy chìa khoá rồi tôi đi ngay."
Cô giống như một con nhím vậy, buổi sáng thì ưỡn cái bụng mềm mại lên, lộ bản tính trẻ con vô cùng, giờ thì lại giương gai nhím sắc nhọn đâm người ta không thương tiếc. Cái gọi là bị chinh phục chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
Anh mỉm cười, đưa tay ra hiệu cho taxi, "Vậy hai chúng ta cùng về nhà."
Câu nói ngọt xớt đầy mờ ám, càng nghe càng thấy đen tối.
"Không cần. Anh đi làm chuyện của anh đi, đưa tôi chìa khoá là được."
Một chiếc taxi dừng trước mặt, anh sau khi mở cửa xe, cười đến trăng cũng sáng gió cũng mát lạnh, "Em được, anh thì không được. Nhà của anh toàn thứ quý giá, nếu như anh không trở về canh chừng em, đến lúc đó em rinh hết nhà anh đi thì sao hả?"
Anh lúc nào cũng thế, nói ra lời nào đều cũng khiến người ta bực mình. Hết lần này tới lần khác Hân Nhan cũng không muốn chấp nhặt chuyện này với anh, cho nên chỉ trừng mắt liếc, sau đó leo lên taxi ngồi.
Vừa định đóng cửa, chợt có một bàn tay kéo giữ cửa lại, tiếp đó một giọng nói rất đỗi quen thuộc cất lên phía trên đầu, "Hân Nhan."
Hơn nửa năm qua, mỗi đêm trong cơn ác mộng cô đều nghe được giọng nói này. Giọng nói hùng hồn mạnh mẽ, lại có chút lạnh lẽo của mùa thu hoang tàn, một giọng nói lãng đãng quanh quẩn bên người cô như tan vào sương khói.
Đó là Kha Cẩn Niên.
Sửng sốt một lúc, cô lại nghe Cẩn Niên thở dài nói, "Anh rốt cục tìm được em rồi."
Một câu nói thôi mà cô tựa như mèo bị dẫm phải đuôi, vội vàng dùng hết sức đóng cửa xe, thúc giục tài xế, "Tài xế, lái nhanh đi."
Xe khởi động chạy, Hân Nhan cả người đều đang phát run, rõ ràng nhiệt độ trong xe vừa đủ ấm, cô vẫn lạnh đến run cầm cập. An Thành ngồi cạnh bên cô, không hề tra vấn người kia là ai, cũng không hỏi cô bị làm sao, chỉ đưa tay nắm lấy tay cô, bàn tay nóng hổi tựa như trấn an tựa như quan tâm. Độ ấm bàn tay anh làm cô sợ, thế nhưng không biết vì sao lại chẳng đành lòng buông ra.
Xuống xe, anh vẫn khư khư nắm chặt tay cô, dẫn cô đi thẳng lên nhà mình.
Đứng ở cửa nhà, anh rốt cục mất kiên nhẫn, hỏi ngay, "Em và anh ta, cái người tên Kha Cẩn Niên đó có quan hệ thế nào?"
An Thành và Kha Cẩn Niên cũng không thể xem là bạn bè, chỉ có thể coi là quen biết, bởi thông qua mối quan hệ bạn bè của mình, anh và anh ta chỉ mới gặp nhau đôi ba lần. Nghe nói nhà anh ta ở thành phố S, nhưng mấy năm nay thì đến thành phố B để khai thác thị trường, ít khi trở về thành phố S. Dù anh biết về anh ta nhiều tới đâu cũng không thể ngờ một người có bối cảnh gia đình đơn giản như Lục Hân Nhan lại quen biết với Kha Cẩn Niên. An Thành cũng không phải kẻ ngu, nhiều năm lăn lộn trong xã hội, nhìn qua một lần thôi cũng đủ để anh biết quan hệ hai người không phải là bình thường, có lẽ hai người họ từng có một chuyện tình buồn, hoặc cũng thể có khuất mắc ân oán gì đó, dẫu là gì chăng nữa cũng làm lòng anh rất bức bối khó chịu.
Hân Nhan bỏ tay anh ra, trả lời dứt khoát. "Chẳng liên quan gì tới anh cả." Giọng điệu cô trước sau vẫn hờ hững.
Lời nói lạnh nhạt của cô lại chọc anh phát cáu, gắt gỏng la lớn, "Em đừng có dối anh. Nếu muốn sống chung với anh, em trước tiên phải nói rõ mọi chuyện với anh."
Cô nhăn mặt, "Ai nói là muốn sống chung với anh?"
"Tối hôm qua không phải chúng ta đã..." Muốn nói tiếp phần sau nhưng anh lại không nói được. Mấy lời này trước đến nay đều do phụ nữ nói với anh, cho tới giờ anh chưa từng nói mấy điều này với bất cứ người phụ nữ nào cả.
Hân Nhan nhìn anh, cười như không cười nói, "An Thành, anh khi nào lại trở nên biết chịu trách nhiệm thế hả? Đừng nói với tôi là bất cứ người phụ nữ nào đã lên giường với anh rồi thì anh cũng rủ rê họ về nhà sống chung? Mấy lời nói giỡn này của anh chẳng hề buồn cười tí nào."
Anh trừng mắt nhìn cô trâng trối, ánh mắt hận đến nỗi muốn bóp chết cô ngay lập tức. Trong cơn thịnh nộ, anh xoay người mở cửa vào nhà, sau đó lại hung hăng đóng sầm cửa lại. Anh giờ chỉ muốn cái người phụ nữ đáng ghét đó tự sinh tự diệt luôn đi.