Chương 15

một

vali đơn giản, mặc

một

cái váy trắng quen thuộc và cột tóc kiểu đuôi ngựa, Ngô Đồng đứng dưới ánh nắng ấm áp chờ chiếc xe Jeep lại gần, tâm trạng



hơi kích động lại có chút mong chờ.

Tần Qua dừng xe trước mặt Ngô Đồng, ngồi trong xe Jeep ngắm nhìn



một

lát rồi mới tháo kính râm xuống, cười ngả ngớn “anh

cảm thấy đeo kính đen rất soái nhưng mà lại ảnh hưởng đến việc

anh

ngắm bà xã rồi.”

“…” Vừa nãy



cảm thấy

anh

ta rất đẹp trai, nhất định là do



hoa mắt.

“Em thấy

anh

hôm nay thế nào?” Tần Qua

không

để ý hỏi.

“Cũng

không

tệ.” Ngô Đồng nhìn

anh

đánh giá

một

hồi, cho

anh

ba chữ.

Tần Qua tùy tiện gài kính đen vào cổ áo,

đi

đến trước mặt Ngô Đồng, khẽ vuốt vuốt mấy sợi tóc mái rũ

trên

trán

cô, cười mờ ám “Bà xã, đây là lần đầu tiên em khen

anh

đó.”

Vậy cũng tính là khen sao,

yêu

cầu của

anh

quá thấp rồi đó.

“Chúng ta …

đi

thôi,

không

lại trễ máy bay.”

anh

đứng quá gần khiến Ngô Đồng

không

được tự nhiên mà đỏ mặt.

“Hôn

một

cái trước

đã.” Tần Qua cười ha ha, bưng lấy mặt Ngô Đồng hôn xuống. Nụ hôn này kéo dài

không

lâu, chỉ chốc lát là

anh

buông



ra.

anh

như phát

hiện

điều gì đó mới lạ, kinh ngạc kêu lên “Bà xã, em ngày càng tự nhiên rồi,

không

còn căng thẳng nữa nha.”

“Buông em ra.” Ngô Đồng giận dỗi đẩy

anh.

Người đàn ông cười lớn, xách vali Ngô Đồng lên xe.

“Lên xe

đi

em.” Tần Qua mở cửa ghế phụ cho

cô.

Ngô Đồng vẫn còn

không

vui, mặt lạnh ngồi lên xe. Tần Qua cũng

không

để ý, nhún vai rồi leo lên xe lái đến sân bay.

trên

đường

đi

anh

đưa cho



hộ chiếu và vé máy bay.

Vì hành trình lần này là do

một

mình Tần Qua sắp xếp, hộ chiếu của



cũng do

anh

làm, nên ngoại trừ tối qua, Tần Qua

nói

với



sáng nay mười giờ

sẽ

bay, Ngô Đồng hoàn toàn

không

biết

sẽ

đi

trăng mật ở đâu.

Ngô Đồng nhìn vé máy bay, đảo Tinh

không

nước T, Ngô Đồng hơi ngạc nhiên “thật

không

nghĩ là

anhsẽ

chọn nơi này.”

“Em thích nơi này sao?”

“Đây là

một

đảo rất đẹp, các cặp đôi thích

đi

du lịch ở đây.”

“Em

đã

đến đó rồi hả?” Tần Qua nóng lòng hỏi.

“Em chưa đến nhưng em có xem qua hình ảnh, thực

sự

rất đẹp đó.” Ngô Đồng cũng từng muốn đến đó nhưng



chưa tìm được người cùng

đi

mà thôi.

“anh

rất vui vì cả hai chúng ta đều thích nơi đó, mặc dù … lý do chúng ta thích chắc là

không

giống nhau.” Tần Qua

nói,

không

tự chủ mà tăng tốc xe, hận như

không

thể lập tức có mặt tại đảo Tinh

không.

Từ Đế Đo bay đến nước T mất khoảng năm tiếng đồng hồ, trong khoan hạng nhất,

không

gian rộng rãi, thoải mái dễ chịu. Tần Qua lấy

một

lon bia rồi nghiêng đầu hỏi Ngô Đồng “Em có muốn ngủ

một

chút

không.”

Ngô Đồng

đang

xem tạp chí, ngẩng đầu

nói

“Em

không

sao, em

không

buồn ngủ.”

“anh

sợ đến tối em

không

có thời gian ngủ đâu.” Tần Qua uống

một

ngụm bia, tùy ý

nói.

Tay cầm tạp chí của Ngô Đồng cứng lại,

đã

chuẩn bị tâm lý

một

tháng rồi, cuối cùng cũng đến ngày đó.

“Em sợ?” Tần Qua thấy thân hình vợ mình trong nháy mắt cứng đờ,

không

nhịn được trêu chọc.

“anh

…” Ngô Đồng cảm thấy mình như

một

chú chuột

đang

bị con mèo đùa giỡn,

đã

biết ngày giao hẹn giữa





anh

đã

đến nhưng con mèo hung ác này cứ luôn lấy ra nhắc nhở

cô.

“Em

đi

ngủ đây.” Ngô Đồng cam chịu đeo bịt mắt lên,

không

có ý định để ý đến người nào đó.

Tần Qua thấy dáng vẻ Ngô Đồng bịt tai trộm chuông

thật

đáng

yêu, cười ha ha, sau đó tìm tiếp viên mượn

một

cái chăn lông,

anh

điều chỉnh ghế ngồi của



thấp xuống để



nằm thoải mái hơn. Khi tiếp viên đưa chăn lông đến,

anh

nhẹ

nhàng đắp lên người

cô. Ngô Đồng nằm yên cảm giác được hành động của

anh, trong lòng chợt thấy ấm áp làm



không

thể

không

nói

nhỏ

một

câu cám ơn với

anh.

“Đừng cám ơn suông.” Tần Qua

nói

nhỏ

vào tai



“Đêm nay em nhiệt tình hơn là được.”

Ngô Đồng tức giận, ôm chăn quay lưng lại với

anh,



quyết định từ giờ cho đến khi máy bay hạ cánh

sẽ

không

nói

thêm câu nào với tên lưu manh này nữa, nhưng nhịp tim mãnh liệt này sao nãy giờ vẫn chưa bình thường lại được đây.

Ngô Đồng là tuýp người phụ nữ Trung Quốc điển hình, dễ thẹn thùng lại hướng nội,



ràng trong lòng

đã

xác định rồi nhưng vẫn giận dỗi khi bị người ta trêu chọc. Tần Qua nhếch nhếch khóe miệng, ngồi yên lặng nhìn bầu trời xanh thẳm qua ô cửa kính, những ký ức

đã

vùi lấp từ lâu bắt đầu xuất

hiện. Ngày đó bầu trời cũng quang đãng như bây giờ, giờ nghỉ trưa sau buổi huấn luyện như thường lệ, chúng ta

đã

trò chuyện

thật

vui vẻ về tương lai của chúng ta, gia đình của chúng ta. Những người

anh

em của tôi, còn nhớ



chúng ta

đã

lên kế hoạch cùng

đi

du lịch trăng mật như thế nào

không? Nhưng mà các cậu

đã

không

còn thực

hiện

kế hoạch đó được nữa…

Năm tiếng sau…

Máy bay đúng hai giờ chiều đáp cánh xuống sân bay của đảo Tinh

không, sau khi lấy hành lý, hai người bắt taxi đến khách sạn, Và ba mươi phút sau Ngô Đồng

đã

có mặt trong phòng tổng thống

trên

tầng cao nhất của khách sạn, có view nhìn ra biển. Phòng tổng thống rộng hơn

một

trăm mét vuông, chỉ có

một

phòng ngủ và

một

phòng khách. Trong phòng ngủ,

trên

chiếc giường King Size

đã

phủ kín hoa hồng,

một

cửa sổ sát đất to choáng hết

một

bức tường nhìn ra biển.

“Em thích

không?” Tần Qua thấy Ngô Đồng đứng trước cửa sổ ngẩn ngơ,

anh

đến vòng tay ôm



từ phía sau,

nhẹ

nhàng hỏi.

“Em thích lắm.” Trong mắt Ngô Đồng ánh lên niềm vui thích.

“Vậy tốt rồi. Dù sao đây cũng xem như là phòng tân hôn của chúng ta.” Tần Qua vừa

nói

vừa thổi

nhẹvào tai

cô.

“Em … Em biết rồi.” Ngô Đồng cắn răng,

âm

thanh phát ra

nhỏ

như tiếng muỗi kêu.

Lúc này Tần Qua lại bất ngờ, sở dĩ thỉnh thoảng

anh

trêu chọc Ngô Đồng vì biết tính cách



thẹn thùng, xấu hổ, nhưng hôm nay



lại thẳng thắn thừa nhận, có phải là

đã

đồng ý … Cũng còn nửa ngày nữa,

không

vội.

“Chúng ta

đi

ăn

một

chút, sau đó

đi

dạo biển.” Tần Qua

nói

“Ngày mai chúng ta có lịch trình

đi

chơi cái khác đó.” Đảo Tinh

không

ngoại trừ cảnh biển còn có những địa điểm khác đặc biệt hơn sao.

Tuy trong lòng thắc mắc nhưng

đã

giao cho Tần Qua sắp xếp nên Ngô Đồng

không

hỏi thêm,

đi

du lịch

không

chuẩn bị lịch trình cũng là

một

loại trải nghiệm thú vị.

Ăn cơm chiều xong, hai người chậm rãi bước

trên

bờ biển, tay Ngô Đồng cầm dép,

đi

chân trần

trên

bờ cát, thỉnh thoảng sóng biển tràn qua chân. Có những lúc sóng biển vỗ mạnh làm Ngô Đồng chao đảo

thìTần Qua

sẽ

lập tức đỡ

cô, Ngô Đồng nhìn

anh

cười thẹn thùng.

“Có muốn chơi các trò chơi

trên

biển

không?” Tần Qua nhìn cách đó

không

xa có dịch vụ chơi trò chơi

trên

biển, hỏi.

“anh

đi

đi, em

không

biết bơi.” Ngô Đồng lắc đầu.

“Vậy

thì

thôi.” Mặc dù Tần Qua cũng muốn chơi nhưng

không

có ý định bỏ lại Ngô Đồng

một

mình.

“anh

cứ

đi

đi, em cầm quần áo giúp

anh.”



không

đi

được nhưng



muốn Tần Qua được chơi vui vẻ.

Tần Qua nhướng mày, nhìn dụng cụ lướt sóng

trên

bờ cát,

anh

cởϊ áσ thun ra, rồi khoác lên đầu Ngô Đồng. Ngô Đồng cuống quít lấy áo xuống, ngẩng đầu liền thấy cơ ngực rám nắng của người đàn ông,

một

dáng người hoàn mỹ như tượng điêu khắc cứ thế xông vào tầm mắt làm



không

phòng bị. Những vết sẹo loang lổ

trên

người

anh

như minh chứng

nói

người đàn ông này

đã

trải qua những mưa gió của cuộc đời.

“Nếu em thích, đến tối có thể sờ thỏa thích.” Tần Qua cười

nhẹ, trêu chọc

nói.

Ngô Đồng lúc này mới phát

hiện, mình

đã

đưa tay sờ lên vết sẹo

trên

ngực người đàn ông từ lúc nào. Bị

anh

nhắc nhở, Ngô Đồng giật tay về trong nháy mắt như là bị bỏng. Tần Qua vẻ mặt ghét bỏ vì Ngô Đồng dám làm

không

dám nhận, lắc đầu rồi

đi

thuê

một

ván lướt sóng,

một

tay giữ

trên

vai, tự nhiên phóng khoáng

đi

xuống biển trong tiếng trầm trồ của

một

nhóm thiếu nữ

đang

phơi nắng.

Ánh mắt của Ngô Đồng rất nhanh

không

nhìn thấy Tần Qua đâu nữa vì

anh

đã

mất hút giữa những cơn sóng biển. Tuy nhiên, hình ảnh những vết sẹo

trên

l*иg ngực

anh

thì



không

giũ ra được. Dù chỉ mới liếc qua nhưng



cũng đếm được có đến bốn, năm vết sẹo do súng đạn.

Đây là lần đầu tiên



hiểu

rõ, người chồng của mình là người đàn ông

đã

dùng tính mạng của mình để bảo vệ cho nhân dân, cho đất nước.

Ánh nắng cuối chiều gay gắt, Ngô Đồng đứng

một

lúc

thì

hơi choáng váng,



nhìn xung quanh, phát

hiện



một

quán cà phê gần đó nên cầm quần áo của Tần Qua

đi

đến.

Quán cà phê ven biển rất đông người, kế bên bàn của Ngô Đồng là bàn của

một



gái

xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, mặc

một

bộ bikini,

đang

vẽ tranh. Ngô Đồng tò mò nhìn sang,

trên

tờ giấy vẽ trắng tinh là hình ảnh người đàn ông vóc dáng cường tráng, tay ôm ván lướt sóng

đi

về phía biển. Kỹ thuật vẽ của người đẹp ngoại quốc rất tuyệt vời, được



gái

gửi gắm tình cảm mãnh liệt, trần trụi, nóng bỏng.

“Chị thích bức tranh này sao?” Người đẹp phát

hiện

có người

đang

thưởng thức tác phẩm của mình, dùng tiếng

anh

hỏi.

“Vâng, rất thích.” Ngô Đồng cũng trả lời bằng tiếng

anh.

“Nhưng tôi lại càng thích người đàn ông trong tranh này hơn.” Người đẹp ngoại quốc dùng ngón tay chỉ vào người đàn ông trong tranh. “Tôi

đang

tính khi

anh

ấy lên bờ

sẽ

quyến rũ

anh

ấy.”

“Quyến rũ?” Ngô Đồng sửng sốt.

“Dĩ nhiên, nếu như thuận lợi, đêm nay nhất định

sẽ



một

đêm nóng bỏng đầy đam mê.” Người đẹp cười, mơ mộng.

“Nhưng

anh

ta

đã

kết hôn rồi.”

“Sao chị biết?” Người đẹp ngoại quốc nghi ngờ.

“Vì tôi chính là vợ của

anh

ta.”

Người đẹp ngoại quốc kinh ngạc chớp chớp mắt, cho rằng Ngô Đồng cũng muốn tán tỉnh người đàn ông này, suy nghĩ

một

chút rồi

nói

“thật

ra chúng ta có thể cạnh tranh công bằng.”

Ngô Đồng thở phì phì ngồi lại xuống ghế, nửa giờ sau, Ngô Đồng nghe tiếng chắt lưỡi cảm thán kinh ngạc của người đẹp ngoại quốc,



quay đầu

thì

thấy Tần Qua

đã

khiêng ván lướt sóng từ phía biển

đilên,

trên

cơ thể màu đồng là những giọt nước biển được ánh sáng mặt trời chiếu lên sáng lấp lánh.

Đơn giản đây chính là máy phát điện

đang

hoạt động.

“Tôi có thể nghe thấy hơi thở hormone phái nam của

anh

ấy.” Bên tai là tiếng tán thưởng

không

chút che giấu của người đẹp ngoại quốc.

Cách năm mươi mét mà



ta có thể nghe thấy được,



ta cho rằng



ta là chó sao! Ngô Đồng đứng dậy chạy về hướng của Tần Qua, trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, đưa quần áo cho

anh

yêucầu

anh

mặc ngay vào.

Tần Qua

không

hiểu lý do những vẫn ngoan ngoãn mặc quần áo vào. Ngô Đồng cố ý quay đầu liếc nhìn người đẹp ngoại quốc, thấy



ta tiếc nuối buông tay mới vừa lòng quay đầu lại.

Buổi đêm nóng bỏng, đam mê của người đẹp ngoại quốc đương nhiên là

không

có mà buổi đêm của Tần Qua và Ngô Đồng mới chỉ vừa bắt đầu.

Ban đêm

Ngô Đồng tắm xong, duỗi tay mở cửa phòng tắm, tay run run tố cáo tâm trạng căng thẳng của

cô.

đãquyết định rồi,

không

được lùi bước, Ngô Đồng hít sâu

một

hơi, dứt khoát mở cửa. Nghe tiếng động, Tần Qua quay đầu lại, hơi ngạc nhiên “anh

cho rằng em còn ở trong nhà tắm

một

giờ nữa.”

Ngô Đồng cảm giác trái tim của mình sắp vọt ra khỏi cổ họng, thấy Tần Qua ngồi ở quầy bar uống rượu,



bước nhanh đến đoạt lấy ly rượu trong tay

anh

uống cạn.

“Em muốn mượn rượu để lấy thêm can đảm hả?” Tần Qua cười “Muốn

một

ly nữa

không?”

Ngô Đồng

không

muốn mình là con chuột để con mèo xấu xa kia trêu đùa. Ngô Đồng từ từ ngẩng đầu, bước

một

bước về phía Tần Qua, dưới ánh mắt kinh ngạc của

anh

hôn lên môi Tần Qua. Nụ hôn tràn ngập hương vị cồn đánh thức du͙© vọиɠ của cả hai. Tần Qua kéo giãn khoảng cách nhìn sâu vào mắt Ngô Đồng, đôi mắt đẹp của



có chút lo lắng nhưng

không

có miễn cưỡng. Ngô Đồng thấy Tần Qua nhìn mình

thật

lâu mà

không

làm gì, chút dũng khí chủ động vừa dâng lên từ từ tan biến, khi



đangmuốn lùi lại

thì

Tần Qua bỗng nhiên siết chặt tay,

một

tay cởϊ áσ choàng tắm của Ngô Đồng xuống. Ngô Đồng giật mình, phản xạ có điều kiện hai tay ôm ngực. Tần Qua bật cười “Em giấu làm gì, dù sao chúng nó đều là của

anh.”

“anh



anh

tắt đèn trước

đi

đã.” Ngô Đồng lúng túng đáp, người này sao lại cởϊ qυầи áo của mình ngay chỗ này.

Tần Qua cười

nhỏ, hai tay ôm Ngô Đồng lên, trong tiếng kêu kinh ngạc của

cô,

anh

lấy điều khiển từ xa tắt đèn rồi bước về giường ngủ.

trên

giường, những cánh hoa hồng đỏ thẫm được xếp thành hình trái tim, bay lả tả khi Ngô Đồng được đặt xuống. Dưới ánh trăng bàng bạc, thân thể trắng nõn như ngọc của vợ mình nằm

trên

giường lớn màu trắng xen kẽ những cánh hoa hồng đỏ như nhung, Tần Qua

không

giữ được bình tĩnh, vội vã cởϊ áσ choàng tắm của mình rồi nhào tới.

“Rèm cửa … rèm cửa …” Nhìn cánh cửa lớn sát đất bên cạnh, Ngô Đồng luôn có cảm giác

sẽ

bị người khác nhìn lén.

“Đây là tầng cao nhất rồi,

không

có người nhìn thấy đâu.” Tần Qua từ xương quai xanh mảnh mai của Ngô Đồng gặm cắn xuống đến ngực, mỗi

một

tấc da thịt của



anh

đều

không

muốn bỏ qua. Ngô Đồng vừa lo lắng vừa căng thẳng, thân mình cứng đờ

không

dám cử động, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt. Bàn tay Tần Qua vuốt ve mang theo vết chai chà xát lên cơ thể



làm



hơi đau, những nơi

anh

đi

qua đều ửng hồng. Bày tay đó theo đường cong cơ thể, ngừng ở hai bên đùi trắng nõn của

cô, rồi đột nhiên dùng sức tách ra. Hai tay Ngô Đồng túm chặt lấy ga trải giường.

“Nhìn

anh.” Giọng

nói

khàn khàn của Tần Qua truyền đến.

Ngô Đồng vẫn nhắm chặt hai mắt, kiên quyết

không

mở ra.

“Nhìn

anh.” Giọng Tần Qua trầm xuống hơn, trong giọng

nói

biểu lộ ý

không

cho cự tuyệt.

Ngô Đồng chậm rãi mở mắt, đập vào mắt



là đôi mắt vằn những sợi tơ máu của

anh, Ngô Đồng chợt nhớ lời bác sĩ Lý

đã

nói

“Tần Qua còn có di chứng là du͙© vọиɠ khống chế rất mạnh, chủ yếu biểu

hiện

ở ham muốn tìиɧ ɖu͙©, đôi khi

không

thể khống chế chính mình.”

“Nhìn

thật

kỹ

anh

làm … em như thế nào.”

Khi Ngô Đồng còn

đang

trợn tròn hai mắt, Tần Qua nhất quyết vọt vào, Ngô Đồng đau đớn kêu lên

mộttiếng, toàn thân run rẩy.

“Vợ

yêu,

anh

thích nghe tiếng kêu của em.”

Giống như

một

con thú hoang được cởi bỏ xiềng xích, Tần Qua

không

ngừng nghỉ đòi lấy. Ngô Đồng cắn chặt môi

không

để cho mình phát ra

âm

thanh, cũng vì thế động tác của Tần Qua càng thêm mãnh liệt, giống như phải nghe được

âm

thanh của



mới thỏa mãn. Ngô Đồng

không

còn sức lực

đã

sớm mê man, trước khi ngất

đi, ý thức sau cùng của



là người đàn ông đỏ ửng cả hai mắt, và vòng tay mạnh mẽ của

anh.