Chương 50

Gần đây cảm hứng của Ngô Đồng khá tốt, bản thảo



thiết kế xong sớm hơn

một

tuần so với kế hoạch, thêm vào đó việc chấm công đối với các nhà thiết kế cũng tương đối rộng rãi nên Ngô Đồng quyết định để mình nghỉ xả hơi,

đi

lớp năng khiếu đón Phi Phi.

Trong thời gian này, Ngô Đồng tập trung thiết kế mẫu, Tần Qua cũng bận rộn với công việc ở công ty quản lý bất động sản nên thời gian Phi Phi theo học tại lớp năng khiếu ngày càng dài. Mặc dù Phi Phi vẫn chưa

nói

chuyện, nhưng mỗi lần



đi

đón Phi Phi, Phi Phi đều có bộ dáng

không

thể chờ đợi mà nhào vào lòng

cô, Ngô Đồng có thể cảm nhận được Phi Phi mong muốn ở bên cạnh ba mẹ như thế nào.

Ngô Đồng nhớ Tần Qua

đã

nói

rằng Phi Phi rất thích ăn bánh ngọt tại tiệm Kemi, thế là trưa nay, sau khi đón nhóc về Ngô Đồng đưa Phi Phi đến tiệm Kemi.

“Phi Phi, chúng ta ăn mì Ý có được

không

con?” Ngô Đồng lật menu, hỏi

Phi Phi

đang

ngồi đối diện Ngô Đồng, ngoan ngoãn gật đầu.

“Làm ơn cho hai phần mì Ý.” Ngô Đồng chỉ vào hình ảnh đĩa mì trong menu “Cuối bữa,



cho thêm

mộtphần bánh ngọt ngon nhất của tiệm.”

“Dạ, xin lỗi chị, món bánh ngọt này lại vừa hết mất rồi ạ.” Nhân viên phục vụ áy náy

nói.

Phi Phi nghe vậy

thì

đôi mắt sáng ngời của nhóc cũng tối

đi

vài phần.

Ngô Đồng có chút đau lòng,

nói

“Sao lại hết sớm như vậy chứ,



có thể hỏi thăm lại giúp tôi

không?”

“Dạ xin lỗi chị, món bánh ngọt này chúng tôi chỉ làm với số lượng hạn chế, mỗi ngày có ba mươi phần,

đã

bán hết rồi ạ.”

“Xin lỗi con nha, Phi Phi. Sáng mai mẹ lại dẫn con đến đây ăn có được

không

con, hôm nay người ta

đãbán hết mất rồi.” Ngô Đồng nhìn Phi Phi, an ủi “Hay là chúng ta ăn món khác cũng được, con xem món bingsu hoàng gia này cũng rất ngon nè.”

Phi Phi thất vọng nhìn menu nhưng

không

có mấy hứng thú.

“Thợ làm bánh ngọt

đã

tan làm chưa

cô?”

một

giọng

nói

có chút quen thuộc của người đàn ông vang lên, Ngô Đồng quay người

thì

thấy Thẩm Tây Minh

không

biết

đã

đứng bên cạnh nhân viên phục vụ từ lúc nào.

“Xin chào

anh

Thẩm, thợ làm bánh ngọt tiệm chúng tôi vẫn chưa về ạ.” Nhân viên phục vụ hiển nhiên có quen biết Thẩm Tây Minh.

“Chút nữa tôi

sẽ

gọi điện cho Steven, làm phiền



báo cho thợ làm thêm

một

phần bánh ngọt nữa.” Thẩm Tây Minh và ông chủ tiệm bánh Steven là bạn thân.

“Dạ

không

cần ạ, ông chủ

đã

dặn, khi nào

anh

Thẩm muốn ăn đều có thể

yêu

cầu chúng tôi phục vụ.”

“Vậy phiền



mang

một

phần bánh lên đây.”

Nhân viên phục vụ mỉm cười, gật đầu, cầm thực đơn

đi

ra.

Thẩm Tây Minh lúc này mới nhìn Ngô Đồng, cười

nhẹ

“Tình cờ quá, em cũng đến đây ăn cơm hả.”

“Dạ.” Ngô Đồng cười cười “Vừa rồi cám ơn

anh

nhiều.”

Thẩm Tây Minh cười, nhìn Phi Phi hỏi “Còn đây là?”

“Con trai em.” Ngô Đồng nhanh chóng

nói

“Phi Phi, chú này vừa tặng cho con phần bánh ngọt của chú ấy, con phải cám ơn chú nha.”

Từ nãy đến giờ Phi Phi vẫn nhìn chăm chú người đàn ông xa lạ này, thấy Thẩm Tây Minh nhìn mình

thìtặng cho

anh

một

nụ cười

thật

tươi.

Thẩm Tây Minh nghe giới thiệu là con Ngô Đồng

thì

giật nảy mình, nhưng rất nhanh

thì

định thần lại, đây chắc là con trai của Tần Qua.

“Phi Phi

không

thích

nói

chuyện, bé nhìn

anh

cười chính là muốn cám ơn

anh.” Ngô Đồng giải thích.

Thẩm Tây Minh

nhẹ

gật đầu, nhìn chung quanh rồi hỏi “Chỉ có hai mẹ con thôi hả? Tần Đại thiếu đâu?”

“anh

ấy còn

đang

bận việc, ăn trưa xong chúng em mới đến chỗ

anh

ấy.” Ngô Đồng hỏi lại “Còn

anh,

anh

chỉ ăn

một

mình thôi sao?”

“Ừ, tự nhiên thèm món bít tết ở nhà hàng này.” Thẩm Tây Minh đột nhiên cảm thấy ăn

một

mình rất vô vị, nên hỏi “Nếu em

không

để ý,

anh

có thể ngồi cùng bàn

không?”

Ngô Đồng do dự

một

chút, ý nghĩ đầu tiên của



là nếu Tần Qua mà biết

thì

thế nào cũng giận dỗi, nhưng mà Thẩm Tây Minh vừa mới giúp mình, chỉ ăn

một

bữa cơm



cũng

không

tiện từ chối.

“Dạ,

không

có vấn đề gì.

anh

ngồi

đi.” Ngô Đồng

nói

Phi Phi ngồi bên cạnh mình để chỗ đối diện cho Thẩm Tây Minh ngồi.

Rất nhanh sau đó, món mỳ Ý và bò bít tết

đã

được phục vụ đưa lên bàn, ba người yên tĩnh ăn phần ăn của mình. Mặc dù ngồi ăn cùng nhau, nhưng ngoại trừ những lời hỏi thăm khách sáo lịch

sự, Ngô Đồng cũng

không

nói

chuyện gì nhiều với Thẩm Tây Minh.

Phi Phi chỉ ăn hết

một

nửa đĩa mì

thì

món bánh ngọt

đã

được đưa lên. Cu cậu

không

chịu ăn mì Ý nữa mà cầm muỗng múc từng muỗng từng muỗng bánh.

“Con ăn từ từ thôi, phần bánh này dành cho con hết đó.” Ngô Đồng cầm khăn, chốc chốc lại lau miệng cho Phi Phi.

“Em vẫn thích trẻ con như xưa.” Vẫn nhìn từ nãy đến giờ, Thẩm Tây Minh bỗng nhiên

nói.

“Vâng, vì thích trẻ con nên em mới làm nhà thiết kế trang phục cho trẻ em.” Ngô Đồng cười.

“Đúng vậy,

anh

vẫn biết thế.” Lúc trước Ngô Đồng

đã

nói

với

anh

chuyện này.

“Xem ra, cuộc sống của em rất tốt.” Thẩm Tây Minh phát

hiện

ánh mắt của Ngô Đồng nhìn Phi Phi đầy

yêu

thương, bởi vậy có thể nhìn ra cuộc sống của



tốt hơn so với lời đồn. Ngô Đồng cười ngọt ngào, mặc dù

không

trả lời nhưng có thể nhìn ra đáp án.

Thẩm Tây Minh nhìn đồng hồ,

đã

hết thời gian nghỉ trưa, buổi chiều

anh

còn có cuộc họp nên phải

đithôi.

“anh

đi

trước đây.” Thẩm Tây Minh đứng lên

nói.

“Vâng, hẹn găp lại, Phi Phi

nói

tạm biệt chú

đi

con.” Ngô Đồng nhắc Phi Phi.

Phi Phi lấy bàn tay

đang

cầm muỗng vẫy vẫy với Thẩm Tây Minh, đáng

yêu

đến mức Thẩm Tây Minh

không

nhịn được cũng phải cong khóe môi.

Sau khi Thẩm Tây Minh

đi, Ngô Đồng kiên nhẫn trông chừng Phi Phi ăn hết phần bánh ngọt, hoàn toàn

không

phát

hiện

việc



ngồi cùng bàn ăn cơm với Thẩm Tây Minh

đã

bị Tần Hoài ngồi cách đó

khôngxa nhìn thấy.

“Tần Hoài,

anh

nhìn gì vậy?” Sở Vận thấy Tần Hoài

không

tập trung ăn cơm, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng bên cạnh, liền hỏi.

“không

có gì,

anh

chỉ nhìn thấy người quen mà thôi.”

“thật

hả?

anh

có muốn qua đó chào hỏi

không?” Sở Vận nhìn về hướng Tần Hoài

đã

nhìn, cũng

khôngphát

hiện

người nào mà mình quen biết.

“Ừ, cũng được.” Tần Hoài nghĩ nghĩ rồi dẫn Sở Vận

đi

về hướng Ngô Đồng ngồi.

“Chị dâu, chào chị.” Tần Hoài lễ phép chào.

“Tần Hoài? Em cũng đến đây ăn cơm hả?

thật

trùng hợp, vị này là?” Ngô Đồng nhìn thấy Tần Hoài

thìrất kinh ngạc, nhưng



còn ngạc nhiên hơn khi thấy bên cạnh Tần Hoài có

một



gái

xinh đẹp, năng động.

Sắc mặt thản nhiên,

không



sự

hốt hoảng, chột dạ, xem ra giữa chị dâu và Thẩm Tây Minh

không

có vấn đề gì. Thái độ của Tần Hoài

nhẹ

nhàng

đi

nhiều, giới thiệu với Ngô Đồng “Đây là bạn

gái

em, Sở Vận.”

“Chào

cô.” Ngô Đồng nhìn



gái

mỉm cười.

“Chào chị, chị là chị dâu của Tần Hoài ạ? Em

đã

nghe

nói

về chị.” Giọng của Sở Vận tuy lễ phép nhưng lại kiểu cách.

Ngô Đồng nhạy cảm thấy được



gái

này

không

muốn thân thiết với mình, thế là gượng cười

khôngtiếp tục câu chuyện.

Dường như Tần Hoài cũng

không

có ý định để hai người

nói

chuyện thêm, chỉ xoa xoa tóc Phi Phi cho xù lên rồi mang bạn

gái

trở lại bàn mình ăn cơm.

Ngô Đồng đối với

sự

việc xen ngang này cũng

không

để trong đầu, kiên nhẫn chờ Phi Phi ăn xong phần bánh ngọt, rồi rời khỏi tiệm định

đi

Đế Đô Hào Đình thăm Tần Qua.

Ngô Đồng định cho Tần Qua

một

bất ngờ nên

không

gọi điện thoại cho

anh, chở Phi Phi

đi

mua

một

ít trái cây rồi lái xe thẳng đến Đế Đô Hào Đình.

Nhưng

thật

không

đúng lúc, khi Ngô Đồng đến Đế Đô Hào Đình

thì

Tần Qua lại có việc

đi

ra ngoài.

“Chị dâu, chị uống nước

đi, em

đã

gọi điện thoại báo cho lão đại rồi.” Tiếu Tử ân cần rót nước cho Ngô Đồng. Nghĩ đến lúc nãy mình gọi điện cho lão đại, lão đại nghe

nói

chị dâu đến mà

anh

ấy lại

không

có mặt

thì

tức giận đến mức mắng Đại Hữu ngốc nghếch, mua sắm thiết bị mà cũng cần lão đại phải tự mình

đi, nghe thấy mà toát mồ hôi lạnh.

“không

sao, chú cứ làm việc của chú

đi, tôi chờ ở đây là được rồi.”

“Chị dâu, lão đại

đi

công việc cách đây khá xa, chắc phải

một

tiếng nữa

anh

ấy mới về tới. Hay là chị và Phi Phi

đi

dạo xung quanh

một

chút?” Tiếu Tử đề nghị “Chung cư phía Tây có tiệm cho thuê xe đạp, em thấy các hộ gia đình ở đây mỗi cuối tuần đều đến đó thuê cho chở các bé

đi

chơi. Chị và Phi Phi cũng thử

một

chút xem sao?”

“Được đó.” Ngô Đồng nghe xong

thì

rất hào hứng, đợi

một

tiếng nữa mà

không

có gì làm

thì

rất chán, thế là Ngô Đồng

nói

với Phi Phi “Phi Phi cùng mẹ đạp xe đạp có được

không?”

Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu.

Tiếu Tử thấy Ngô Đồng đồng ý,

thì

kết nối bộ đàm, báo cho bộ phận gác cổng phía Tây

đi

thuê hai chiếc xe đạp đưa đến văn phòng.

“Để chị tự

đi

thuê cũng được mà.” Ngô Đồng

nói.

“Như vậy sao được chứ? Nếu để lão đại biết được,

anh

ấy

sẽ

lột da tụi em.” Tiếu Tử khoa trương.

“Tần Qua hung dữ với các chú như vậy à?” Ngô Đồng cau mày.

“Đâu có, đâu có, lão đại đối xử với chúng em rất tốt, em đùa thôi, đùa thôi.” Tiếu Tử chột dạ, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, nếu lão đại về mà biết mình bôi xấu hình ảnh

anh

ấy trong lòng chị dâu, chắc là cậu phải rớt hai tầng da.

Ngô Đồng

không

tiếp tục hỏi đến cùng, đưa Phi Phi ra ngoài đạp xe. Phi Phi lần đầu tiên mới biết xe đạp nên Ngô Đồng phải dạy bé đạp xe. Phi Phi rất thông minh, nửa tiếng sau là có thể tự đạp xe. Sau đó hai mẹ con chậm rãi đạp xe xung quanh khu chung cư, vòng qua vòng lại mấy lần.

Hai mươi phút nữa trôi qua, Tần Đại thiếu đẩy cửa văn phòng bước vào, chưa thấy người đâu

đã

nghe thấy

anh

kêu bà xã ơi, bà xã à.

Tiếu Tử

không

biết

nói

gì “Lão đại, chị dâu

không

có ở văn phòng, chị ấy với Phi Phi đạp xe dạo quanh chung cư rồi.”

“hiện

giờ



ấy

đang

ở đâu?”

Tiếu Tử cầm bộ đàm hỏi phòng điều khiển, rất nhanh có câu trả lời.

không

cần Tiếu Tử nhắc lại, Tần Đại thiếu

đã

đi

ra khỏi văn phòng.

Trong phòng điều khiển,

một

đám nhìn thấy Tần lão đại

anh

minh thần võ, tính khí nóng nảy nhà mình chạy nhanh như bay trong đường nội bộ chung cư, từng chút từng chút

một

tiến gần đến bà xã nhà mình.

“Nhìn dáng vẻ lão đại chắc là bị vợ quản nghiêm rồi.”

“Nếu tớ có bà xã xinh đẹp như vậy, tớ cũng tự nguyện để vợ quản nghiêm.”

“Nếu cậu để lão đại nghe thấy, cậu

sẽ

không

thấy mặt trời ngày mai.”

“Các

anh

em, tớ mời ăn khuya tối nay, đừng có

nói

ra nha.”

….

Từ sau hôm tặng đồng hồ cho Tần Qua, Nhậm Giai Kỳ

đã

mấy ngày chưa gặp

anh, vì thế hôm nay



ta cố ý

đi

về sớm hơn

một

chút, hi vọng có thể ngẫu nhiên gặp được Tần Qua.

Vì mải suy nghĩ làm sao có thể gặp được Tần Qua, bất ngờ có

một

chú chó chạy băng ngang qua đường trong khu chung cư, Nhậm Giai Kỳ giật mình, đánh tay lái tránh né. Nhưng do đường hẹp, tốc độ lái xe của



ta khá nhanh nên chiếc xe

không

khống chế được mà trôi về phía trước.

Ngô Đồng và Phi Phi

đang

dừng lại uống nước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lốp xe ô tô ma sát với mặt đường, Ngô Đồng giật mình quay lại nhìn liền thấy

một

chiếc xe ô tô màu đỏ

đang

phóng như bay về phía hai mẹ con.

Ngô Đồng vứt chai nước suối trong tay xuống, ôm Phi Phi lăn vào bụi cỏ ven đường.

Rầm

một

tiếng, chiếc xe ô tô dừng lại sau lưng cách Ngô Đồng

không

xa, bánh xe ô tô đè nghiến lên chiếc xe đạp của Ngô Đồng.

Ngô Đồng thở phào

một

tiếng rồi nhanh chóng cúi đầu nhìn Phi Phi, chỉ thấy sắc mặt Phi Phi bỗng nhiên trắng bệch, nhìn chiếc xe đạp Ngô Đồng vừa chạy

đang

nằm dưới bánh xe ô tô, trong mắt toát ra nỗi sợ hãi kinh hoàng.

“Đừng sợ, con đừng sợ,

không

sao rồi.” Ngô Đồng vội vã dỗ dành Phi Phi.

Tần Đại thiếu chạy qua công viên, vừa nhìn thấy bà xã và con trai dừng lại uống nước,

anh

đang

định gọi

thì

bỗng nhiên xuất

hiện

một

chiếc xe ô tô mất lái, ngay trước mặt

anh

lao tới chỗ hai mẹ con Ngô Đồng.

Hai mắt Tần Qua ngay lập tức đỏ sọc,

anh

chạy như điên tới, chỉ thấy Ngô Đồng

đang

ôm Phi Phi ngồi

trên

bãi cỏ.

“Ông xã,

anh

mau xem Phi Phi nè, con lạ lắm.” Ngô Đồng nhìn thấy Tần Qua

thì

hốt hoảng

nói.

Nhậm Giai Kỳ cùng bị giật mình, nhưng rồi thấy mình vẫn chưa đυ.ng phải người ta nên bình tĩnh lại.

côta định xuống xe

nói

xin lỗi, chỉ là vừa mở cửa

thì

bắt gặp Tần Qua

đang

dùng ánh mắt cực kỳ khủng bố nhìn mình.

“Tần …

anh

Tần.” Nhậm Giai Kỳ có chút sợ hãi kêu lên.

Tần Qua đỏ mắt, bổ nhào qua, hai tay bóp cổ Nhậm Giai Kỳ, đè



ta lên cửa xe.

“anh

… Tần … Thả … Thả ra.” Nhậm Giai Kỳ bị Tần Qua bóp cổ sắp

không

thở nổi, mặt đỏ lên, chỉ có thể dốc sức đập lên cánh tay của Tần Qua.

“Ông xã!!!”

“Lão đại!!!”

Tác giả có lời muốn

nói:

Ngô Đồng: Ông xã lại phát bệnh, làm sao bây giờ?

Tác giả:



còn hỏi tôi? Chỉ có



mới trị được cho

anh

ấy.