Chương 21

Hành trình ở nước T kết thúc, hai người định

đi

đến nước N để nhảy dù. Lúc nghe Tần Qua

nói, Ngô Đồng kinh ngạc “Vì sao nhất định phải đến nước N nhảy dù?”

Tần Qua đáp ngay

không

chút nghĩ ngợi “Nếu

đi

du lịch trăng mật chỉ ở

một

nước, làm sao làm nổi bật được khí thế nhà giàu lắm của của

anh.”

“Lời

anh

nói

không

giống của

một

chiến sĩ quân đội vì nước vì dân.” Ngô Đồng liếc

anh.

“Vợ à, em đừng quên chồng em xuất thân từ gia đình danh giá giàu có.”

“Em chẳng nhìn ra.”

Mặc dù

nói

vậy nhưng sáng hôm sau, Ngô Đồng vẫn dậy sớm để thu dọn hành lý. Khi

đang

thu dọn được

một

nửa

thì

tiếng điện thoại di động bỗng vang lên. Ngô Đồng cầm điện thoại lên xem

thì

phát

hiện

người gọi là bạn tốt Lý Mẫn của mình, Ngô Đồng cười bắt cuộc gọi video “Mẫn Mẫn, cậu về nước rồi à?”

Đầu video bên kia xuất

hiện

một



gái

với mái tóc ngắn

hiện

đại, vui vẻ đáp lại “Bạn

yêu, có nhớ tớ hay

không?”

“Đương nhiên là … nhớ rồi.” Ngô Đồng vui vẻ cười.

“Đừng

nói

nhảm,

đi

nước ngoài du lịch mà

không

chờ tớ cùng

đi, cậu

đi

đâu chơi, sao

trên

vòng bạn bè

không

thấy

một

tấm hình nào,

không

phải là cậu lừa tớ đó chứ.”

“không

tin tớ hả, giờ tớ

đang

ở khách sạn nè, để tớ cho cậu coi.” Ngô Đồng cầm di động

đi

dạo

mộtvùng quanh phòng, sau đó đến chỗ cửa sổ sát đất, quay ống kinh về phía biển.”không

lừa cậu chứ.”

“Oa, cậu còn ở phòng khách sạn cao cấp, … í,

không

phải là cậu

nói

Tiểu Nguyên bị bệnh phải tốn nhiều tiền chữa bệnh lắm sao? Làm sao mà có tiền

đi

du lịch, ở khách sạn hạng sang thế này?” Lý Mẫn truy hỏi “Mặt mũi lại tươi cười hồng hào thế kia, cậu

đang

yêu

đương phải

không?”

“Khi nào về tớ

sẽ

kể cho cậu.” Vì việc liên hôn này quá đột ngột mà



cũng

không

muốn người khác biết chuyện, lại thêm thời gian đó Mẫn Mẫn lại

đi

công tác nước ngoài nên Ngô Đồng vẫn chưa

nóichuyện với bạn thân.

“Trở về mới kể, tớ hỏi cậu,

hiện

giờ bên cạnh cậu có đàn ông phải

không?” Lý Mẫn híp mắt hỏi.

Lúc này Tần Qua

đã

thu dọn gần xong,

đã

thông báo cho khách sạn trả phòng và đặt xe ra sân bay,

anhđẩy cửa vào giục Ngô Đồng “Em thu dọn xong chưa? Chúng ta sắp phải khởi hành rồi.”

“A, gần xong rồi.” Ngô Đồng đáp.

“Giọng

nói

của đàn ông?” Đầu bên kia, Lý Mẫn

không

còn bình tĩnh, làm Tần Qua kinh ngạc nhìn sang.

“Về rồi tớ

sẽ

nói

với cậu.” Ngô Đồng

không

để ý giọng

nói

của Mẫn Mẫn

đã

biến đổi, cúp điện thoại rồi lấy túi xách

đi

theo Tần Qua xuống lấu trả phòng.

Đế Đô, phòng làm việc của công ty thiết kế thời trang KISS.

Bị Ngô Đồng cúp điện thoại, Lý Mẫn tức giận đập bàn, đứng lên “Dám cúp điện thoại của tở, trở về xem tớ thu thập cậu thế nào.”

“Ai mà to gan dám cúp điện thoại của người đẹp Lý của chúng ta vậy?” Giám đốc Lưu Viễn của công ty KISS đứng ở cửa phòng, cười hỏi.

“Đàn

anh

ạ?” Lý Mẫn thấy đàn

anh

học cùng trường đại học với mình kiêm ông chủ công ty mình

thì

oán trách “Còn ai vào đây nữa ạ, Ngô Đồng chứ ai, con

nhỏ

đó thấy sắc quên bạn.”

“Ngô Đồng?” Lưu Viễn kinh ngạc “không

phải



ấy

đang

xin nghỉ phép để

đi

du lịch sao?”

“Đúng vậy đó, vừa rồi em gọi video với cậu ấy,



ràng nghe giọng

nói

của

một

người đàn ông, em hỏi cậu ấy là ai, thế mà nó trực tiếp cúp điện thoại của em.” Lý Mẫn suy đoán “Chắc là người

yêu

của cậu ấy.”

“Ngô Đồng có người

yêu

rồi?” Lưu Viễn đột nhiên

nói

lớn tiếng.

“anh

làm gì mà sốt sắng như vậy?” Lý Mẫn giật nảy mình,

không

chắc hỏi lại “không

phải là

anh



yêuthầm Ngô Đồng đó chứ.”

“Em đừng

nói

bậy.” Lưu Viễn vội vàng phủ nhận.

“Em cũng nghĩ thế, nếu

anh

thích Ngô Đồng sao nhiều năm như vậy

không

theo đuổi cậu ấy.” Lý Mẫn thở phào

nhẹ

nhõm “Nhưng

anh

cũng rất quan tâm đến cậu ấy đó.”

“anh

cũng rất quan tâm đến em mà.” Lưu Viễn

nói.

“anh

vốn nên quan tâm em.” Lý Mẫn

không

được tự nhiên,

nhỏ

giọng lẩm bẩm.

Nhưng đáng tiếc Lưu Viễn

không

để ý, mà tiếp tục hỏi “Em mới

nói

Ngô Đồng

yêu

đương?

không

phải chứ, mấy tháng nay em trai Ngô Đồng bị bệnh mà



ấy bận tối mắt tối mũi, cũng may nhờ em họ



ấy hiến tủy mà sức khỏe của Tiểu Nguyên

đã

hồi phục xuất viện. Sau đó



ấy xin nghỉ phép

đi

du lịch thư giãn,

anh

chưa nghe

nói



ấy

yêu

ai.”

“anh

quan tâm Ngô Đồng kĩ quá nhỉ!” Dáng vẻ Lý Mẫn nghiễn ngẫm.

“Em

nói

tầm xàm gì đâu.”

“Vậy phải chờ cậu ấy về rồi hỏi là biết thôi, cũng có khi là

yêu

đương bất ngờ khi

đi

du lịch.” Lý Mẫ

nói“Dù sao sau khi chia tay với người đó, Ngô Đồng vẫn

một

mình, em ủng hộ cậu ấy tìm tình

yêu

mới.”

Lưu Viễn nghe xong, cúi đầu suy nghĩ.

“Nè!” Lý Mẫn thấy ông chủ vẫn đứng ở cửa ngây ngốc,

không

nhịn được

nói

“Đàn

anh,

anh

tìm em có việc gì

không?”

“À, nhà máy

đã

đem trang phục mẫu đến, em kiểm tra xem thế nào.”

“Nhanh như vậy

đã

xong rồi,

không

có làm ẩu chứ, em

đi

xem thế nào.”

nói

xong, Lý Mẫn đến phòng thiết kế xem trang phục mẫu nhà máy gửi đến.

Lưu Viễn nhớ lại lời Lý Mẫn

đã

nói, là bạn thân của Ngô Đồng, lời của Lý Mẫn chắc

không

sai đâu, chẳng lẽ Ngô Đồng

đang

thực

sự

yêu

đương. Nghĩ đến đây, Lưu Viễn lấy điện thoại di động gửi cho người nào đó phía bên kia đại dương.

(Tình hình

không

ổn rồi, hình như Ngô Đồng

yêu

đương)

Bên kia rất nhanh có tin hồi đáp

(không

phải cậu

đã

nói



ấy

không

thân cận với người đàn ông nào sao?)

(Tớ vẫn chưa thấy, nhưng mà Lý Mẫn vừa cùng Ngô Đồng

nói

chuyện Video nghe được giọng

nói

của

một

người đàn ông, nghi là gặp nhau khi

đi

du lịch)

(không

phải đâu, Ngô Đồng

không

dễ dàng thích

một

người như vậy).

(Cậu cứ ở đó mà yên tâm, nếu cậu

không

trở lại, nếu lần này

không

đúng

thì

sớm muộn gì Ngô Đồng cũng chạy mất)

(Tớ sắp về rồi)

“Cậu cứ kiêu ngạo lắm vào.” Lưu Viễn hừ

một

tiếng, cất điện thoại, dù sao mình cũng

đã

báo tin, có về hay

không

tùy cậu.

Khi máy bay đáp xuống sân bay nước N,

đã

có xe của khách sạn chờ sẵn. Hai người ngồi

trên

xe về khách sạn, Ngô Đồng nhìn Tần Qua có vẻ mặt mệt mỏi “Vừa rồi

trên

máy bay sao

anh

không

tranh thủ chợp mắt

một

chút?”

“Trời cũng sắp tối rồi,

anh

sợ ngủ nhiều đế đêm lại

không

ngủ được, đâu phải ai cũng giống người nào đó, đặt người xuống là ngủ giống heo quá

đi.” Tần Qua trêu ghẹo.

“anh

… em ngủ là để dưỡng da.” Ngô Đồng xấu hổ.

“Da em

đã

đẹp rồi,

không

cần lấy đó làm cớ.”

Mặc dù biết Tần Qua

không

cố ý nhưng đột nhiên nhận được lời khen Ngô Đồng vẫn vui vẻ,

không

còn giận vì

anh

nói

mình là heo.

“Đúng rồi, chút nữa đến khách sạn

anh

nhớ gọi cho Phi Phi.” Ngô Đồng dặn dò.

“không

cần đâu, cu cậu cũng

không

nói

chuyện, lúc nào cũng chỉ chơi ghép hình thôi.” Tần Qua

nói

“Với lại, mấy ngày nữa là chúng ta về rồi.”

“Dù Phi Phi

không

nói

chuyện, nhưng càng như vậy con càng nhạy cảm,

anh

không

gọi cho con, nhóc

sẽnghĩ

anh

không

cần con nữa.”

“không

đâu.” Tần Qua lắc đầu “Trẻ con nhà khác

anh

không

biết nhưng Phi Phi nhà mình rất thông minh,

sẽ

không

suy nghĩ ấu trĩ như vậy.”

“anh

cảm thấy

anh

nghĩ như vậy là bình thường hay suy nghĩ của em mới bình thường.”

“Đương nhiên là em rồi.” Tần Qua khăng khăng “Nhưng Phi Phi cũng bị bệnh giống

anh.”

“…” Ngô Đồng tức đến nỗi

không

muốn

nói

chuyện gì với

anh, quả nhiên đối với người như Tần Qua,

không

thể dùng cách thông thường mà thuyết phục. Nhưng

đã

ở chung

một

thời gian, Ngô Đồng rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình

đã

bị Tần Qua làm chết khϊếp. Sau khi tới khách sạn, hai người ăn tối đơn giản, cuối cùng dưới

sự

thuyết phục của Ngô Đồng, Tần Qua vẫn gọi video của Phi Phi, mặc dù cả buổi Phi Phi đều cúi đầu chơi ghép hình.

Tắm xong, Ngô Đồng

đi

ra thấy Tần Qua

đang

dựa vào đầu giường đọc tạp chí giới thiệu về khách sạn,



nói

“đi

ngủ sớm thôi

anh,

anh

xem mắt

anh

thâm quầng hết rồi kìa.”

Tần Qua buông tạp chí, thấy Ngô Đồng mặc áo ngủ nằm bên cạnh mình,

một

mảng da thịt trắng như tuyết như

ẩn

như

hiện

làm

anh

choáng váng,

không

kìm chế nổi mà xoay người đè lên.

Trong nháy mắt, người Ngô Đồng cứng đờ “anh



anh

không

mệt sao?”

Tần Qua cảm nhận được Ngô Đồng cứng người lại, nội tâm

thật

chua xót, xem ra lần trước

đã

dọa vợ mình sợ quá rồi, tuy ngoài miệng



ấy

nói

không

sao, nhưng phản ứng của thân thể vẫn là thành

thậtnhất.

“Đúng là

anh

mệt, nhưng mà

không

hôn em

thì

anh

không

ngủ được” Tần Qua cúi đầu cười.

Ra là chỉ hôn

một

cái thôi, Ngô Đồng thả lỏng người. Thấy Ngô Đồng

đã

thả lỏng, Tần Qua cúi người,

không

như mọi ngày hôn lên môi Ngô Đồng mà thong thả chen vào trong cổ áo ngủ của

cô, khẽ hôn lên gò bồng đảo no đủ của vợ mình. Thân thể Ngô Đồng vô thức cong lên, cả người tê dại như bị điện giật. Tần Qua cũng động tình, hai mắt đỏ lên, mong chờ nhìn Ngô Đồng. Ngô Đồng thấy biểu cảm quen thuộc của người đàn ông, sắc mặt lập tức trắng bệch, hình ảnh của đêm hôm đó lại

hiện

lên, thân thể bắt đầu

không

khống chế được mà run lên. Cảm giác người trong ngực mình run rẩy, ham muốn trong mắt Tần Qua lui dần,

anh

chống thân thể lên, định rời khỏi người Ngô Đồng

đi

ra ngoài.

“Tần Qua.” Ngô Đồng bỗng nhiên đưa tay kéo

anh

lại, giống như hạ quyết tâm “Em

không

sao.”

Mặc dù, đêm đó những việc

đã

qua vô cùng hỏng bét, nhưng Ngô Đồng cũng biết đó là do Tần Qua

không

khống chế được cảm xúc của mình. Sau lần đó, Tần Qua mặc dù hay động tay động chân chiếm tiện nghi của mình, nhưng trừ hôn ra

anh

cũng

không

có hành động gì khác. Ngay cả khi mình mượn cớ đuổi

anh

ra phòng khách ngủ,

anh

cũng thành thành

thật

thật

chấp hành.

Ngô Đồng biết trong thâm tâm Tần Qua cũng

không

muốn tổn thương mình,

anh

chỉ sợ mình

khôngkhống chế nổi bản thân. Nhưng hai người

đã

là vợ chồng

thì

sinh hoạt vợ chồng là

không

tránh khỏi. Mặc dù Ngô Đồng sợ hãi nhưng



hiểu

rõ, việc này mình cần dũng cảm hơn

một

chút, ai bảo ông xã mình lại có bệnh như vậy chứ.

“anh

chỉ hôn em thôi.” Tần Qua định bỏ tay Ngô Đồng ra.

“anh

…” Ngô Đồng đỏ mặt lên “Em

đã

đồng ý rồi mà

anh

là đàn ông mà còn lằng nhà lằng nhằng cái gì.”

Người đàn ông bị Ngô Đồng kí©h thí©ɧ, thân hình

đang

chống bên người



trầm xuống làm Ngô Đồng hoảng sợ mà kêu lên. Mặt Tần Qua chôn

trên

ngực Ngô Đồng, hô hấp nóng bỏng phun

trên

ngực

cô, làm



nổi cả da gà, kí©h thí©ɧ da thịt đỏ hồng

một

mảnh. Tần Qua cố gắng khắc chế du͙© vọиɠ của bản thân, hai tay chống bên hông Ngô Đồng nắm lấy ga giường.

không

được, vẫn chưa được, Tần Qua có cảm giác mình

không

thể chờ đợi mà muốn xé quần áo của Ngô Đồng sau đó đoạt lấy

cô, xâm phạm

cô, chà đạp

cô. Trong đầu, du͙© vọиɠ và lý trí

không

ngừng luân chuyển, Tần Qua cố gắng khống chế mà ngẩng đầu.

“Tần … Tần Qua.” Ngô Đồng thấy hai mắt người đàn ông

đã

đỏ ngầu,

không

nhịn được mà run rẩy. Tần Qua nhắm mắt lại, trong lòng cố hết sức

một

tia lý trí cuối cùng mà rời khỏi thân mình

cô, vọt vào nhà tắm. Rất nhanh bên trong

đã

truyền đến tiếng nước chảy.

Ngô Đồng nằm

trên

giường, thở dài

một

hơi, nhìn vào phòng tắm ánh mắt vừa đau lòng vừa có chút may mắn khi thoát nạn. Tần Qua ở phòng tắm tắm nước lạnh

thật

lâu,

thật

lâu, lâu đến lúc

anh

ra khỏi phòng

thì

Ngô Đồng

đã

ngủ. Tần Qua ở trần, đứng bên giường ngắm nhìn vợ mình

đang

say giấc nồng. Đây là vợ của

anh

nhưng

anh

lại

không

dám đến gần

cô. Lúc nãy, khi

anh

gần như

không

khống chế nổi

thì

hình ảnh thân thể đầy vết thương của



trong đêm đó

đã

đánh thức

anh. Tần Qua nhớ bác sĩ Lý

đãnói,

anh

không

thể chịu được khi người khác ở gần vì

anh

đã

một

thời gian dài

một

mình trong hoàn cảnh nguy hiểm nên

không

có cảm giác an toàn. Nếu có

một

người tự nguyện ở cạnh

anh,

một

người là

một

nửa của cuộc đời

anh,

anh

sẽ

chấp nhận



một

cách tự nhiên. Như vậy giờ

anh

đã



một

nửa của cuộc đời mình,

anh

phải làm thế nào để đến gần



đây? Tần Qua



đơn xoay người,

đi

ra khỏi phòng khách.

Có lẽ ban ngày

trên

máy bay ngủ nhiều nên rạng sáng đột nhiên Ngô Đồng tỉnh giấc, phát giác nửa giường bên cạnh mình trống

không,



chậm rãi xuống giường, cẩn thận mở cửa phòng ngủ. Nhìn thấy thân hình cao lớn của người đàn ông chen chúc

trên

chiếc ghế sô pha, Ngô Đồng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu nhưng cũng chỉ biết giả vờ như

không

có gì,

một

lần nữa khép cửa phòng lại.

Mà Tần Qua

đã

bị đánh thức cũng

không

ngủ lại, cho đến khi tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, Tần Qua điềm nhiên như

không

có việc gì đánh thức Ngô Đồng dậy chạy bộ.

anh

hi vọng mỗi ngày

một

tốt hơn.