“Lão đại,
anh
mau buông tay ra!” Bảo vệ gần đó đều chạy đến, nhìn thấy Nhậm Giai Kỳ bị bóp cổ mà mắt
đã
trợn trắng,
thì
cả đám đều quýnh hết lên.
Ba người cùng xông vào,
một
người từ phía sau ôm eo Tần Qua cố hết sức kéo, hai người còn lại, mỗi người
một
bên định kéo cánh tay Tần Qua
đang
bóp cổ Nhậm Giai Kỳ ra.
Cánh tay Tần Qua tuy khỏe nhưng cũng
không
thắng nổi sức kéo của hai người đàn ông trưởng thành, ngón tay
đang
bóp cổ Nhậm Giai Kỳ bị lới lỏng ra
một
chút. Nhậm Giai Kỳ nghẹn đỏ mặt, tranh thủ hít chút
không
khí, còn chưa kịp kêu lên
thì
thấy thân hình Tần Qua thoáng chuyển thoát khỏi lực kéo của người bảo vệ ôm phía sau, sau đó tay trái đấm móc, thêm
một
cái đá nghiêng vào hai người vừa kéo tay của
anh
làm họ phải lùi lại mấy bước.
Tất cả động tác chỉ diễn ra chưa đến
một
phút, Nhậm Giai Kỳ còn chưa trong cơn hoảng sợ lấy lại tinh thần, lại bị Tần Qua bóp cổ
một
lần nữa, lần này sức lực còn lớn hơn lần trước.
Đại não của Nhậm Giai Kỳ lúc này như
đã
lâm vào trạng thái chết lâm sàng,
không
còn có thể suy nghĩ được gì, nước mắt
không
khống chế được từ từ chảy ra.
“Tần Qua!” Ngô Đồng biết Tần Qua lại phát bệnh. Mặc dù đây
không
phải là lần đầu tiên
anh
phát bệnh trước mặt
cô, nhưng đây tuyệt đối là lần nghiêm trọng nhất, đây cũng là lần thứ nhất
anh
làm bị thương người khác. Ngô Đồng muốn chạy lại xem tình huống của Tần Qua nhưng tình trạng của Phi Phi cũng rất
không
tốt.
Lúc này bọn Đại Hữu cũng từ văn phòng chạy đến, thấy ba bốn người cũng
không
thể chế trụ được Tần Qua, lại sợ
thật
sự
có án mạng xảy ra. Đại Hữu quyết định
thật
nhanh, vung tay lên, thế là bảy tám người cùng tiến đến, kéo tay Tần Qua ra khỏi cổ Nhậm Giai Kỳ.
Tiếu Tử thấy Tần lão đại bị năm người giữ chặt mà còn giãy dụa
không
ngừng, nhìn chằm chằm Nhậm Giai Kỳ với ánh mắt ‘hôm nay
cô
sẽ
chết trong tay tôi’, gấp rút kêu lên cho các bảo vệ bên cạnh “Mau đem
cô
ta
đi
ngay.”
Thế là
cô
Nhậm đáng thương, vừa từ cõi chết trở về chưa kịp thở lại
thì
lại bị hai bảo vệ nhanh chóng đưa
đi
mất.
Tần Qua thấy Nhậm Giai Kỳ ngay dưới mí mắt mình chạy mất, càng giãy kịch liệt hơn, gân xanh
trêntrán nhô lên, hai con mắt sung huyết đỏ bừng, miệng
không
ngừng phát ra
âm
thanh gào thét, như là con dã thú bị nhốt.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Mọi người
đang
hốt hoảng
không
biết phải làm sao
thì
Ngô Đồng
nói
với Tiếu Tử “Tiếu Tử, chú trông Phi Phi giúp cho tôi.”
Tiếu Tử nhìn Tần lão đại
đang
phát điên, lại liếc mắt nhìn Ngô Đồng
đang
lo lắng ngồi
trên
bãi cỏ, do dự
một
chút rồi chạy lại bế Phi Phi trong lòng Ngô Đồng.
Ngô Đồng buông Phi Phi ra, lập tức đứng dậy chạy về phía Tần Qua. Trước đó vì vẫn ngồi ở phía sau nên mặc dù biết Tần Qua phát bệnh nhưng Ngô Đồng cũng
không
ngờ là ánh mắt của Tần Qua lại kinh khủng như vậy.
“Chị dâu, chị nhanh nghĩ ra biện pháp gì
đi.”
đang
ôm sau lưng Tần Qua, Đại Hữu lo lắng kêu lên.
Ngô Đồng hít sâu
một
hơi,
đi
về phía trước
một
bước, duỗi tay ra ôm lấy đầu Tần Qua, ép buộc
anhnhìn vào
cô.
“Tần Qua, Tần Qua,
anh
nhìn em, nhìn em
đi.” Ngô Đồng kêu lên.
Người đàn ông dường như nghe được giọng
nói
của Ngô Đồng, động tác giãy dụa từ từ ngừng lại.
“Ông xã,
anh
nhìn em nè. Em là Ngô Đồng, em
không
sao, Phi Phi cũng
không
bị gì cả.” Ngô Đồng thấy Tần Qua yên tĩnh trở lại, giọng
nói
cũng trở nên dịu dàng.
Tần Qua ngừng giãy dụa, bất động nhìn chằm chằm Ngô Đồng.
Ngô Đồng biết lý trí của Tần Qua
đang
từ từ khôi phục, vội vàng
nói
với Đại Hữu “Các chú buông
anh
ấy ra
đi.”
Mọi người liếc nhìn nhau, cuối cùng Đại Hữu gật
nhẹ
đầu, mọi người từ từ thả lỏng Tần Qua ra.
Vừa được tự do, Tần Qua lập tức kéo bà xã vào lòng, dùng sức ôm, như muốn đem Ngô Đồng nhập vào thân thể
anh. Ngô Đồng bị
anh
ôm siết đến mức cảm thấy
không
thở được, nhưng
cô
cũng
không
giãy dụa, mà ôm ngược lại
anh, chủ động áp sát vào người
anh
hơn nữa.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau, mọi người xung quanh đứng nhìn, nhưng
không
một
ai lên tiếng.
Cứ như vậy, thời gian dường như
đã
trôi
thật
lâu, rốt cuộc Tần Qua cũng tìm lại được chức năng ngôn ngữ, nhưng
âm
thanh vẫn có chút trầm khàn “Bà xã, em
không
bị sao chứ?”
“Ông xã, em
không
sao, Phi Phi cũng
không
bị gì hết.” Ngô Đồng cố hết sức cho giọng
nói
của mình được bình thường.
“Em
không
bị gì phải
không?”
“Em
không
sao.”
Lúc này, các bảo vệ mới đồng loạt thở phào
nhẹ
nhõm, vừa rồi
thật
sự
là bị dọa chết rồi. Nếu như Tần lão đại
không
khôi phục được lý trí
thì
bọn họ đành phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt. Nhưng bọn họ
không
muốn làm tổn thương Tần Qua, may mắn thay, may mắn là
anh
đã
tỉnh táo trở lại.
Tiếu Tử nãy giờ chăm chú nhìn Tần Qua, thấy
anh
đã
tỉnh táo trở lại
thì
yên lòng, cúi đầu nhìn Phi Phi trong ngực mình. Nhưng vừa nhìn, Tiếu Tử lại bị hù suýt chết lần nữa,
không
biết Phi Phi
đã
hôn mê từ lúc nào,
anh
sờ tay lên trán cậu nhóc, nóng bỏng người.
“Chị dâu, Phi Phi ngất rồi!” Tiếu Tử kinh hoảng kêu lên.
-----
Bệnh viện.
Ngô Đồng và Tần Qua lo lắng chờ bên ngoài phòng bệnh, chỉ có thể thông qua khung cửa phía
trên
nhìn vào trong phòng, thấy rất nhiều bác sĩ, điều dưỡng bận rộn
đi
đi
lại lại, cũng
không
biết tình trạng của Phi Phi như thế nào nữa.
“Sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy chứ?” Ngô Đồng hốt hoảng đỏ cả mắt “rõ
ràng con
không
bị xe đυ.ng vào mà, Phi Phi sao lại té xỉu chứ. Ông xã, Phi Phi
sẽ
không
sao phải
không?”
“Em đừng sợ,
không
có việc gì đâu.” Có thể vừa mới phát bệnh xong nên
hiện
giờ tuy rất lo lắng nhưng Tần Qua vẫn trấn tĩnh hơn Ngô Đồng
một
chút.
“Tất cả là tại em, em
không
nên dẫn con
đi
đạp xe.” Ngô Đồng tự trách.
“không
sao đâu em.” Tần Qua
không
ngừng lặp lại câu
nói
này, để an ủi Ngô Đồng cũng là để trấn an chính mình.
“đã
xảy ra chuyện gì, Phi Phi
đang
khỏe sao lại ngã bệnh chứ hả?” Nghe được tin tức, cả nhà họ Tần chạy đến bệnh viện, mẹ Tần vừa thấy hai người
thì
nôn nóng hỏi.
“Ba, mẹ, Tần Hoài, mọi người đến rồi.” Hai người chào hỏi.
“Phi Phi thế nào rồi con?” Ba Tần hỏi.
“Bác sĩ vẫn chưa ra.” Tần Qua vừa
nói
xong
thì
cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ Phó trưởng khoa Nhi bước ra.
“Bác sĩ, Phi Phi thế nào rồi ạ?” Ngô Đồng nóng ruột, gấp gáp hỏi.
“Người nhà bình tĩnh
đã.” Bác sĩ Phó lấy hồ sơ bệnh án từ tay điều dưỡng,
nói
“Đứa
nhỏ
là vì sợ hãi quá độ mà ức chế tâm lý dẫn đến sốt cao.”
“Sợ hãi quá độ?” Vì vẫn chưa biết
rõ
sự
việc xảy ra nên ba mẹ Tần và Tần Hoài nghi ngờ liếc nhìn nhau.
“Vậy … Vậy cháu có bị các tổn thương nào khác
không
ạ?” Ngô Đồng lo lắng
nói
“Tôi … Khi tôi ôm cháu tránh ra rất nhanh nên tôi cũng
không
biết có bi va đập vào đâu hay
không?”
“Cháu
không
bị các tổn thương nào khác.” Bác sĩ Phó
nói
thêm “Nhưng mà cháu còn
nhỏ, sốt cao cũng khá nguy hiểm, chúng tôi
đã
cho cháu uống thuốc. Tối nay mọi người cho cháu ở lại theo dõi, nếu ngày mai hạ sốt là hết nguy hiểm.”
“Chúng tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ.” Ngô Đồng cảm kích
nói.
Bác sĩ Phó
nhẹ
gật đầu ngồi quay người bận rộn
đi
mất.
Mọi người đứng trong phòng bệnh, nhìn gương mặt
nhỏ
của Phi Phi trắng bệch,
không
còn chút máu nào, dù
đang
ngủ thϊếp
đi
cũng cau mày, Ngô Đồng vô cùng đau lòng. Nhưng trừ việc nhìn con
cô
cũng
không
biết làm cái gì, cảm giác này làm người ta
thật
bức bối, khó chịu.
cô
như thấy lại cảm giác như lần trước Tiểu Nguyên bị bệnh.
“Cuối cùng là
đã
xảy ra việc gì?” Mặc dù Phi Phi
không
phải cháu ruột của bà nhưng Phi Phi là
sự
cứu rỗi cho Tần Qua, sống ở nhà họ Tần
đã
hai năm nên mẹ Tần
đã
sớm coi Phi Phi như cháu trai ruột thịt của mình. Bây giờ thấy Phi Phi đáng thương nằm
trên
giường bệnh, bà cũng rất đau lòng.
“Chúng ta ra ngoài
nói
chuyện.” Tần Qua liếc nhìn Phi Phi, rồi cùng ba mẹ, em trai
đi
ra ngoài hành lang bệnh viện
nói
chuyện.
Tần Qua vừa mới sắp xếp lại từ ngữ, còn chưa kịp
nói
chuyện,
thì
thấy
một
đôi vợ chồng trung niên bộ dáng nổi giận đùng đùng
đi
tới. Người tới chính là ba mẹ Nhậm Giai Kỳ,
thì
ra Nhậm Giai Kỳ cũng được đưa đến bệnh viện này.
“Ông Tần, bà Tần, mọi người đều ở đây rồi. Như vậy hôm nay nhất định phải cho chúng tôi
một
câu trả lời thỏa đáng.” Mặt của mẹ của Nhậm Giai Kỳ tràn đầy giận dữ, ánh mắt chằm chằm nhìn Tần Qua, hận
không
thể chém
anh
thành trăm mảnh.
“Bà Nhậm, bà
nói
vậy là có ý gì?”Mẹ Tần kinh ngạc hỏi.
“Bà hỏi con trai ngoan nhà bà
đi.” Bà Nhậm giơ ngón tay tô sơn đỏ chót chỉ vào Tần Qua “Cậu ta suýt chút nữa
đã
gϊếŧ chết con tôi.”
“Bà Nhậm, bà đừng
nói
lung tung như vậy.” Mẹ Tần nghe đối phương chỉ trích, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Ông Nhậm, bà xã ông
nói
như vậy là có ý gì?” Ba Tần nghe người ta mắng Tần Qua định gϊếŧ người, sắc mặt cũng rất khó coi.
“Kỳ Kỳ suýt nữa
thì
bị Tần Qua bóp cổ chết,
hiện
giờ nó vẫn còn phải nằm viện.” Vừa nhìn thấy tình trạng của con
gái
cưng, tổng giám đốc Nhậm cũng lên cơn giận dữ.
Tần Hoài nghe vậy, cũng có thể đoán là
anh
trai mình phát bệnh, nôn nóng hỏi “anh, rốt cuộc là
đã
xảy ra chuyện gì?”
Tuy bây giờ Tần Qua
đã
bình tĩnh trở lại, lúc buổi chiều, trong khoảng khắc đó, khi nhìn thấy bà xã và Phi Phi suýt chút nữa bị xe đυ.ng, nỗi sợ hãi đến bây giờ vẫn còn in sâu trong lòng
anh. Trong l*иg ngực, cơn tức giận vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, vậy mà bây giờ những người này còn tìm đến đây kiếm chuyện.
“Ông bà còn dám đến đây hỏi tôi? Nếu Phi Phi có chuyện gì, ông bà có tin là tôi
sẽ
không
để
cô
ta có cơ hội ở lại bệnh viện này nữa
không?” Tần Qua lạnh lùng
nói.
“Cậu
nói
cái gì?” Bà Nhậm
không
thể tin được những gì mình
đã
nghe “Cậu đe dọa tôi sao? Được, tôi
sẽbáo cảnh sát!”
“Bà báo
đi, tôi cũng
đang
muốn báo cảnh sát đây.
cô
ta suýt chút nữa đυ.ng trúng Ngô Đồng và Phi Phi, chuyện đó tôi còn chưa tính sổ với
cô
ta đâu!”
“Cậu … Cậu chính là cái đồ tâm thần!” Bà Nhậm nhịn
không
được, mắng.
“Đúng vậy, tôi đúng là bị tâm thần đây! Bà hay ghê, nhờ bà nhắc tôi mới nhớ, người bị bệnh tâm thần gϊếŧ người
không
bị ngồi tù đâu.” Tần Qua càng
nói
càng khủng bố.
“Tần Qua!!” Ba Tần
không
nghe nổi nữa, cắt ngang lời Tần Qua, rồi nhìn Tổng giám đốc Nhậm,
nói
“Nơi này là bệnh viện, cháu tôi cũng
đang
nằm viện, tình hình cụ thể như thế nào, tôi cũng chưa
rõ
lắm. Tổng Giám đốc Nhậm, ông xem thế này được
không, chúng ta trước mắt cứ lo cho mấy đứa
nhỏ
bình an
đã, sau khi ổn thỏa
sẽ
nói
chuyện cụ thể sau.”
“rõ
ràng chính là …”
“Bà đừng
nói
nữa.” Tổng giám đốc Nhậm cắt lời vợ, nhìn sắc mặt người nhà họ Tần cũng
không
tốt,
nói“Được, chờ Kỳ Kỳ bình phục, chúng tôi lại đến nhà ông bà
nói
chuyện.”
nói
xong mang theo bà Nhậm
không
cam lòng rời
đi.
“Tần Qua, rốt cuộc sao lại thế này? Con có phải … lại bị phát bệnh hay
không?” Mẹ Tần cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Vâng” Tần Qua thừa nhận rất dứt khoát.
Tần Hoài nghe xong
thì
nhướng mày, nếu
anh
trai thực
sự
phát bệnh mà làm bị thương
cô
Nhậm kia, như vậy …
hiện
tại, Tần thị và Nhậm thị có quan hệ hợp tác
trên
rất nhiều hạng mục, Nhậm thị hẳn là
sẽ
không
tùy ý trở mặt.
“Vậy
đã
xảy ra chuyện gì?” Ba Tần hỏi.
“Người phụ nữ kia lái xe suýt chút nữa đυ.ng trúng Phi Phi và Ngô Đồng.” Tần Qua chỉ
nói
một
câu như vậy, những người còn lại trong nhà họ Tần đều có thể đoán tình hình
sự
việc diễn ra tiếp theo.
“Cái gì?” Mẹ Tần sợ hãi kêu lên, khó trách
đã
lâu
không
phát bệnh mà nay con trai mình lại đột nhiên nổi điên.
Ba Tần và Tần Hoài trong nháy mắt cũng nhìn
rõ
nguyên nhân Tần Qua phát bệnh. Phi Phi đối với Tần Qua quan trọng như thế nào bọn họ đều
rõ
như lòng bàn tay. Phi Phi suýt nữa
thì
có chuyện, Tần Qua
không
phát bệnh mới là lạ.
“Chuyện này ba và Tần Hoài
sẽ
xử lý, con cứ chăm sóc cho Ngô Đồng và Phi Phi
đi.” Ba Tần trầm ngâm
một
lát rồi
nói.
Tần Qua gật
nhẹ
đầu, quay trở lại phòng bệnh.
Ba Tần quay qua Tần Hoài,
đang
định
nói
gì
thì
Tần Hoài
đã
hiểu
rõ
ý của cha mình,
nói
ra “Ba, ba cứ yên tâm, con
sẽ
cùng Nhậm thị thương lượng cụ thể.”
“Lúc cần thiết
thì
có thể nhún nhường họ
một
chút.” Ba Tần
nói, Nhậm Giai Kỳ lái xe suýt đυ.ng người là
không
đúng, nhưng Tần Qua lại phát bệnh lại bóp cổ người ta
thì
còn tệ hơn.
“Con biết rồi.” Trong lòng Tần Hoài nhanh chóng lập ra các tình huống và phương án giải quyết, đừng
nói
sự
việc xảy ra có
một
phần lỗi của Nhậm Giai Kỳ, nếu
anh
trai mình chỉ đơn thuần phát bệnh mà làm bị thương người khác,
anh
cũng có thể giải quyết tốt.
Bên ngoài phòng bệnh, ba Tần và Tần Hoài cùng nhau suy nghĩ cách giải quyết các phiền phức
đã
xảy ra.
Trong phòng bệnh, Tần Qua cầm tay Ngô Đồng, hai người lẳng lặng ngồi bên giường bệnh, chờ đợi Phi Phi tỉnh lại.
Tác giả có lời muốn
nói:
Tần Qua: Có phải
đã
lâu rồi tôi chưa
nói
với người khác là tôi có bệnh
không?
Tác giả: Nếu cậu còn ra tay đánh người
thì
cậu
không
còn được hâm mộ nữa đâu.
Tần Qua:
không
cần. Tôi chỉ cần bà xã
yêu
tôi là được.
Tác giả: Cậu còn trả treo nữa hả?!