Chương 15: Anh cười có phần nham hiểm
“Hiệu trưởng làm sao?” Tiêu Hòa Nhã không hiểu ra sao.
“Cậu không cảm thấy lớp mình thiếu mất một người sao?” Hiểu được có giấu diếm cũng không xong, Ôn Tiểu Noãn quay về phía một chỗ trống nào đó nói.
Tiêu Hòa Nhã có chút bối rối, kể ra cũng vừa mới đến, cô thật đúng là không biết trong lớp có người nào với người nào. Cho nên ai không tới cô thật sự không rõ ràng lắm.
“Lòng dạ thật là rộng rãi, nếu là mình, nhất định sẽ ấn tượng sâu sắc, cho dù cậu ta có hóa thành tro bụi cũng sẽ không bao giờ quên!” Cố Ngộ Bắc đập vào trán Tiêu Hòa Nhã một cái.
“Thẩm Mỹ Ninh?” Tiêu Hòa Nhã hỏi.
Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc cùng gật đầu. Chúc mừng cậu cuối cùng cũng phát hiện rồi.
“Cậu ta không tới lớp thì có liên quan gì đến Hiệu trưởng?” Tiêu Hòa Nhã khó hiểu, nhìn thoáng qua cái áo vẫn còn để trên bàn, đúng rồi cô còn phải trả lại áo đấy.
“Bởi vì người đẹp Thẩm ăn hai cái tát của cậu mà thầy Hiệu trưởng lại không xử phạt cậu nên vợ chồng nhà họ Thẩm nổi trận lôi đình, bây giờ đang tạo áp lực với Hiệu trưởng, đề nghị mở cuộc họp Hội đồng quản trị và phụ huynh tạm thời muốn lật đổ hiệu trưởng mới, chọn lại hiệu trưởng một lần nữa.”
Tiêu Hòa Nhã sững sờ, “Vợ chồng nhà họ Thẩm có năng lực lớn như vậy sao?”
“Hứ!” Bỗng nhiên truyền đến âm thanh rất không thân thiện, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy mỗ nam nào đó tự nhận mình vô cùng phóng khoáng, phóng khoáng đến bên cạnh ba người các cô. “Tiêu Hòa Nhã, không có ai nói qua cho cậu biết, ở trong ngôi trường này nếu bản thân không có chút thực lực thì vẫn nên lo bản thân mình cho tốt sao? Tuy học viện Nam Cực có nhà họ Hạ duy trì, nhưng cũng không thể tách rời nhà họ Thẩm, cho nên một người chỉ dựa vào chút quan hệ với nhà họ Hạ mà đã nghĩ muốn diễu võ dương oai, làm mưa làm gió ở học viện Nam Cực, hứ, vậy còn có thể có kết quả gì?”
Tiêu Hòa Nhã bạch liễu tha nhất nhãn* sau đó trực tiếp đẩy cậu ta qua một bên rồi chạy ra ngoài.
*Bạch liễu tha nhất nhãn: liếc mắt trắng, có thể hiểu là liếc cậu ta một cái.
“Hứ, cô ấy đi thì có thể làm gì? Muốn gia thế không có gia thế, đi chỉ thêm phiền phức mà thôi!” Hai tay Mặc Nhiên Phong ôm ngực, vô cùng khinh thường nói.
Lời này vừa nói ra ngay lập tức bị Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc nhìn chằm chằm.
“Bạn học Nhiên Phong, hai ngày gần đây thường xuyên châm ngòi thổi gió*, quấy nhiễu an ninh trật tự trường học nha?” Hay tay Cố Ngộ Bắc ấn nhau rôm rốp, vừa nói vừa đi về phía Mặc Nhiên Phong.
*Châm ngòi thổi gió = Châm dầu vào lửa
“Gần đây hội học sinh cũng đang muốn tìm một ví dụ điển hình làm khai giảng lần cuối cùng, anh bạn này rất có triển vọng nha!” Ôn Tiểu Noãn cười tít mắt nói.
Mặc Nhiên Phong lui về sau hai bước, “Cậu... Các cậu... Các cậu lợi dụng việc công để trả thù cá nhân?”
“Trả lời!” Cố Ngộ Bắc vô cùng dứt khoát nói, sau đó trực tiếp đá một cước qua.
“Không có thưởng!” Ôn Tiểu Noãn cũng thuận tiện bổ sung một cước.
Lúc Tiêu Hòa Nhã vội vàng chạy trở về nhìn thấy trai đẹp thì phấn khích. “Quá giỏi, các cậu có thể trở lại hai lần!” Nói xong lại ôm lấy cái túi vừa mới thả trên bàn chạy ra ngoài.
Lúc chạy đến đường lớn bồ công anh thì dừng lại một chút, thầm nghĩ xong rồi, đã quên hỏi bọn họ mở cuộc họp Hội đồng quản trị ở đâu rồi.
Lúc này, đúng lúc có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, xuất hiện một người đàn ông mặc Tây trang màu đen, nhìn một chút, Tiêu Hòa Nhã trợn tròn mắt, “Hiệu... Hiệu trưởng!” Chỉ có điều lúc nào thì Hiệu trưởng lại nghiêm túc như vậy, lạnh lùng giống như hàn băng ngàn năm mới vừa được đào ra vậy.
Hạ Ngưng Nhật liếc cô, môi mỏng khẽ mở, giọng nói như có như không lại dễ nghe muốn chết, “Cô họ Tiêu?”
Tiêu Hòa Nhã gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, “Anh không phải hiệu trưởng!” Không phải nghi ngờ, Tiêu Hòa Nhã có thể xác định, chắc người này giả mạo mình là Hiệu trưởng, tuy bắt chước khuôn mặt giống như đúc, nhưng mà giọng nói và vẻ mặt lại không giống một chút nào, mặc dù đều dễ nghe như nhau, nhưng lại khác biệt rõ ràng. Giọng nói của Hiệu trưởng luôn mang theo một chút ý cười, được rồi, chủ yếu là người đó thích đùa dai.
“Cô họ Tiêu?” Hạ Ngưng Nhật hỏi lại một lần nữa.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, chắc chắn người này không thông minh như Hiệu trưởng, choáng nha, cô vừa mới gật đầu rồi mà còn hỏi nữa! Đại não đột nhiên lóe sáng, Tiêu Hòa Nhã nhìn nhìn ánh mắt anh nhất thời tràn ngập đồng cảm, “Tôi biết rồi, có phải anh sùng bái tướng mạo của Hiệu trưởng chúng tôi cho nên mới cố ý đi phẫu thuật thẩm mỹ để anh và Hiệu trưởng giống nhau như đúc?”
Đột nhiên tâm trạng của Hạ Ngưng Nhật trở nên rất tốt, một mặt vì người có dòng họ như thế, một mặt... “Tôi chưa từng chỉnh mặt!”
“Chẳng lẽ anh cũng là họ Thượng Quan?” Hiện tại chỉ có loại giải thích này, a, không đúng không đúng, chẳng lẽ là Hiệu trưởng của chúng ta sùng bái diện mạo anh ta... Haiz, Hiệu trưởng, sao anh lại nghĩ quẩn như vậy chứ, tự nhiên lại chỉnh sửa thành nhân yêu(gay) thì có gì tốt?
“Tôi họ Hạ!” Khóe miệng Hạ Ngưng Nhật khẽ nhếch, thản nhiên nói.
“Độ cong nụ cười của hai người bọn anh thật đúng là giống nhau!” Tiêu Hòa Nhã thần bí nói.
Hạ Ngưng Nhật liếc nhìn cô một cái, sau đó nhìn thấy cái thẻ Rosa vàng trong túi của cô, nếu như anh nhớ không lầm, cái này hẳn là ở trong túi Tây trang em trai nhà anh. Thật sự là họ Tiêu, cậu à, cậu cũng thật sự biết cách trốn tránh đấy, thế mà lại trốn dưới mi mắt của chúng tôi.
“Cô muốn tìm Hiệu trưởng của các cô?” Hạ Ngưng Nhật hỏi.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, “Tôi đã quên đường rồi!”
“Được, tôi dẫn cô đi!” Hạ Ngưng Nhật gật đầu. Vô cùng hiền lành nói. Lại nói nhà họ Hạ kế thừa âm thịnh dương suy*, đồng lứa với bọn anh ngay cả một cô em họ cũng không có. Chỉ có điều... Hiện giờ cũng có thể coi như có được một người rồi. Nghĩ tới đây, anh cười càng thêm hiền lành.
*Âm thịnh dương suy: trong trường hợp này có thể hiểu là cả dòng họ của anh Ngưng Nhật chỉ có con trai mà không có con gái. Còn các nàng muốn tìm hiểu chi tiết thì lên bác gu gồ nhé, hihi.
“Có phải tôi đã hoa mắt rồi không? Ông chủ của chúng ta lại cười rực rỡ như vậy? Hay là hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây rồi hả?” Một người trợ lý bước xuống xe, sau khi ngẩng đầu nhìn bầu trời phát hiện mọi thứ vẫn bình thường, cuối cùng kết luận ông chủ nhà mình không bình thường.
Sau đó, một người trợ lý khác cũng bước xuống xe vỗ vỗ bả vai người anh em của mình, vô cùng nghiêm túc nói: “Đừng lo lắng, nói không chừng ông chủ của chúng ta đang muốn nàng dâu rồi đấy!”
“Muốn nàng dâu mà lại đến học viện Nam Cực tìm sao? Đầu của cậu bì lừa đá rồi hả?” Thế giới này u ám như vậy! Ánh sáng ở đâu, ở đâu, ở đâu hả?
Ngay giữa lúc anh ta đang ngửa mặt lên trời thở dài, người nào đó nghe nói đầu mình bị lừa đá liền nâng một chân sút theo hình vòng cung lên người anh em kia bay về với đất mẹ.
“Anh Hạ, tôi muốn hỏi một chút, gương mặt của Hiệu trưởng và anh giống nhau như đúc vậy mà anh cũng không ghét bỏ sao?” Tiêu Hòa Nhã mới đi được nửa đường vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi, lại nói, nếu có người chỉnh sửa khuôn mặt giống y như cô thì cô không đi xé khuôn mặt đó ra mới là lạ.
“Đây là do bố mẹ tán thành, tôi cũng không có cách nào phản đối!” Hạ Ngưng Nhật cười khẽ nói, ngũ quan tinh tế như Thượng Quan Ngưng, ba trăm sáu mươi độ cũng không bị ảnh hưởng, bất luận là thế nào cũng đều hoàn mỹ đến mức tận cùng.
Hai người có cùng một gương mặt nhưng cá tính lại khác nhau, rất dễ nhận thấy là người họ Hạ này nghiêm túc hơn.
“Nếu như mẹ tôi đồng ý tôi cũng không đồng ý mấy!” Tiêu Hòa Nhã nhỏ giọng nói, chỉ có điều mẹ cô hẳn là cũng không có cơ hội để đồng ý rồi. Cho nên cô không cần lo lắng, hơn nữa đoán chừng cũng không có ai muốn chỉnh sửa thành bộ dạng này của cô đâu.
“Ba mẹ cô đâu?” Cái này không tính là lừa gạt trẻ con chứ? Hạ Ngưng Nhật thầm nghĩ, nhưng nếu ở thành phố Hoa, thì nói hay không cũng không sao cả, coi như đào ba thước đất cũng không phải là việc khó.
“Mẹ tôi ở đó với ông ngoại và bà ngoại, tôi chưa từng gặp qua! Ba tôi một năm mới trở về một lần, còn những khoảng thời gian khác lêu lổng ở đâu cũng không có ai biết!” Tiêu Hòa Nhã vô cùng lạnh nhạt nói.
Hạ Ngưng Nhật gật gật đầu, coi như anh cũng đã hiểu vài phần, cậu lúc nào thì có lá gan lớn như vậy, dám ở trên địa bàn của mẹ mà có cuộc sống thoải mái, ha ha... Thì ra là thế!
“Anh Hạ, anh cười có phần nham hiểm!” Tiêu Hòa Nhã dè dặt nói.