Chương 33

Ngô Đồng ở cửa công ty lề mề với Tần Qua mười phút đồng hồ mới ngăn được người đàn ông này có ý định vào công ty trực tiếp phát kẹo cưới cho mọi người. Nếu

thật

sự

để

anh

bế Phi Phi cùng

đi,

một

nhà ba người cùng

đi

phát kẹo cưới cho đồng nghiệp của

cô,

không

biết là hình ảnh này phô trương đến mức nào.

Khoảng mười giờ sáng, Ngô Đồng nhận được điện thoại báo



có chuyển phát nhanh chờ trước cổng, Ngô Đồng đoán chắc là người giao kẹo cưới đến nên

đi

xuống. Khi



đi

đến trước cửa công ty,

anhnhân viên giao hàng để hai thùng giấy đến, Ngô Đồng kí nhận, thuận tiện mở

một

thùng ra xem.

mộtluồng khí lạnh bay lên, socola

đã

được đóng gói rất đẹp, vì để phòng socola bị tan chảy, cửa tiệm còn để

một

ít nước đá khô vào.

“Chị Ngô Đồng, socola này chị mua sao?”



bé ở quầy tiếp tân nhìn thấy

một

thùng giấy toàn socola, hai mắt đều phát sáng.

Ngô Đồng cười cười, lấy ra

một

gói,

nói

“Tặng cho em, kẹo cưới của chị.”

“Cám ơn chị.”



bé nhận lấy, cám ơn rồi mới phản ứng lại “Kẹo cưới của ai?”

“Chị mời em ăn, vậy em

nói

kẹo cưới này là của ai?” Ngô Đồng nháy mắt.

“Chị Ngô Đồng, chị kết hôn rồi hả?”





không

thể tin, hét to.

“Đừng kêu lớn như vậy chứ.” Ngô Đồng bị tiếng hét của



bé làm giật mình.



bé chỉ là quá mức kinh ngạc, lúc này mới ý thức được

sự

thất lễ của mình, dùng tay che miệng rồi

nóinhỏ

“Em chỉ quá mức kinh ngạc thôi.”

Ngô Đồng

không

giải thích thêm, nhìn hai thùng giấy, thấy mình ôm lên

không

nổi liền gọi điện cho Lý Mẫn. Chỉ

một

lát, Lý Mẫn

trên

đôi giày cao chót vót bước đến, nhìn hai thùng socola, đầu tiên là nhíu mày, sau đó chậc chậc cảm thán “thật

là người có tiền mà, dám mua socola Believe làm kẹo cưới.”

“Đừng lắm lời nữa, nhanh phụ mình ôm

một

thùng để mình

đi

phát cho mọi người.” Ngô Đồng vừa

nóivừa ôm

một

thùng lên.

“Socola Believe

một

hộp là

một

ngàn bảy,

một

viên ít nhất cũng 60 tệ, tớ

đang

tính chỗ này hết bao nhiêu tiền.” Lý Mẫn trêu chọc.

“A???” Vừa bóc gói socola,



bé tiếp tân cầm ba viên socola

trên

tay hoảng sợ

nói

“Ba viên socola

trêntay em … cũng phải 200 tệ

đi.”

“Đúng vậy đấy em

gái

ạ.” Lý Mẫn ôm thùng giấy, nghiêm túc gật đầu.

“Quả nhiên nhà thiết kế kiếm được nhiều tiền.” Lập tức trong ánh mắt



bé tiếp tân ánh lên ngọn lửa, nhất định phải kiên trì cố gắng học tập, phấn đấu trở thành nhà thiết kế mới được.

“Đúng vậy, cố gắng học tập cho giỏi nha em.” Ngô Đồng

nói

xong, ôm thùng giấy

đi

trước.

Lý Mẫn cũng cho



bé tiếp tân ánh mắt khích lệ, ôm thùng giấy còn lại

đi

theo.

Hai người cứ vậy

đi

từng phòng phát kẹo cưới, chẳng mấy chốc, tin tức nhà thiết kế chủ lực của KISS

đãkết hôn, gả cho

một

đại gia lắm tiền nhiều của

đã

được lan truyền nhanh chóng.

Có người quan hệ tốt, nhận kẹo cưới rồi

nói

chúc mừng

cô, tiếp tục làm việc.

Có người ghen tị, nhìn socola trong tay,

nói

mát “Đâu ai biết chồng



ấy như thế nào, có khi là ông già đầu hói bụng phệ cũng nên.”

Nhưng Ngô Đồng hoàn toàn

không

quan tâm, lấy thùng socola đẩy đến trước mặt Lý Mẫn “không

phải là cậu thích nhất là socola sao, ưu tiên cho cậu lấy nhiều hơn mọi người.”

“Vậy tớ phải lấy thêm mấy gói, hi vọng được dính ít

không

khí vui mừng của cậu.” Lý Mẫn lấy trong thùng ba gói kẹo, sau đó hỏi “Kẹo cưới này là cậu chọn hay chồng cậu chọn.”

“anh

ấy chọn.” Ngô Đồng nhớ đến tình huống lúc đó,

không

nhịn được nở nụ cười.

“Xem cậu cười ngọt ngào chưa kìa.” Lý Mẫn “Như vậy tớ cũng yên tâm rồi.”

Ngô Đồng

không

hiểu nhìn Lý Mẫn.

“Bạn của tớ là



gái

tốt như vậy, ai có thể

không

yêu

đây.” Lý Mẫn cười vui vẻ, giơ tay ôm Ngô Đồng.

“Sao vậy, cậu

không

quên được đàn

anh

Lưu Viễn hả?” Ngô Đồng vỗ vỗ vai bạn an ủi “Mẫn Mẫn của chúng ta cũng là

một



gái

tốt, ai cũng

yêu

thích hết nè.”

Lý Mẫn buông Ngô Đồng ra, cả hai nhìn nhau rồi cùng cười vui vẻ. Mặc dù chúng ta có những con đường khác nhau, nhưng là bạn thân, chúng ta luôn mong muốn bạn mình được hạnh phúc.

“Gói kẹo cuối cùng này là cho đàn

anh, hay là cho cậu thêm

một

cơ hội.” Ngô Đồng thử thăm dò.

“không

đi, tớ theo đuổi tình

yêu

chỉ

một

lần mà thôi.”

nói

xong, Lý Mẫn cầm ba gói kẹo

đi

ra khỏi phòng.

Ngô Đồng biết bạn thân lại giở tính kiêu ngạo, lắc đầu, cầm gói kẹo cưới đến trước văn phòng giám đốc, gõ cửa.

“Mời vào.”

đang

cúi đầu làm việc, Lưu Viễn ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Đồng bước vào liền thả bút xuống, hỏi “Ngô Đồng hả em? Bản thiết kế vẽ xong rồi hả?”

“Bản thảo thiết kế phải hai ngày nữa em mới hoàn thành được.” Ngô Đồng cầm gói kẹo cười trong tay đặt lên bàn Lưu Viễn, cười “Em mời

anh

ăn kẹo cưới.”

“Kẹp cưới?” Lưu Viễn sửng sốt “Của em và Tần Đại thiếu?”

Ngô Đồng dạ

một

tiếng,

nói

“Lúc đầu em cũng

không

muốn phát nhưng cũng là cơ hội để em thông báo với mọi người em

đã

kết hôn. Tránh cho mọi người khi hỏi đến đều kinh ngạc.”

“Vậy là tình cảm của em và Tần Đại thiếu cũng khá tốt.” Lưu Viễn nhìn vẻ mặt Ngô Đồng tràn đầy ngọt ngào, thực

sự

không

nhìn ra dấu vết

không

vui nào của

một

cuộc hôn nhân bị ép buộc.

Ngô Đồng ngượng ngùng cười cười rồi

nói

“Vậy em

không

quấy rầy

anh

nữa,

anh

làm việc

đi.”

Lưu Viễn nhìn bóng lưng Ngô Đồng rời

đi

rồi lại nhìn gói kẹp socola được trang trí đẹp mắt, đột nhiên cảm thấy, có lẽ điều Thẩm Tây Minh cho rằng là việc cần làm, thực ra là vẽ vời thêm chuyện mà thôi.

---

Chi nhánh công ty MK tại Đế Đô, Giám đốc Lưu Hướng Minh báo cáo công việc với Tổng Giám đốc Thẩm Tây Minh.

“Ngô thị từ chối?” Ánh mắt Thẩm Tây Minh rời khỏi văn kiện trước mặt, nhìn Lưu Hướng Minh.

“Vâng ạ” Lưu Hướng Minh

nói

“Tổng Giám đốc của họ tự mình gọi điện báo.”

“Lý do?”

“Bề ngoài

nói

là cùng Tần thị hợp tác rất tốt,

không

có ý định đổi người đầu tư.” Lưu Hướng Minh thận trọng nhìn Thẩm Tây Minh, rồi

nói

tiếp “trên

thực tế chắc đây là ý của



Ngô Đồng.”

“Ngô Đồng?” Thẩm Tây Minh

không

ngờ.

“Đúng vậy, khi Tổng Giám đốc Ngô gọi điện, câu cuối cùng còn

nói



Ngô Đồng cảm ơn ý tốt của ngài.” Lưu Hướng Minh

nói

rõ.

“anh

ra ngoài

đi.”

Thẩm Tây Minh cầm điện thoại, nhìn hình ảnh Lưu Viễn vừa gửi đến,

một

gói socola đẹp đẽ, tinh xảo.

(Hình như Ngô Đồng rất hạnh phúc, cậu đừng vẽ vời thêm chuyện nữa)

Thẩm Tây Minh nhìn lời nhắn, nghĩ, mình vẽ vời thêm chuyện

thật

sao? Đúng là, em rời khỏi

anh

tự nhiên, phóng khoáng như vậy sao?

---

Vì tặng cho bạn

trên

mạng sáu mươi gói socola, Tần Qua chờ vợ đến công ty liền đến tiệm socola Believe, dường như mua hết socola của tiệm, rồi ngồi trong tiệm chờ nhân viên đóng gói. Nhưng

anhcũng

không

có thời gian nhàn rỗi, từ hơn

một

ngàn tin nhắn báo địa chỉ, chọn ra sáu mươi địa chỉ tương đối gần trong thành phố.

Mặc dù thời tiết

hiện

giờ cũng khá lạnh nhưng nhân viên cửa tiệm vẫn kiến nghị

không

nên gửi socola đến nơi quá xa, phòng ngừa socola bị chảy.

Xếp socola lên xe, Tần Đại thiếu nghe theo bạn

trên

mạng đề nghị, lên mạng đặt công ty chuyển phát nhanh cho người đến nhà lấy hàng, địa chỉ cũng từ thiết bị của nhân viên chuyển phát nhanh in ra,

không

cần

anh

tự tay ghi

trên

trên

phiếu chuyển phát nhanh,

thật

là thuận tiện.

Tần Đại thiếu ngồi ở phòng khách, nhìn các gói socola được gói tinh xảo, đẹp đẽ, tiện tay chụp

một

loạt ảnh rồi up lên diễn đàn, dẫn đến

một

đám người nhao nhao hỏi mình có phần hay

không?

Tần Đại thiếu kiêu ngạo trả lời, nhận được quà nghĩa là có,

không

nhận được nghĩa là

không.

trên

mạng lại là

một

đám bình luận kêu khóc,

nói

chủ topic

thật



không

phúc hậu. Tần Đại thiếu cười ha ha

không

ngừng làm Phi Phi

đang

ngồi

một

bên cũng phải ghé mắt nhìn ba ngốc nhà mình mấy cái. Trước kia, ba chỉ thích lẩm bẩm

một

mình,

hiện

giờ bệnh

đã

tiến triển đến giai đoạn hay cười ngây ngô, về sau mình phải giám sát ba chặt chẽ hơn mới được.

“Xin chào, cho hỏi ở đây có nhu cầu dịch vụ chuyển phát nhanh phải

không

ạ?” Bỗng nhiên ở bên ngoài có tiếng

nói

vọng vào.

Tần Đại thiếu nghe

âm

thanh đoán là nhân viên chuyển phát nhanh

đã

đến, thế là bỏ IPAD

trên

tay xuống, đứng lên

đi

mở cửa. Cửa mở, bên ngoài là

một

người đàn ông mặc trang phục đen của công ty chuyển phát nhanh

đang

đứng, thấy Tần Qua ra

thì

cười

nói

“Xin chào

anh, tôi là … Đội trưởng Tần?”

“Đại Hữu?” Tần Qua liếc mắt liền nhận ra người đàn ông trước mặt.

“A” Đại Hữu kích động “Đội trưởng,

anh

vẫn nhớ choa à.”

“Tại sao lại

nói

tiếng địa phương?” Tần Qua theo phản xạ nhắc nhở.

“Vâng” Người đàn ông tên Đại Hữu lập tức đứng nghiêm, sau đó đưa tay sờ gáy cười cười “Trước đây em học

không

giỏi, sau khi giải ngũ về quê,

một

thời gian sau

thì

quên.”

Đại Hữu là lính của Tần Qua khi

anh

tham gia tại tiểu đoàn Thương Lan, quê ở miền núi, khi vào lính

đãđược học xong sơ trung (THCS) nhưng tiếng địa phương

thì

không

sửa được. Trước kia mỗi khi rảnh rỗi, Tần Qua luôn chỉ cho cậu ta

nói

tiếng phổ thông, cho nên vừa rồi nghe cậu ta

nói

tiếng địa phương mới

không

nhịn được mà khiển trách.

“Cậu vào

đi.” Tần Qua nghiêng người cho Đại Hữu vào.

Đại Hữu bước vào nhà, nhìn sân vườn và ngôi nhà rộng rãi, mát mẻ

thì

trầm trồ “Đội trưởng, đây là nhà

anh

sao, nhà …

thật

đẹp quá.”

“Cậu ngồi

đi.” Tần Qua mời Đại Hữu ngồi, lấy cho cậu ta chai nước suối.

Đại Hữu cầm chai nước nhưng

không

mở ra, nhìn Phi Phi, do dự

một

lúc mới hỏi “ Đây là … Lâm thượng úy …”

“Đây là Phi Phi.” Tần Qua ngắt lời Đại Hữu, Phi Phi đến ở với

anh

khi bé

đã

ba tuổi, Tần Qua cũng

không

biết Phi Phi có nhớ cha ruột của mình hay

không.

anh

không

nói

cho bé nhưng cũng

không

đổi họ của Phi Phi, Phi Phi vẫn lấy theo họ ba ruột, Lâm Phi.

“Chào con, Phi Phi.” Đại Hữu nhìn Phi Phi mỉm cười chào.

Phi Phi nhìn Đại Hữu rồi lại nhìn Tần Qua. Tần Qua có chút vui mừng xoa xoa đầu Phi Phi, so với lúc trước, Phi Phi

đã

hoạt bát, nhanh nhẹn hơn. Trước kia gặp tình cảnh này, Phi Phi

sẽ

chỉ cúi đầu

khôngđể ý ai,

hiện

đã

biết nhìn qua hỏi ý kiến của mình. Tần Qua nhớ bác sĩ Lý

đã

nói, đây là dấu hiệu cho thấy Phi Phi bắt đầu tự nguyên trao muốn giao tiếp với người khác, là

một

tín hiệu đáng mừng.

“Con về phòng chơi

đi.”

Phi Phi cầm khối rubic, từ ghế nhảy xuống dưới đất rồi chạy về phòng mình.

“Đội trưởng, từ khi

anh

phục viên

thì

ở đây sao?” Đại Hữu đánh giá Tần Qua

một

lúc rồi hỏi.

“Ừ.” Tần Qua hỏi lại “Cậu phục viên lúc nào?’

“Dạ,

một

năm trước.”

“Tôi nhớ là cậu

nói

sau khi phục viên,

sẽ

về quê làm địa chủ của mấy chục mẫu đất cơ mà?” Tần Qua hỏi “Sao giờ lại làm nhân viên chuyển phát nhanh?”

“Đó là vì

không

có tiền

anh

ạ.” Đại Hữu hơi ngượng ngùng gãi cái đầu húi cua.

“Tôi nhớ khi phục viên

sẽ

được trợ cấp 20 vạn cơ mà?” Tần Qua hỏi.

“Dùng hết rồi

anh.” Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Tần Qua, Đại Hữu

thật

thà “anh

còn nhớ Tiểu Tống

không? Trong

một

lần làm nhiệm vụ, cậu ấy bị thương ở thận,

không

thể chữa lành phải cắt bỏ

một

bên thận, sau khi phục viên về nhà, ba mẹ lại bị bệnh nặng, 20 vạn tưởng như là nhiều nhưng bỏ vào bệnh viện

thì

như gió vào nhà trống.”

“Việc của cậu ấy em cũng biết nên

không

thể mặc kệ được. Đều là

anh

em vào sinh ra tử với nhau. Bốn mươi vạn chi ra cũng

không

còn lại bao nhiêu.”

“Vậy giờ Tiểu Tống ra sao?”

“Cũng tạm, cậu ấy làm tài xế taxi, thỉnh thoảng em cũng giúp cậu ấy đôi chút, rồi cũng qua thôi.” Đại Hữu cười

nói.

“Các cậu đều ở Đế Đô?”

“Vâng, cũng

không

phải chỉ có hai đứa em, ở Đế Đô có rất nhiều người là

anh

em của chúng ta.” Đại Hữu cười ha ha “Tụi em đứa là bảo vệ, lái xe, giao thức ăn hoặc giống em làm nhân viên chuyển phát nhanh. Trước kia em kiếm được nhiều tiền nhất, nhưng

hiện

nay giao thức ăn lại kiếm được nhiều hơn. Đúng rồi, còn Tiếu Tử, cậu ấy mất

một

tay nhưng cũng tìm được việc, làm bảo vệ công trường ban đêm.”

“Các cậu đều giữ liên lạc với nhau?”

“Dạ, vâng ạ. Bọn em còn lập nhóm Wechat nữa.”

“Vậy sao các cậu

không

liên lạc với tôi?” Sắc mặt Tần Qua đen lại”không

phải tôi

đã

nói

rồi, nếu các cậu có khó khăn

thì

có thể đến tìm tôi sao?”

“Em … Bọn em

không

gặp khó khăn gì đâu.” Trước đây Đại Hữu

đã

bị Tần Qua chỉnh đốn

không

ít lần, thấy sắc mặt của Tần Qua xấu

đi, cậu ta vẫn còn ngơ ngác.

“không

có khó khăn?” Tần Qua cả giận “Khi cha mẹ Tiểu Tống bị bệnh, sao

không

tìm tôi. Hai mươi vạn kia là để cho các cậu ổn định cuộc sống gia đình, nhưng với tôi hai mươi vạn đó

không

đáng kể chút nào. Còn Tiếu Tử nữa, trinh sát tốt nhất đại đội mà bây giờ phải mang ơn người ta mà

đi

làm bảo vệ cho công trường hay sao?”

“Đội … Đội trưởng.” Đại Hữu bị dọa sợ,

nói

chuyện hơi lắp bắp.

“nói!” Tần Qua cảm thấy có

một

ngọn lửa

đang

chạy toán loạn trong cơ thể.

“Bọn em

không

phải

không

muốn

đi

tìm

anh, chỉ cho rằng những việc đó bọn em có thể tự giải quyết nên

không

muốn phiền đến

anh.” Đại Hữu thận trọng

nói

“Vả lại, lúc đó mọi người ở tiểu đoàn đều

nói… À, trợ lý tiểu đoàn

nói

trong thời gian này

không

nên xuất

hiện

trước mặt

anh, sợ kí©h thí©ɧ đến

anh.”

“Kí©h thí©ɧ tôi? Sợ tôi tự sát?” Tần Qua cười lạnh lùng.

“không

phải … việc này …” Mồ hôi lạnh của Đại Hữu ứa ra, cuối cùng nhìn thấy

trên

bàn đầy socola, mới nhớ tới mình đến đây để chuyển phát nhanh, liền

nói

“A, đội trưởng,

không

phái

anh

muốn chuyển phát nhanh sao? Để em tranh thủ thời gian đưa

đi

giao,

không

thì

đến tối cũng

không

kịp.”

Tần Qua nhìn đống socola đầy bàn, lửa giận mới hòa hoãn xuống

một

ít.

Đại Hữu vội vàng xuất hóa đơn chuyển phát nhanh

đã

chuẩn bị trước, dán lên từng gói socola rồi cẩn thận bỏ vào rương chuyển phát nhanh, rồi hỏi “Đội trưởng, có việc gì mà

anh

gửi nhiều socola vậy?”

“Phát kẹo cưới.”

“Kẹo cưới?” Đại Hữu kích động suýt nữa

thì

vứt luôn cái rương chuyển phát nhanh

trên

tay “Bọn em có chị dâu rồi?”

“Giữ chắc vào.” Lông mày Tần Qua nhảy lên.

“Ha ha ha …” Đại Hữu lại chằng kỹ cái rương, kích động đến mức tiếng địa phương cũng

nói

ra “Choa quá kích động, bọn choa

không

nghĩ đội trưởng nhanh như vậy

đã

kết hôn rồi.”

Tần Qua biết Ngô Đồng cũng thích ăn socola, thế là hôm nay mua dư thêm mấy gói về, lúc này lấy ra, bỏ vào

một

cái túi giấy đưa cho Đại Hữu “Giúp tôi phát cho các

anh

em.”

“Vâng ạ.” Đại Hữu vui vẻ nhận lấy.

“Chờ khi nào có thời gian, tôi và chị dâu mời các cậu ăn bữa cơm.” Tần Qua

nói.

Sau khi Đại Hữu ôm hai cái rương

đi

rồi, Tần Qua ngồi lặng lẽ

một

hồi lâu, sau đó đột nhiên cởϊ áσ, ở trong sân điên cuồng đấm bao cát, cho đến khi màn đêm buông xuống, sức lực cạn kiệt.

Lúc Ngô Đồng về đến nhà, đập vào mắt chính là cảnh này.

Tác giả có lời muốn

nói:

Ngô Đồng: Chẳng lẽ lại phát bệnh rồi.

Tần Qua: Muốn phát hỏa.

Đại Hữu: Có người muốn để ý chị dâu,

anh

em chúng ta xông đến xử lý

hắn.