Chương 27

Ngô Đồng hẹn Lý Mẫn đến tiệm cơm

nhỏ

đối diện văn phòng để ăn cơm, vì sợ Lý Mẫn lớn giọng,

côchọn phòng bao riêng. Hai người gọi

một

bàn đồ ăn và nước uống, tám chuyện cả buổi trưa.

“Vậy ý của cậu là, dù ban đầu chỉ vì Tiểu Nguyên nên mới kết hôn với

anh

ta, nhưng

hiện

tại cậu sống rất tốt nên muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này.”

“Đúng thế.” Ngô Đồng lại rót cho Lý Mẫn

một

chén trà nữa.

“Vị Tần Đại thiếu có sức hấp dẫn lớn như vậy hả, chỉ có hai tháng ngắn ngủi mà làm cậu

không

buông bỏ được hả?” Lý Mẫn hoài nghi.

“Nếu như

yêu

đương bình thường

thì

sẽ

không

nhanh như vậy.” Ngô Đồng

nói

“Nhưng nếu như cả hai người đều nỗ lực đến gần bên nhau

thì

sẽ

dễ dàng hơn nhiều.”

“Tốt quá,

không

giống như mình, thầm mến tên ngu ngốc đó ba năm, cuối cùng còn dọa người ta chạy mất.” Lý Mẫn nhìn Ngô Đồng

hiện

giờ, nghĩ lại tình cảm của mình dành cho Lưu Viễn, bỗng cảm thấy mỏi mệt.

“Vậy sau này cậu định thế nào?” Ngô Đồng hỏi “Khi đó cậu vì Lưu Viễn nên mới vào KISS mà.”

“thì

cứ như bây giờ thôi, dù sao cũng

đã

làm ở đây nhiêu năm rồi, tớ cũng có cảm tình với chỗ này. Đến khi

không

chờ đợi được nữa

thì

thôi.”

Ngô Đồng cười cười,

không

nói

gì nhưng



biết Lý Mẫn vẫn chưa bỏ cuộc.

“Đúng rồi, ngày đó tuy

không

được nhìn kỹ nhưng ông xã của cậu có dáng người

không

tệ hả, có cơ bụng tám múi

không?” Lý Mẫn

đã

chấp nhận Tần Qua là ông xã của Ngô Đồng, đề tài

nói

chuyện bắt đầu chệch hướng.

“Cậu chú ý đến ông xã mình như vậy là muốn làm gì?” Ngô Đồng xì

một

cái.

“Ôi chao, gì mà giấu dữ vậy, lúc trước khi cậu quen đàn

anh

Thẩm cũng

không

thấy cậu che chở như vậy.” Lý Mẫn

nói

đùa xong mới thấy sắc mặt Ngô Đồng

không

tự nhiên, lập tức lúng túng

nói

sang chuyện khác “À, còn đứa

nhỏ

kia, cậu

nói

là con của đồng đội Tần Đại thiếu sao?”

“Ừm” Ngô Đồng gật đầu.

“Nó có ngoan

không?”

“Bé rất ngoan.” Nhớ tới Phi Phi, Ngô Đồng

không

tự chủ nở nụ cười, Phi Phi là đứa trẻ vừa đáng

yêu

lại vừa ngoan ngoãn như vậy sao mà

không

thương cho được, chỉ là

không

biết đến khi nào bé mới tự nguyện

nói

chuyện đây.

Hai người bạn thân

đã

lâu

không

trò chuyện, vậy là

nói

đủ mọi thứ

trên

đời, đông tây nam bắc nhưng đều ăn ý

không

nói

đến vị đàn

anh

Thẩm kia.

Nháy mắt

một

tuần

đã

trôi qua,

một

tuần này với Ngô Đồng

thì

rất nhanh nhưng với người đàn ông

không

có vợ ở nhà - Tần Qua

thì

lại có chút khác biệt.

Khó có được

một

ngày cuối tuần, sau khi luyện tập buổi sáng xong, Tần Đại thiếu nghĩ hôm nay

sẽ

dính vợ cả ngày để đền bù

một

tuần tổn thất, nhưng vì sao ăn sáng xong, bà xã

đã

không

thấy đâu rồi.

Tần Qua nhíu mày, nhìn trước nhìn sau

một

lúc, phòng ngủ cũng

không

thấy, cuối cùng liếc Phi Phi “Mẹ con đâu?”

Đầu Phi Phi cũng

không

thèm ngẩng, đưa ngón tay chỉ về phía phòng sách, Tần Qua chuyển hướng

điqua, đẩy cửa vào

thì

thấy Ngô Đồng

đang

lúi húi bên máy may làm gì đó.

Tần Đại thiếu

không

vui,

đi

qua kéo mảnh vải làm Ngô Đồng

không

thể tiếp tục làm.



dừng máy may, im lặng nhìn người đàn ông “anh

làm gì vậy?”

“Hôm nay là cuối tuần rồi.” Tần Qua nhắc nhở.

“Em biết mà.” Ngô Đồng vẫn

không

hiểu.

“Vậy mà em còn làm việc.” Người đàn ông ấm ức

nói.

“À … em mới thiết kế

một

số mẫu trang phục trẻ em mới nhưng

không

biết dùng loại vải nào thích hợp, nên em tranh thủ cuối tuần may

một

hai mẫu thử xem.” Ngô Đồng

nói

“Em làm theo kích cỡ của Phi Phi, sau này lấy cho con mặc.”

Lúc trước Ngô Đồng

đã

từng nghĩ, khi mình có con, nhất định

sẽ

tự tay thiết kế quần áo cho bé mặc,

không

nghĩ nhanh như vậy

đã

thực

hiện

được rồi.

“Cho Phi Phi?” Tần Qua liếc nhìn mảnh vải.

“Đúng vậy, là

một

cái áo sơ mi.” Ngô Đồng cầm bản thiết kế chỉ cho Tần Qua “Sau khi may xong áo sơ mi, em định may

một

cái quần nữa, như thế khi Phi Phi mặc vào, nhất định

sẽ

rất soái.”

Tần Đại thiếu nhìn bản thiết kế mẫu trang phục trẻ em đáng

yêu,

nói

“Khi

anh

đi

mua quần áo cũng

sẽmua cho Phi Phi

một

bộ.”

“A? Vậy sao? Vậy

thì

tốt” Ngô Đồng tiếp lời.

“Vậy khi em may quần áo cho Phi Phi, vì sao

không

may cho

anh

một

bộ luôn.” Người đàn ông nghiêm túc

nói.

“…”

Ngô Đồng

không

biết

một

người đàn ông trưởng thành vì sao có thể

nói

ra

một

cách tự nhiên lời

nói

của

một

đứa trẻ năm tuổi. Nhưng càng khó hiểu hơn là vì sao mình còn cảm thấy rất hợp lý chứ.

Cuối cùng Ngô Đồng cũng kết thúc việc may áo, theo ý kiến của Tần Đại thiếu, cả nhà ra sân sưởi nắng.

Ngô Đồng trải

một

tấm thảm ra sân cho Phi Phi nằm dài chơi ghép hình, mình cầm

một

quyển sách ngồi ở xích đu đọc sách, nếu như cố gắng

không

để ý đến người nào đó ngồi bên cạnh động tay động chân

thì

ngày nghỉ này quả

thật

là nhàn nhã.

“Sách rất hay hả?” Thấy vợ

đã

đọc sách hai mươi phút

không

để ý đến mình, Tần Đại thiếu bắt đầu ăn "dấm".

“Rất hay mà, rất cảm động người khác đó.” Ngô Đồng hỏi “anh

có muốn đọc

không, trong phòng em còn

một

quyển khác của tác giả này.”

“Bao nhiêu năm đọc sách rồi còn

không

đủ hả, đừng đọc sách nữa.” Tần Qua chỉ qua Phi Phi “Em thấy Phi Phi bình thường cũng

đã

rất an tĩnh, khó có khi cả nhà ba người chúng ta có thời gian,

không

bằng chúng ta cùng nhau chơi vận động

đi.”

“Vậy chúng ta

đi

công viên ăn cơm dã ngoại?” Ngô Đồng đề nghị.

“Có gì hay đâu, chỉ là

một

mãi cỏ,

một

khăn lông,

một

quyển sách mà thôi.” Tần Đại thiếu

không

dễ gì mà đồng ý.

“Vậy

anh

đề xuất

đi?”

Trò chơi gì mà ba người cùng tham gia được, Tần Đại thiếu suy nghĩ “Chúng ta chơi đấu địa chủ

đi.”

“Đấu địa chủ?” Ngô Đồng kinh ngạc nhìn

anh, sau đó liếc nhìn qua Phi Phi “anh

đừng có dạy hư trẻ

nhỏ.”

“Đấu địa chủ

không

phải là đánh bạc, chỉ chơi cho vui thôi, hơn nữa …” Tần Qua chỉ Phi Phi “Nhóc con này bốn tuổi

đã

chơi rồi.”

Lần này đến lượt Ngô Đồng kinh ngạc.

Vì thế Tần Qua vào phòng tìm

một

bộ bài,

một

nhà ba người ngồi

trên

thảm, bắt đầu chơi bài. Gió thu thổi qua lá cây kêu xào xạc,

một

vài phiến lá ngô đồng rơi xuống cùng với tiếng cười

nói

vang lên.

“Lá vua,

anh

chỉ còn

một

quân bài.” Tần Qua dương dương đắc ý.

Ngô Đồng nhìn bài trong tay, hai đấu

một,



ràng bài mình rất lớn, sao lại để thua được cơ chứ, cảm giác bị đè chết

thật

khó chịu.

“Coi như

anh

thắng.” Ngô Đồng vứt bài xuống.

“anh

thắng

thì

có phần thưởng

không?” Tần Qua cười gian xảo.

“anh

còn muốn được thưởng?”

“Đúng vậy, nếu

không

thì

còn gì thú vị nữa.” Tần Đại thiếu đương nhiên

nói.

“anh

muốn phần thưởng gì?”

“Rất đơn giản, người thắng

sẽ

được đưa ra

một

yêu

cầu với người thua mà người thua

không

được từ chối.” Trong đầu Tần Qua

đã

lần lượt điểm qua mấy

yêu

cầu.

Ngô Đồng cảm thấy với trình độ chất xám của

anh

chắc cũng

không

đưa ra được

yêu

cầu khó thực

hiện, thế là hỏi ngược lại “Vậy Phi Phi

thì

sao?”

Hai người đồng thời nhìn về phía Phi Phi, Phi Phi cũng ngẩng đầu nhìn ba mẹ như chờ đợi câu trả lời.

“Như vậy

đi, nếu Phi Phi thắng, chúng ta liền mua cho con

một

bộ ghép hình mới.” Tần Qua hỏi Phi Phi “Đồng ý

không

con?”

Phi Phi gật đầu

một

cái, đôi mắt nhìn lá bài cũng sáng lên, khối rubic dưới chân cũng lặng lẽ để ra phía sau.

“Thế

thì

bắt đầu lại.” Ngô Đồng xào lại bài.

“Thế ván lần trước

thì

sao?” Tần Qua ngăn cản “Em định bỏ qua hả?”

“Vậy

anh

nói

đi.” Ngô Đồng bị người đàn ông ấu trĩ chọc cười.

“Vậy buổi sáng … em may áo cho Phi Phi

thì

cũng phải may cho

anh

một

cái.” Tần Qua

nói

xong cảm thấy chưa chính xác lắm, vội vàng bổ sung “Từ nay về sau, khi nào em may quần áo cho Phi Phi

thìcũng phải may cho

anh

nữa.”

“Nhưng em là thiết kế trang phục trẻ em.” Ngô Đồng

không

biết phải

nói

sao.

“thì

cũng mẫu như vậy may lớn lên là được rồi.” Tần Qua cảm thấy

không

có vấn đề gì.

“Em trang trí hình con vịt

nhỏ

lên áo,

anh

có mặc

không?” Ngô Đồng hỏi.

“Dù sao em cứ làm cho

anh, mặc hay

không

là chuyện của

anh.” Tần Qua đáp.

“anh

đúng là ngây thơ.” Ngô Đồng

không

lay chuyển được Tần Qua nên đành phải đáp ứng, cùng lắm

thì

mình

đi

ra ngoài mua cũng được.

Mười phút sau…

“Ha ha …. Lá vua,

anh

còn có

một

quân bài.” Tần Qua nhìn bài trong tay Ngô Đồng, còn ba quân,

khôngthể nào là

một

bộ được, vậy là lớn lối

nói

“anh

chỉ còn quân này, em có chặn lại

anh

được

không?”

“Sao lần nào lá vua cũng ở bài của

anh?” Ngô Đồng cắn răng

nói.

“Hắc hắc …” Tần Qua cầm quân bài định đánh xuống, bỗng nhiên Phi Phi xuất thủ, bàn tay

nhỏ

rút bốn lá bài đập

trên

lá bài vua.

Hai người cúi đầu nhìn, tốt lắm, bốn con ba …

Sau đó, bàn tay

nhỏ

tiếp tục đánh quân bài ra tiếp, rồi lắc lắc hai bàn tay

nhỏ

chứng tỏ tay mình

khôngcòn bài.

“Ha ha ha …Phi Phi thắng rồi …con giỏi quá.” Ngô Đồng vui sướиɠ ôm Phi Phi hôn

một

cái.

Phi Phi xoa xoa mặt, cầm

một

mảnh ghép hình bên người lên để trước mặt mình, hai mắt trông mong nhìn ba mẹ.

“Biết rồi,

sẽ

mua ghép hình cho con.” Tần Qua thấy Phi Phi được hôn, trong lòng đặt mục tiêu phải cho vợ mình cũng hôn mình “Ván tiếp theo.”

Tám phút sau …

Hai lá bài vua của Phi Phi đè lên bốn con hai của Tần Qua, Ngô Đồng nhìn mặt Tần Qua nhăn lại như bị táo bón, vui hết sức.

Trong ánh mắt lên án của ba mình, Phi Phi lại đem mảnh ghép hình để lên phía trước.

Sáu phút sau …

Phi Phi đánh ba, Ngô Đồng đánh năm, Tần Qua ra A, Phi Phi ra hai …

Tần Qua nhìn trong tay Phi Phi còn khá nhiều bài, mình lại còn hai lá vua, vì thế

nói

“Qua.”

Thế là Phi Phi đem tất cả lá bài trong tay thả xuống,

một

sảnh

không

dư con nào … Và rồi thêm

mộtmảnh ghép hình trước mặt Phi Phi.

“Nhóc con, con cố ý đó hả?” Bị thua ba lần liên tiếp, Tần Qua nổi giận.

“Cái gì mà cố ý, số mình đen

thì

thôi, sao lại đổ cho người khác.” Ngô Đồng trợn mắt nhìn

anh.

“Chắc là thằng nhóc này tính bài.” Tần Qua khẳng định.

“Tính cái gì bài, Phi Phi mới năm tuổi, biết đếm đến 100 là

đã

giỏi rồi.”

“Em

không

biết đâu, Tiểu Ngũ cũng giống vậy đấy, với những vấn đề liên quan đến con số

thì

vô cùng nhạy cảm.” Tần Qua nhớ đến ba ruột của Phi Phi, liền dẫn chứng.

“Vậy

thì

sao,

không

đủ thông mình

thì

sao lại trách người khác.”

nói

xong, Ngô Đồng xoa xoa đầu Phi Phi “Thắng ba ván được ba bộ ghép hình, tối nay chúng ta ra ngoài mua."

Phi Phi kích động, chủ động xào bài, sau đó hai mắt lấp lánh chờ bắt đầu ván bài mới.

Ngô Đồng nhìn hành động của Phi Phi, nghi ngờ lời

nói

khi nãy của Tần Qua đúng

sự

thật, nhóc con này cố ý thắng vì mấy bộ ghép hình

đi.

Lúc sau, Phi Phi lại thắng ván nữa, Ngô Đồng hỏi

nhỏ

Tần Qua “Phi Phi

đã

học đánh bài trước rồi hả?”

“không.” Tần Qua lắc đầu.

“Là vận may của nhóc sao? Hay là nhóc thực

sự

biết tính bài?”

“Làm gì có vận may nào nhiều như thế?” Tần Qua tức giận “Em

không

nhớ ván thứ nhất, thằng nhóc này vừa chơi rubic vừa đánh bài với chúng ta hả, nhưng sau khi

anh

lấy trò ghép hình là phần thưởng, nó

đã

đem khối rubic giấu sau mông rồi kìa.”

Nhận



sự

thật

này, hai người lớn quyết định bỏ chơi bài, mang Phi Phi ra ngoài mua ghép hình.

Hai người đứng phía sau, nhìn Phi Phi chăm chú chọn các loại ghép hình, Ngô Đồng liền bàn bạc cùng Tần Qua “Phi Phi thông minh như vậy, có phải nên cho con

đi

học

không?”

“Em nghĩ cho con

đi

học?” Tần Qua nhíu mày.

“Lúc đầu em nghĩ

không

cho Phi Phi

đi

học mẫu giáo cũng

không

sao, dù sao Phi Phi

không

thích

nóichuyện,

đi

học

sẽ

dễ bị bắt nạt.” Ngô Đồng

nói

“Nhưng mà, Phi Phi thông minh như vậy, nếu chúng ta cứ để con ở nhà

thì

có phải là làm mai

một

thiên tài hay

không.”

“không

sao hết, Phi Phi

không

thích

đi

học

thì

không

đi

học, chúng ta mời gia sư về nhà dạy riêng.”

“anh

đã

tính trước cho Phi Phi như vậy rồi hả?” Ngô Đồng thấy Tần Qua

nói

trơn tru

không

chút suy nghĩ, đoán.

“Ừm.” Tần Qua gật đầu “Lúc trước mẹ cũng muốn cho Phi Phi

đi

học nhưng

anh

không

đồng ý.”

“Nhà trẻ, tiểu học

thì

anh

có thể mời gia sư, nhưng lên đến trung học, đại học, rồi Phi Phi lớn lên cũng phải giao tiếp với người khác

thì

sao.”

“…” Tần Qua nghe xong

thì

hơi bực bội, lý trí

anh

biết rằng Ngô Đồng

nói

đúng nhưng

anh

không

muốn ép Phi Phi làm điều mà nhóc con

không

thích.

“Huống chi, chúng ta

không

phải lúc nào cũng ở bên Phi Phi được. Nếu bé cứ như vậy …”

“Con

sẽ

không

như vậy mãi đâu.” Tần Qua ngắt lời Ngô Đồng,

âm

thanh có chút lạnh lùng “không

phải chúng ta vì điều này mới kết hôn hay sao?”

Ngô Đồng ngạc nhiên nhìn người đàn ông, dường như

một

Tần Qua lúc ban ngày còn cùng Phi Phi tranh giành tình cảm với người đàn ông lạnh lùng trước mắt lúc này là hai người hoàn toàn khác nhau.

Tuy rằng Ngô Đồng biết hai người kết hôn vì những mục đích khác nhau, nhưng trong khi



dùng tình

yêu

khoác cho nó

một

lớp áo khoác lộng lẫy

thì

người đàn ông này lại trắng trợn đem nó mở ra.

khôngbiết vì sao, mũi



cảm thấy

thật

chua xót,

đang

muốn tìm lý do

đi

chỗ khác

thì

bỗng nhiên



cảm thấy góc áo mình bị kéo.

Ngô Đồng cúi đầu, Phi Phi

đang

cầm xe đẩy đứng trước mặt mình, tình hình này là muốn làm gì,

khôngcần kéo góc áo cũng biết.

“đi

thôi, chúng ta

đi

tính tiền.”

một

tay Ngô Đồng nắm tay Phi Phi,

một

tay cầm xe đẩy

đi

xếp hàng tính tiền.

Tính tiền xong thấy thời gian vẫn còn sớm, Tần Qua hỏi Phi Phi “Con muốn

đi

chơi đâu nữa

không?”

“không

cần đâu, chúng ta về nhà thôi.” Ngô Đồng trả lời, quay người

đi

vào thang máy trước.

Người đàn ông cảm giác được cảm xúc của vợ mình

không

thích hợp,



ràng vừa nãy còn vui vẻ mà, sao bỗng nhiên tâm tình lại

không

tốt?

Phi Phi thấy mẹ

đã

xách túi trò chơi ghép hình ra đến thang máy rồi mà ba vẫn ôm mình đứng ngốc ở đó

không

động đậy, thế là giật giật cổ áo ba.

Người đàn ông lấy lại tinh thần, nhìn Phi Phi nửa đùa nửa

thật

“Nhất định là lúc chiều hai chúng ta lần lượt thắng bài mà mẹ con lại toàn thua nên tâm tình

không

vui rồi.”

Phi Phi nghi hoặc chớp chớp mắt, hoài nghi nhìn ba mình.

Về đến nhà, Ngô Đồng mang mấy bộ ghép hình xếp lại cẩn thận, xoay người thấy Phi Phi

đang

sốt ruột nhìn mình, cười

nói

“Mấy cái này đều là của con nhưng

không

được thức khuya chơi đâu nha.”

Phi Phi gật

nhẹ

đầu.

“Ngoan, vậy hôm nay

đi

ngủ sớm nha, mai lại chơi.”

nói

xong, Ngô Đồng chuẩn bị ra ngoài, lại bị Phi Phi kéo góc áo. Ngô Đồng nghi ngờ quay đầu, thấy Phi Phi chạy lại chỗ các hộp ghép hình mới mua, chọn

một

bộ lớn nhất, vất vất vả vả kéo ra ngoài, rồi đẩy đến chân Ngô Đồng.

“Con muốn … mẹ cùng chơi với con hả?” Ngô Đồng hỏi.

Phi Phi lắc đầu.

không

phải? Ngô Đồng suy tư

một

lúc, sau đó như đoán ra được điều gì đó, hỏi “Muốn tặng cho mẹ?”

Phi Phi gật đầu.

Ngô Đồng ôm chầm lấy Phi Phi, hôn lên khuôn mặt

nhỏ

của bé “Vậy mẹ gửi nhờ ở phòng Phi Phi, con ghép thành hình xong rồi tặng cho mẹ được

không?”

Mắt Phi Phi sáng lên, lập tức càng vui vẻ hơn gật đầu.

“Bà xã ơi, có điện thoại.” Bên ngoài có tiếng Tần Qua gọi.

Ngô Đồng vội vàng

đi

ra ngoài, lấy điện thoại từ trong giỏ xách, nhìn thấy người gọi đến

thì

liếc mắt nhìn Tần Qua, Tần Qua

không

hiểu nhướng mày.

“Mẹ, mẹ gọi con ạ?” Đây là lần đầu tiên Ngô Đồng

nói

chuyện qua điện thoại với mẹ chồng nên



có chút lo lắng.

“Ngô Đồng hả con, dạo này con khỏe

không?”

“Vâng, con rất tốt.” Ngô Đồng cũng

không

tự cho rằng bà Tần gọi điện chỉ hỏi thăm sức khỏe của mình, thế là

nói

tiếp “Tần Qua và Phi Phi cũng rất khỏe. Mẹ có muốn

nói

chuyện với

anh

ấy

không?’

“không

cần đâu.” Mẹ Tần từ chối “Khi nào rảnh

thì

ghé về nhà ăn bữa cơm nha con.”

“Vâng ạ.” Ngô Đồng chỉ có thể gật đầu.

“Đúng rồi, ngày mai con có thời gian

không?” Mẹ Tần hỏi tiếp.

“Ngày mai? Có ạ.”

“Vậy con cùng mẹ

đi

dạo phố mua sắm

đi. Lâu lắm rồi mẹ

không

ra ngoài.”

“Dạo phố?” Ngô Đồng hơi lo lắng nhìn qua Tần Qua vẫn

đang

đứng

một

bên nghe lén,

thật

ra

một

mình đối mặt với mẹ chồng



vẫn rất lo. Nhưng



cũng

không

thể cự tuyệt,



đang

định đồng ý

thì

bị Tần Qua đoạt lấy điện thoại,

âm

thanh ngang ngược

nói

“Mẹ, vợ con

một

tuần mới được nghỉ hai ngày, con còn chưa ở bên



ấy đủ đâu, vậy mà mẹ còn muốn giành với con, chúng con còn là tân hôn đó.”

“Dạ … Vâng, con biết rồi.” Tần Qua

nói

hai câu liền cúp điện thoại rồi đưa cho Ngô Đồng “Điện thoại của em.”

“Vâng.” Ngô Đồng ngơ ngác nhận lại điện thoại.

“Em có ngốc

không

vậy.” Tần Qua đẩy

nhẹ

đầu Ngô Đồng “không

muốn

đi

thì

trực tiếp từ chối, mặt mũi nhăn như cái bánh chèo chỉ biết cho

anh

nhìn, có phải em biết

anh

sẽ

giúp em

không?”

“Em …”

“Nhớ kỹ phải báo đáp lại

anh

đấy.” Tần Đại thiếu

không

làm

không

công.

“anh

…” Ngô Đồng chưa thấy người nào vô sỉ như vậy, sờ

nhẹ

lên cánh tay

đang

ôm eo mình “Chúng ta là vợ chồng,

anh

giúp em mà con muốn em báo đáp nữa.”

“Đúng rồi, chúng ta là vợ chồng, vậy cùng nhau

đi

tắm

đi.” Người đàn ông

nói

xong liền ôm Ngô Đồng chạy vào nhà tắm, ngày mai vợ

không

phải

đi

làm,

thật

quá tốt.

Sau

một

hồi mây mưa, hai người thân mật ôm nhau, hít thở hương vị của nhau, Ngô Đồng gối đầu lên ngực người đàn ông, mệt mỏi nhưng

không

nỡ rời

đi.

Mà bàn tay của người đàn ông vẫn

không

thành

thật

vuốt ve đùi Ngô Đồng.

“anh

thôi

đi

nha.” Ngô Đồng

không

nhịn được phải lên tiếng, cả

một

buổi tối này

đã

làm bao nhiêu lần mà người đàn ông này chưa thỏa mãn sao.

“Làm sao mà đủ được, bà xã à, em phải biết là cả

một

tuần chỉ có cuối tuần em mới

không

dậy sớm thôi.” Bàn tay vuốt ve của Tần Qua càng lúc càng hướng lên

trên.

“Tần Qua …” Ngô Đồng cũng

không

để ý bàn tay hạnh kiểm xấu của người đàn ông, chỉ mở mắt nhìn mê man về phía trước “Vậy trước khi kết hôn …

anh

giải quyết như thế nào?”

“Ghen tị hả?” Tần Qua cười hỏi.

“anh

thích em … hay là thích thân thể của em?” Ngô Đồng cảm giác bàn tay tác quái của người đàn ông bỗng dừng lại.

Người đàn ông muốn

nói,

anh

thích em cũng thích thân thể của em, nhưng trực giác của

một

con thú

đisăn

nói

cho

anh

biết, nếu mà

nói

ra

thì

chính

anh

sẽ

phải hối hận. Vì thế

anh

dừng động tác trêu chọc

cô, cẩn thận hỏi “Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Bác sĩ Lý

nói, nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của

anh

rất mạnh, sau lần đầu tiên chúng ta gặp mặt,

anh

đã

nói

anhmuốn ngủ với em.” Ngô Đồng

nói

“anh

đã

nói

trong chuyện làʍ t̠ìиɦ

anh

có thói quen sạch

sẽ,

anh

chỉ ngủ với vợ mình. Như vậy bởi vì em là vợ

anh

nên

anh

mới ngủ với em hay là bởi vì em là chính em.”

Vợ

anh

không

phải là em sao? Tần Qua cảm thấy hôm nay Ngô Đồng

không

bình thường, luôn hỏi người ta những vấn đề khó trả lời.

“Sao lại

không

nói

chuyện nữa rồi?” Ngô Đồng hỏi.

“anh

còn chưa hiểu

rõ?” Tần Qua thành

thật

nói.

“Hiểu



cái gì?”

“Rốt cục là em muốn hỏi

anh

cái gì?”

Ngô Đồng nở nụ cười, sau đó nhắm mắt lại “Thôi, ngủ

đi, em mệt rồi.”

Khi bầu trời quang đãng dần thay thế bóng đêm, Tần Đại thiểu cẩn thận buông vợ mình

đang

ngủ say, cẩn thận đắp chăn cho



rồi mặc quần áo

đi

ra khỏi phòng.

một

đêm được thỏa mãn, nhưng trước khi

đi

ngủ bởi vì những câu

nói

của vợ mà Tần Đại thiếu cả đêm nằm suy tư nhưng

không

nghĩ ra, nhưng cảm xúc của vợ mình xuống thấp

thì

anh

không

thể nào

khôngthấy được.

Vợ vì sao

không

vui, vì sao vợ

không

vui mình cũng

không

vui.

Tần Đại thiếu dốc sức chạy như điên khắp ngõ hẻm như

không

biết mệt mỏi.

Cuối cùng bác

gái

bán đồ ăn sáng

không

nhìn nổi, khi Tần Qua

một

lần nữa dừng lại nghỉ mệt, hỏi “Ở nhà vợ cậu giận cậu hay sao?”

“Dạ, đâu có.” Tần Qua cũng nhận ra bác

gái

này,

anh

thường mua đồ ăn sáng ở đây. “Chỉ là tâm tình vợ cháu

không

vui, cháu lại

không

biết vì sao như vậy.”

“Đây, ngồi xuống ăn

một

chén tào phớ

đã.” Dù sao giờ mới sáng sớm, quán còn ít người.

“Dạ,

không

cần, cháu chạy

một

lúc nữa. Khi nào vợ cháu dậy cháu lại mua đồ ăn sáng sau.”

“Ôi, người thương vợ như cậu giờ

không

còn nhiều nữa đâu..” Bác

gái

hỏi “Có phải cậu chọc giận gì vợ cậu

không?”

Tần Qua suy nghĩ

một

lúc, nhưng

không

nghĩ ra mình chọc giận Ngô Đồng lúc nào.

“Vậy

thì

không

sao, phụ nữ mà, có đôi khi tự mình cảm thấy

không

vui mà thôi.” Bác

gái

thấy Tần Qua lắc đầu

thì

nói.

“cô

ấy đến kì kinh nguyệt sao?” Tần Qua nhớ khi

đi

trăng mật Ngô Đồng cũng có mấy ngày

không

vui, nhưng mà “Kinh nguyệt của



ấy nửa tháng nữa mới đến mà.”

“Ai, ngày kinh nguyệt của bà xã cũng nhớ luôn hả.” Bác

gái

nhìn Tần Qua, ánh mắt sáng rỡ.

“Dạ, chào bác, cháu chạy tiếp đây.” Tần Qua lúng túng

nói

chào bác

gái, rồi tiếp tục chạy mấy vòng nữa, khi quay về mồ hôi đầm đìa, quán ăn sáng

đã

đông người.

“Đây, theo như thường lệ cậu vẫn hay mua.” Bác

gái

nhìn Tần Qua cười, đưa đồ ăn sáng

đã

chuẩn bị sẵn cho

anh.

“đã

nghĩ ra vì sao vợ cậu

không

vui chưa?”

“Dạ chưa.” Tần Qua lắc đầu “Để cháu suy nghĩ lại.”

“Nếu

không

cháu hỏi mấy



gái

trẻ xem sao.” Bác

gái

nói

“Dù sao bác cũng già rồi,

không

hiểu hết tâm tư mấy người trẻ các cháu.”

“Cháu

không

quen ai như vậy?” Tần Qua

nói.

“Hay

anh

lên mạng hỏi xem sao.” Bỗng

một

thanh niên

đang

ngồi ăn tào phớ

nói

xen vào “Bạn

gái

em cũng hay giận dỗi, em hỏi



ấy vì sao giận,



ấy

nói

anh

tự mình nghĩ

đi. Em làm sao mà biết được, vì vậy mấy lần em lập topic

trên

các diễn đàn nhờ giúp đỡ.”

“Diễn đàn? Có hiệu quả

không?” Tần Qua nhíu mày.

“Cũng khá tốt, em

nói

anh

biết, lên mạng tìm ý kiến được nhiều người tán thành hoặc các ý kiến tương tự là có hiệu quả nhất.” Người thanh niên đắc ý “Em

đã

làm như vậy mà dỗ được bạn

gái

101 lần.”

“Giận dỗi nhiều như vậy sao?” Bác

gái

sợ hãi than thở.

“Vậy là còn ít. Bạn

gái

con trung bình hai ngày dỗi

một

lần.”

“Vậy phải

đi

khám bác sĩ coi, coi chừng bị nóng trong người.” Bác

gái

khuyên.

Tần Qua mang theo bữa sáng về nhà, khi đẩy cửa bước vào thấy trong sân nhà,

một

lớn

một

nhỏ

đanggiơ chân duỗi tay tập thể dục, Ngô Đồng cười

nói

“anh

đã

về rồi.”

Tần Qua đặc biệt

yêu

thích nụ cười của Ngô Đồng, đặc biệt khi



ngẩng đầu nhìn

anh

cười lơ đãng. Má lúm đồng tiền

trên

hai má tròn tròn, đôi mắt sáng long lanh, làm cho người ta cảm thấy ấm áp và tràn đầy sức sống.

Giây phút này, Tần Đại thiếu quyết định,

anh

sẽ

làm cho vợ

anh

luôn nở nụ cười như vậy

trên

môi.