Chương 6

Tại quầy tiếp tân Phòng tâm lý trị liệu Lam Hải

“Chào chị, xin hỏi chị có lịch hẹn trước

không

ạ?” Y tá thấy có người bước vào, niềm nở hỏi.

“Chào chị, xin cho tôi gặp bác sĩ Lý Vân Cảnh.”

“Vậy chị là Ngô Đồng phải

không

ạ?” Hình như nữ y tá

đã

được dặn từ trước, vừa nghe có người muốn gặp bác sĩ Lý Vân Cảnh

thì

lập tức cùng Ngô Đồng xác nhận.

“Vâng, tôi là Ngô Đồng.” Ngô Đồng kinh ngạc gật đầu.

“Bác sĩ Lý

đang

đợi chị, xin mời

đi

bên này.” Y tá đưa tay mời rồi dẫn đường cho Ngô Đồng.

Ngô Đồng hơi sửng sốt,

đi

theo người y tá. Nữ y tá đưa Ngô Đồng đến phòng làm việc của bác sĩ Lý, gõ

nhẹ

vào cửa

một

cái, bên trong lập tức truyền đến

một

giọng nữ dễ nghe “Mời vào.”

“Bác sĩ Lý,



Ngô Đồng

đã

đến.” Y tá nghiêng mình tránh qua, chờ Ngô Đồng vào phòng

thì

nhẹ

nhàng khép cửa lại.

Ngô Đồng bước vào phòng

thì

thấy

một

phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, mặc quần áo đơn giản, hơi mập,

trên

mặt

đang

nở nụ cười ôn hòa, làm cho người khác có cảm giác rất thân thiện.

“Chào em, Ngô Đồng. Chị tên Lý Vân Cảnh, bác sĩ điều trị của Tần Qua, em có thể gọi chị là chị Lý.” Bác sĩ Lý vừa cười vừa đưa tay ra.

“Chào chị Lý.” Ngô Đồng có chút ngỡ ngàng, sao bác sĩ Lý lại có vẻ

đã

có quen biết với mình từ trước rồi.

“Có phải em ngạc nhiên vì sao chị biết em

sẽ

đến đây phải

không?” Bác sĩ Lý rót cho Ngô Đồng

mộtchén trà nhài. “thật

ngại quá, ở đây chị chỉ có trà nhài.”

“Dạ,

không

sao. Cám ơn chị.”

“Chúng ta ngồi xuống rồi

nói

chuyện”. Bác sĩ Lỹ

nói

Ngô Đồng nhìn thoáng, đây



ràng là ghế cho bệnh nhân nằm,



do dự

một

lát rồi ngồi xuống

mộtbên

trên

ghế sô pha.

“Có phải Tần Qua

đã

gọi điện thoại báo trước cho chị

không?” Ngô Đồng suy đoán.

“Em đoán đúng

một

nửa”. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Ngô Đồng, bác sĩ Lý giải thích “Trước đó, bà Tần cũng gọi điện

nói

về em. Nhưng mà,

yêu

cầu của họ lại

không

giống nhau.”

Ngô Đồng nháy mắt mấy cái, biểu lộ mình vẫn chưa hiểu

rõ.

“Bà Tần chỉ hỏi ý kiến của chị, nếu Tần Qua và em kết hôn có phải

sẽ

tốt cho bệnh tình của Tần Qua hay

không. Còn Tần Qua

thì

yêu

cầu chị

nói



toàn bộ

sự

thật

về bệnh tình của cậu ấy.” Bác sĩ Lý cười

nói

“Sáng sớm hôm nay cậu ấy

đã

gọi điện cho chị để chị từ chối tiếp bệnh nhân, chuyên tâm trao đổi với em.”

Ngô Đồng ngẩn người, tiêu hóa

một

chút những thông tin này, nhưng



cũng

không

phát biểu gì ngay.

một

lát sau mới hỏi “Tần Qua …

đã

điều trị tại phòng bệnh của chị rất lâu sao?”

“Cũng khoảng hai năm. Cậu ấy xem như là

một

bệnh nhân hồi phục tương đối nhanh.”

“Bệnh gì?” Ngô Đồng

không

thể nghĩ ra Tần Qua lại là bệnh nhân tâm lý.

“Hội chứng rối loạn tâm lý sau chiến tranh, là

một

loại phản ứng kích động sau khi bị thương”. Bác sĩ Lý

nói.

“Hội chứng rối loạn tâm lý sau chiến tranh?” Ngô Đồng nhớ chú Hai

đã

nói, Tần Qua trước đây là lính đặc chủng. Nghĩ đến đây, trong lòng cũng hiểu



vài phần.

Bác sĩ Lý

đã

bắt đầu câu chuyện, sau đó từ từ kể



bệnh tình của Tần Qua “Khi cậu ấy mới đến đây điều trị, trạng thái tâm lý rất

không

tốt, căn bản là

không

có ý chí muốn sống nữa.”

Ánh mắt Ngô Đồng phảng phất

không

thể tin được, người đàn ông tối hôm qua còn đứng dựa vào xe Jeep cười thoải mái đến thế, vậy mà

đã

từng là

một

người

không

muốn sống nữa sao.

“Tần Qua xuất thân là bộ đội đặc chủng, ý chí nghị lực vô cùng kiên định, chị dường như

không

có cách nào khơi mở nội tâm của cậu ấy, việc điều trị ban đầu rất khó khăn”. Bác sĩ Lý nhớ lại “Cũng phải hơn nửa năm sau, cậu ấy mới chịu trò chuyện

một

chút với chị, chị nghĩ chắc trước đó cậu ấy

đã

phải chịu

một

tác động nào đó rất sâu sắc.”

Ngô Đồng ngồi yên nghe,

không

ngắt lời bác sĩ Lý.

“ Cứ như vậy … Điều trị được khoảng hai năm

thì

cậu ấy

đã

khôi phục được tình trạng như bây giờ. Nhưng chị lại phát

hiện, chị

không

có cách nào điều trị tiếp cho cậu ấy.”

“Vì sao ạ?” Ngô Đồng hỏi.

“Với góc nhìn của tâm lý học mà

nói

thì

cậu ấy

đã

khỏi bệnh.” Bác sĩ Lý

nói

thêm “Nhưng cũng

không

có nghĩa là cậu ấy

đã

hoàn toàn bình thường, nhưng vấn đề còn lại chị

không

giải quyết được.”

“Có vấn đề gì ạ?”

“Người bệnh PTSD dù trải qua điều trị

sẽ

vẫn còn những di chứng, như

không

thích giao lưu với người khác, dễ xúc động, dễ nóng giận, du͙© vọиɠ khống chế người khác rất cao … Những vấn đề này, Tần Qua đều có.”

“Ý chị là tính tình của

anh

ấy

sẽ

không

tốt?” Ngô Đồng hiểu

một

chút về ý nghĩa những từ mà bác sĩ Lý vừa

nói.

“rõ

ràng nhất và tương đối khó kiểm soát chính là, Tần Qua xuất thân là bộ đội đặc chủng, có sức mạnh cơ bắp, mà lại có

một

chút khuynh hướng bạo lực.”

Khuynh hướng bạo lực, sắc mặt của Ngô Đồng trong nháy mắt có chút khó coi.

“Nhưng em yên tâm, từ trước đến nay Tần Qua chưa xảy ra việc sử dụng vũ lực, điều này chứng tỏ cậu ấy có thể khống chế chính bản thân mình.”

“Như vậy cũng

không

có nghĩa là tương lai

không

có xảy ra việc dùng bạo lực.”

“Đúng thế.” Bác sĩ Lý gật đầu, tiếp tục

nói

“Đây cũng là nguyên nhân chị kiên trì đề nghị Tần Qua quay trở về sinh hoạt với gia đình bình thường. Căn cứ vào các kết quả

đã

được khảo sát, những ký ức thoải mái nhất, tốt đẹp nhất, an toàn nhất của con người đều là từ gia đình. Chị hy vọng qua những sinh hoạt bình thường, ấm áp của gia đình,

sẽ

từ từ xoa dịu những kích động trong lòng của cậu ấy.”

“Cho nên mới có việc liên hôn này.” Ngô Đồng giật mình,

nhẹ

gật đầu

Sau khi nghe Ngô Đồng

nói

những lời này, suy nghĩ

một

lúc, bác sĩ Lý tiếp tục

nói

“Ban đầu chị hy vọng Tần Qua có thể

nói

chuyện

yêu

đương như

một

thanh niên bình thường, sau đó mới kết hôn. Nhưng với tính cách của cậu ấy như bây giờ, việc này chắc quá khó khăn, cho nên bà Tần rất sốt ruột.”

“Chị biết các em là liên hôn, nhưng giờ chị

đã

biết Ngô Đồng là

một



gái

thông minh lại nhân hậu. Tần Qua mặc dù vẫn còn

một

số di chứng, nhưng

không

thể phủ nhận cậu ấy là

một

chàng trai ưu tú.”

“Đặc biệt hôm nay, cậu ấy chủ động để em đến gặp chị, đồng thời gọi điện dặn dò chị để chị

nói

toàn bộ tình trạng bệnh của cậu ấy,

không

giấu diếm. Điều đó cũng cho thấy rằng Tần Qua vô cùng coi trọng cuộc hôn nhân này, đồng thời cũng rất chân thành với em.

“Em biết rồi, cám ơn chị, bác sĩ Lý.” Ngô Đồng cười khổ

nói.

“Vậy, em có cân nhắc lại cuộc hôn nhân này

không?” Bác sĩ Lý cẩn thận hỏi.

“không

đâu chị.” Ngô Đồng cười lắc đầu. Nếu có thể tùy ý hủy bỏ

thì

không

phải là liên hôn thương mại, huống hồ việc liên hôn này là lấy tính mạng của Tiểu Nguyên ra đánh cược.

“Thế chị dặn em thêm

một

chút.” Bác sĩ Lý xác định Ngô Đồng vẫn

sẽ

gả cho Tần Qua, mới tính toán

nói

ra “Trước đó chị

đã

nói, Tần Qua có ý muốn khống chế rất mạnh.”

Ngô Đồng gật đầu, biểu thị mình

đang

lắng nghe.

“Bình thường, ý muốn khống chế của đàn ông thể

hiện

ở hai phương diện, tính chiếm hữu và du͙© vọиɠ ham muốn.”

Ngô Đồng nháy mắt mấy cái, có chút lờ mờ.

“Có thể bây giờ, trong ý nghĩ của Tần Qua, em chỉ là người có thể là vợ cậu ấy, cậu ấy

sẽ

không

có ý muốn khống chế em. Nhưng sau khi em rời khỏi đây, biết được em nhất định trở thành vợ cậu ấy,

thìem

sẽ

trở thành người cậu ấy có ham muốn khống chế.” Bác sĩ Lý thấy sắc mặt của Ngô Đồng cũng tái

đi, cảm thấy lời

nói

của mình

đã

dọa đến Ngô Đồng, vì thế cười hòa hoãn.

“Đừng quá lo lắng, loại ý muốn khống chế này cũng

không

giống như biếи ŧɦái, chỉ là mạnh hơn so với người bình thường

một

chút, giống như trẻ con vậy. Chị bày em

một

cách, khi sống chung với Tần Qua

thì

thường xuyên dỗ dành cậu ấy.”

“Dỗ dành

anh

ấy?”

“Đúng vậy. Còn có … tươi cười và những cái ôm là những liệu pháp có thể xoa dịu và làm cậu ấy buông lỏng. Bác sĩ Lý đề nghị “Em có thể thường xuyên áp dụng liệu pháp này,

sẽ

có hiệu quả

không

tưởng đấy.”

-----------

Trong phòng họp tập đoàn Ngô thị, chú Hai nhìn điều khoản kèm theo ở cuối bản hợp đồng, lông mày nhíu lại,

một

lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vĩ hỏi “Lần này chúng ta vừa liên hôn cũng là vừa hợp tác, cho nên tôi cũng rất hi vọng Ngô Đồng cùng với Tần Đại thiếu có cuộc hôn nhân ân ái, tốt đẹp … nhưng điều khoản kèm theo cuối cùng này … giống như chỉ đảm bảo quyền lợi cho Tần Đại thiếu.”

“Tổng Giám đốc Ngô đối với phần hợp đồng này

không

đồng ý?” Lâm Vĩ

nói

xong, thoáng nhìn về phía luật sư “Vậy chúng tôi

sẽ

về nghiên cứu sửa đổi, đến khi nào Tổng Giám đốc Ngô hài lòng,

thì

chúng ta ký kết sau?”

“Được.” Luật sư gật đầu, đứng lên thu dọn tài liệu.

“Từ từ, từ từ.” Chú Hai vội vàng ngăn cản hai người, trong đầu vừa bất mãn với điều khoản kèm theo vừa nghĩ công ty của mình cũng

không

chờ đợi thêm được nữa.

“Trợ lý Lâm,

anh

có thể trả lời

thật

với tôi, Tần Đại thiếu có phải có vấn đề gì

không?” Chú Hai muốn biết, nếu mình ký kết hợp đồng này

thì

sẽ

đặt Ngô Đồng vào hoàn cảnh như thế nào.

“Tần Đại thiếu

không

có bất cứ vấn đề gì?” Lâm Vĩ cười trả lời chú Hai.

Chú Hai

không

hỏi được thông tin hữu dụng, nhưng từ kinh nghiệm bao năm nay của

một

thương nhân

nói

cho ông ta biết,

một

điều khoản nghiêng về

một

phía như thế này

đã

thể

hiện



bản thân vị Tần Đại thiếu này khẳng định có vấn đề. Nhà họ Tần có tiền và dùng tiền mua vợ cho Tần Đại thiếu.

“Tổng Giám đốc Ngô, hợp đồng này ông có kí

không?”

Chú Hai cảm thấy bản hợp đồng này cầm có chút bỏng tay nhưng cuối cùng ông ta vẫn đặt bút kí tên. Sau khi tiễn trợ lý Lâm và luật sư rời

đi, chú Hai cầm bản hợp đồng mình vừa kí xong, tâm

sự

có chút nặng nề.

Trợ lý Lâm ngồi

trên

xe, điện thoại cho Tần Hoài báo cáo kết quả.

“Tổng Giám đốc Tần, ông Ngô

đã

kí hợp đồng.”

“Ông ta có ý kiến gì với điều khoản kèm theo

không?”

“Có

một

chút, nhưng cũng rất nhanh liền thỏa hiệp.” Trợ lý Lâm

nói

“Nhưng tôi thấy ý của ông ta

sẽ

cố gắng khôi phục kinh doanh, tranh thủ sớm ngày rũ bỏ quan hệ cùng Tần thị chúng ta.”

“Tổng Giám đốc Ngô có thể khôi phục kinh doanh đương nhiên là chuyện tốt, chúng ta cũng rất mong chờ.” Tần Hoài cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa câu còn lại mới chậm rãi

nói

ra “Có thể thoát khỏi

sự

khống chế của Tần thị, vẫn phải xem bản lĩnh của ông ta như thế nào.”

Ngô Đồng từ phòng tâm lý trị liệu

đi

thẳng đến bệnh viện An Khang.



thấy Tiểu Nguyên và Ngô Khải

đang

uống canh do thím Hai mang đến, hai đứa

nói

chuyện

thật

vui vẻ. Chú Hai đứng

một

bên, nhìn thoáng qua Ngô Đồng ra vẻ muốn

nói

lại thôi, để Ngô Đồng biết ông ta có chuyện muốn

nói.

Hai người ăn ý đến vườn hoa của bệnh viện, Ngô Đồng bình tĩnh xoay người hỏi “Chú Hai, chú tìm cháu có việc gì sao?”

“Hôm nay, chú

đã

kí kết hợp đồng hợp tác với Tần thị.” Chú Hai đưa cho Ngô Đồng

một

túi hồ sơ.

Ngô Đồng

không

cầm, nhìn túi hồ sơ, cười

nói

“Chúc mừng công ty của chú Hai

đã

vượt qua khó khăn.”

“Cháu xem qua

đi.” Chú Hai lại nhắc lại.

“không

cần đâu, chú Hai yên tâm, khi Tiểu Nguyên phẫu thuật xong, cháu

sẽ

không

nuốt lời.” Ngô Đồng đảm bảo

nói.

“Chú

không

có ý này. Bản hợp đồng có

một

phần điều khoản kèm theo liên quan đến cháu.” Chú Hai có chút chột dạ,

nói.

Ngô Đồng chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ rồi cầm lấy túi hồ sơ, lấy từ bên trong ra

một

bản hợp đồng

thậtdày. Ngô Đồng

không

nhìn nội dung bản hợp đồng mà trực tiếp lật đến trang cuối cùng

(Trong thời gian Tần thị và Ngô thị hợp tác,



Ngô

không

có quyền

yêu

cầu ly hôn. Nếu



Ngô kiên quyết ly hôn, hoặc có những hành vi gây tổn hại đến quan hệ hôn nhân, Tần thị

sẽ

lập tức rút vốn và có quyền

yêu

cầu Ngô thị bồi thường toàn bộ tổn thất kinh tế.)

Ngô Đồng nhìn phía dưới điều khoản kèm theo này là chữ ký như rồng bay phượng múa của chú Hai, cúi đầu im lặng

một

lúc.

Chú Hai

không

nhìn thấy nét mặt của Ngô Đồng, trong lòng hơi bồn chồn. Qua hai, ba phút sau, Ngô Đồng gấp bản hợp đồng lại, bỏ vào túi hồ sơ rồi đưa lại cho chú Hai “Cháu biết rồi.”

“Ngô Đồng …” Chú Hai lo lắng

nói

“Cháu yên tâm, chỉ cần công ty của chú vượt qua khó khăn này, chờ chú kinh doanh có lãi trở lại, chú

sẽ

tìm cách thoát khỏi Tần thị.”

“Chú Hai

không

cần cảm thấy có trách nhiệm.” Ngô Đồng vừa cười vừa

nói

“Cháu

đã

đồng ý kết hôn, cháu

sẽ

cùng Tần Qua sống tốt. Còn phần điều khoản kèm theo này, cháu thấy

không

quan trọng.”

“Cháu có thể nghĩ như vậy, chú cũng an tâm.” Chú Hai thấy thái độ của Ngô Đồng nghiêm túc, trong lòng cũng thở phào

nhẹ

nhõm.

“Vậy cháu

đi

tìm bác sĩ hỏi thăm về tình hình phẫu thuật.”

“Ừ, cháu

đi

đi.”

Ngô Đồng xoay người

đi, ý cười trong ánh mắt dần dần lạnh xuống, làm ánh nắng của mùa hè cũng trở nên rét lạnh.