Chương 14

Hôm nay là chủ nhật, hai nhà Tần Ngô hẹn gặp mặt đồng thời chúc mừng Tần Qua và Ngô Đồng đăng ký kết hôn. Thời gian gặp mặt là sáu giờ tối, nhà họ Tần giàu có bao trọn

một

tầng lầu khách sạn Đế Vương.

Tần Qua tính toán thời gian, mang theo Phi Phi đúng giờ xuất

hiện

dưới chung cư nơi Ngô Đồng ở. Ngô Đồng mặc

một

bộ sườn xám ngắn màu trắng, giày cao gót cùng màu tôn thêm đôi chân thon dài, duyên dáng.



đứng dưới lầu duyên dáng,

yêu

kiều như

một

đóa sen ngát hương.

Nghe thấy tiếng xe ô tô, Ngô Đồng vuốt lại mát tóc dài bị gió thổi rối, nhìn về phía trước, thông qua cửa kính xe nhìn thấy Tần Qua, nhoẻn miệng cười.

Tần Qua cảm thấy cú phanh xe của mình hẳn là rất gấp,

anh

sửng sốt rồi quay đầu nhìn Phi Phi, thấy Phi Phi vẫn cúi đầu chơi ghép hình,

anh

mới an tâm quay đầu trở lại. Lúc này Ngô Đồng

đã

chủ động mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ, cười “đi

thôi.”

Ánh mắt Tần Qua từ mặt Ngô Đồng, trượt đến cái cổ trắng nõn dưới cổ áo sườn xám đến bộ ngực nhô cao, cái eo

nhỏ

nhắn cùng mảnh đùi trắng như bông bưởi

đang

ẩn

hiện

dưới tà váy xẻ cao. Ngô Đồng đương nhiên cảm giác được ánh mắt cực nóng của người đàn ông

đang

nhìn mình, bất đắc dĩ nhìn Tần Qua, cười “Nếu

anh

muốn hôn

thì

có thể hôn ngay bây giờ, để em còn trang điểm lại trước khi xuống.”

Mắt Tần Qua nheo lại “Em mời

anh

sao?”

“Nếu

anh

không

muốn

thì

…”

“Vậy

anh

sẽ

không

từ chối …”

Xe Jeep quen thuộc, ghế phụ quen thuộc cùng với kỹ thuật hôn ngày càng thuần thục của người đàn ông, lần đầu tiên Ngô Đồng chủ động ôm lấy

anh, lần đầu tiên

không

cần

anh

thúc giục

đã

chủ động đưa môi đến, lần đầu tiên

không

bị ép buộc sau đó bất đắc dĩ thuận theo.

Rất nhiều người có những thời điểm

không

biết mình cần làm gì hoặc nên làm gì, nhưng với Ngô Đồng, nếu biết mình muốn gì



sẽ

hết lòng tiến lên dù kết quả có như thế nào cũng

không

hối hận. Từ khi biết rằng mình và Tần Qua phải chung sống với nhau hết quãng đời còn lại, từ khi cho Tần Qua lời hứa

sẽ

từ từ thích

anh,



đã

nhìn thấy



con đường tương lai của mình. Em nguyện ý bước về phía

anh, cố gắng đến được với

anh. Nếu em chưa gặp được hạnh phúc, em rất vui lòng cùng

anh

đi

tìm hạnh phúc ấy.

Tần Qua chưa thỏa mãn rời khỏi môi Ngô Đồng, ngón tay cái vuốt ve

nhẹ

nhàng gương mặt ửng đỏ của

cô, chờ Ngô Đồng mở mắt.

anh

nhìn thấy trong đôi mắt trong trẻo, an tĩnh giờ mang theo

một

làn hơi nước toàn bộ đều là hình ảnh của

anh.

“Rắc rắc “

Phi Phi cầm

một

khối hình ghép ấn mạnh vào khuôn ghép hình, vì sức lực hơi lớn nên phát ra tiếng vang

nhỏ

nhưng cũng đủ để đánh thức hai vị cha mẹ nãy giờ

đã

quên bé. Ngô Đồng nghiêng người nhìn, phát

hiện

Phi Phi ngồi ở băng ghế sau, vội vàng đẩy Tần Qua ra rồi ngồi thẳng lên.

“Phi Phi, con cũng đến đón mẹ hả. Xin lỗi con nha, giờ mẹ mới thấy con.” Ngô Đồng quay xuống nhìn Phi Phi, áy náy

nói.

Phi Phi ghép mảnh ghép cuối cùng vào khung ghép, sau đó mới bố thí cho Ngô Đồng

một

ánh mắt rồi lại nhanh chóng cúi đầu.

“Sao

anh

không

nói

với em Phi Phi cũng ở đây?” Ngô Đồng nghĩ mình vừa ở trước mắt đứa

nhỏ

năm sáu tuổi trình diễn hình ảnh hạn chế trẻ em,

thật

sự

quá mất mặt, giận dỗi

nói.

“Ai bảo em vừa lên xe

đã

dụ dỗ

anh.” Tần Qua kiên quyết

không

thừa nhận.

“anh

…” Mặc dù

không

phải lần đầu bị Tần Qua “hố hàng”, nhưng lần này thực

sự

là làm



vừa giận vừa sợ.

“A …

đi

thôi,

không

thì

muộn mất.” Tần Qua cười, lái xe

đi.

Hôm nay

một

đường thuận lợi, đến khách sạn Đế Vương sớm hơn mười phút so với dự kiến. Ngô Đồng nắm tay Phi Phi yên lặng đợi Tần Qua

đi

gửi xe tại bãi. Tần Qua gửi xe xong đến bên

cô, bế Phi Phi lên, liếc nhìn Ngô Đồng rồi

đi

về phía công chính. Ngô Đồng do dự

một

chút rồi bước nhanh lên hai bước, chủ động nắm lấy tay bên phải của Tần Qua.

Tần Qua kinh ngạc nhìn Ngô Đồng, rồi tầm mắt nhìn xuống bàn tay

nhỏ

đang

nắm chặt tay mình, trong lòng nghi hoặc “Hôm nay vợ mình

thật

lạ,

không

rụt rè nữa sao.”

Đây là lần đầu Ngô Đồng chủ động nắm tay Tần Qua. Trước kia bị bàn tay này nắm lấy,



chỉ có phản ứng giãy dụa và tránh né. Hôm nay Ngô Đồng mới phát

hiện, bán tay này khô ráo mà thô ráp, trong lòng bàn tay còn có vết chai

thật

dày, đây là bàn tay của con trai nhà giàu có số

một

tại Đế Đô nhưng cũng là bàn tay của

một

người lính bảo vệ quốc gia.

“Em nhấn nút thang máy

đi.” Tần Qua

một

tay bế con,

một

tay nắm tay vợ đứng trước thang máy

mộtlúc, nhịn

không

được bèn lên tiếng

nói

với



vợ vẫn ngẩn ngơ từ nãy đến giờ.

“A” Ngô Đồng vội vàng nhấn nút mở thang máy, sau khi vào

thì

trực tiếp nhấn tầng cao nhất.

Phòng ăn xa hoa

trên

tầng cao nhất

đã

được trang trí lãng mạn mà ấm áp, người nhà họ Tần và họ Ngô

đã

đến từ sớm, trò chuyện vui vẻ,

thì

thấy Tần Qua vừa bế con vừa nắm tay vợ xuất

hiện. Tất cả người nhà họ Tần đều giật mình, mẹ Tần kích động đứng lên, bước đến trước mặt con trai, lúc

thì

nhìn Tần Qua, lúc

thì

nhìn Ngô Đồng, lại nhìn bàn tay hai người

đang

giao nhau, hai mắt cũng đỏ lên.

“Tốt, tốt quá.” Mẹ Tần hít sâu mấy lần mới làm tâm trạng bình tĩnh lại “Nhanh, mau tới đây ngồi.”

Bàn ăn theo kiểu bàn dài phương Tây, người nhà họ Tần và họ Ngô phân ra ngồi hai bên, khi Ngô Đồng

đang

do dự

không

biết ngồi đâu

thì

Tần Qua

đã

kéo



ngồi sang phía nhà họ Tần.

Tần Hoài thấy nhà

anh

cả mình tới

thì

lập tức đứng dậy nhường vị trí. Khi ba người nhà Tần Qua ngồi xuống

anh

mới ngồi ở vị trí cuối.

Ngô Đồng nhìn Tần Hoài mỉm cười gật đầu

nhẹ

xem như là chào hỏi, khuôn mặt vạn năm

không

đổi của Tần Hoài hiếm khi mỉm cười chào hỏi lại

cô. Còn Tần Qua

thì

ngồi đối diện với Ngô Chi Chi,

anh

hơi mất hứng nhưng mà … ai rảnh quan tâm



ta.

“Đồng Đồng tới rồi sao.” Thím Hai thấy Ngô Đồng

thì

thân thiết chào hỏi.

Ngô Đồng đứng lên, bắt đầu chào hỏi “Chào chú Hai, thím Hai… “.



xoay người nhìn sang ba Tần, mẹ Tần

đang

bên phải Tần Qua, mặt hơi đỏ, mặc dù hơi thẹn thùng nhưng vẫn lên tiếng “Con chào ba, mẹ.”

“Ài, con ngoan.” Mẹ Tần kích động đáp lại, ba Tần cũng hiền lành gật gật đầu.

Mẹ Tần từ chỗ ngồi

đi

tới, đưa cho Ngô Đồng

một

bao lì xì lớn màu đỏ “Đây là lễ gặp mặt ba mẹ tặng cho con.”

“Con cám ơn ba, con cám ơn mẹ.” Ngô Đồng cầm bao lì xì

nói

cám ơn, sau đó từ trong giỏ xách lấy ra ba hộp

nhỏ, đưa

một

cái cho mẹ Tần “Năm trước con có

đi

chùa XZ, ở đó Lạt Ma tặng cho con viên Phật Châu, nghe

nói

đã

được ban phước bình an, con

đã

tự bện thành vòng tay, hi vọng mọi người

sẽ

thích.”

nói

xong đem hai hộp còn lại đưa cho ba Tần và Tần Hoài.

Khi Tần Hoài nhận, cười

nói

“Cám ơn chị dâu”, Ngô Đồng đỏ mặt gật đầu.

“thật

đẹp quá.” Mẹ Tần

đã

mở hộp ra lấy sợi dây đeo

trên

tay, vẻ mặt hài lòng

không

hề che giấu “Đồng Đồng

thật

chu đáo, còn có lễ vật cho chúng ta nữa.” Ba Tần gật đầu phụ họa.

Ngô Đồng thấy người nhà họ Tần đều hài lòng với món quà của

cô, thở phào

nhẹ

nhõm, quay đầu lại

thìthấy ánh mắt tràn ý cười của Tần Qua.

“Của

anh

đâu?” Tần Qua làm khẩu hình

không

phát ra tiếng

nói

với Ngô Đồng.

Ngô Đồng coi như

không

nhìn thấy.

Bầu

không

khí trở nên náo nhiệt, mọi người ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, ba Tần và chú Hai trò chuyện vè thị trường tài chính kinh tế, ngẫu nhiên là tiếng mẹ Tần và thím Hai

nói

xen vào. Ngô Chi Chi vừa ăn vừa

âm

thầm quan sát Ngô Đồng, thấy



và Tần Qua như

một

gia đình cùng chăm sóc cho đứa

nhỏ

ngồi ở giữa

không

biết là con ai, chợt cảm thấy Ngô Đồng

thật

giả dối.

Còn Ngô Khải từ khi Ngô Đồng vào phòng vẫn luôn nhìn động tác của hai người. Cậu thấy

không

khí ở chung của chị họ và Tần Đại thiếu tương đối hài hòa, lo âu tạm thời lắng xuống, nếu Tần Qua thực

sựthích chị họ

thì

thật

tốt quá.

Tần Hoài ngồi cạnh Ngô Đồng, thấy



luôn luôn chú ý Phi Phi

đang

ngồi ở giữa, lúc

thì

giúp Phi Phi gắp thức ăn, lúc

thì

lau miệng cho Phi Phi, thỉnh thoảng lại thấp giọng hỏi

nhỏ

cậu bé, dường như có thể hiểu ánh mắt của Phi Phi. Tần Hoài biết



anh

cả nhà mình quan tâm đến Phi Phi như thế nào. Nên khi thấy mặt mày của

anh

trai tươi tỉnh, ý cười

không

ngăn được

trên

mặt



ràng hài lòng với chị dâu mới này. Có lẽ lời bác sĩ Lý

nói



sự

thật, ngày nào đó

anh

trai và Phi Phi có thể bình thường trở lại.

“Xin lỗi, tôi

đi

toilet

một

chút.” Tần Hoài đứng dậy rời

đi.

Ánh mắt Ngô Chi Chi

đã

nhìn Tần Hoài từ nãy, thấy Tần Hoài ra ngoài cũng tìm cớ

đi

theo.

Tần Qua hơi nghiện thuốc lá,

anh

nói

với Ngô Đồng rồi đứng dậy ra ngoài. Mẹ Tần đoán Tần Qua ra ngoài là để hút thuốc nhưng thấy

anh

đứng lên ra ngoài mà

không

nói

với ai câu nào

thì

hơi xấu hổ, thế là tìm

một

đề tài

nói

chuyện “Hôm nay tiếc là em trai của Đồng Đồng

không

tới được. Đúng rồi, em trai con bị bệnh thế nào rồi, Đồng Đồng?”

Ngô Đồng hơi sửng sốt, đáp tránh

đi

“Bác sĩ

nói

bệnh

đã

hồi phục rất tốt rồi ạ. Chỉ là tạm thời

không

thể ra khỏi bệnh viện.”

“Vậy khi nào em con hết bệnh nhớ đưa em con đến nhà chơi.” Mẹ Tần mời.

“Vâng, cám ơn mẹ.”

Thím Hai nhân cơ hội,

nói

tiếp “Tôi

đã

nhìn Đồng Đồng và Tiểu Nguyên lớn lên, hai đứa từ

nhỏ

đãngoan ngoãn, nghe lời. Khi Tiểu Nguyên bị bệnh, tôi và chú Hai của hai đứa vô cùng lo lắng. May mà tủy sống của tiểu Khải nhà tôi tương thích với Tiểu Nguyên,

không

thì

không

biết phải làm sao.”

“thật

sao?” Mẹ Tần kinh ngạc

nói.

Ngô Khải

không

nghe nổi việc mẹ mình tô vẽ cho việc nhà mình

đã

làm, đứng lên “Con xin phép ra ngoài nghe điện thoại.” Sau đó quay người

đi.

“Đứa

nhỏ

này … Chắc là nó xấu hổ.” Thím Hai cười

nói.

Ngô Đồng nhìn thím Hai tự biên tự diễn,

không

nói

gì, cũng

không

muốn vạch trần

sự

việc. Việc xấu trong nhà,

nói



ra đối với mình cũng

không

có gì tốt. Mặc dù thím Hai bẻ cong

sự

thật

nhưng ở bên ngoài

nói

như vậy cũng là bình thường.

“Bà Ngô dạy bảo hai cháu

thật

ngoan.” Mẹ Tần khen.

“Bà quá khen rồi. Đúng là từ khi

anh

chị tôi qua đời, chúng tôi đều quan tâm, chăm sóc Ngô Đồng và Tiểu Nguyên như là con ruột vậy.”

“Đúng vậy, may mắn là có chú thím Hai đây.” Ngô Đồng

không

nhịn nổi mà cười nhạt

một

câu.

“Hoành cảnh con

thật

đáng thương, may mà con có chú thím Hai.” Mẹ Tần đau lòng

nói.

Thím Hai hơi xấu hổ cười cười nhưng cũng

không

dám lại lợi dụng Ngô Đồng để lấy tình cảm của bà Tần, chuyển chủ đề

nói

chuyện, Ngô Đồng lại cúi đầu chăm sóc Phi Phi.

Bên ngoài phòng ăn, phía cuối hành lang có

một

sân thượng

nhỏ, Tần Qua đẩy cửa ra

đã

thấy Tần Hoài đứng ở đó.

anh

nhíu mày, vừa hút thuốc vừa

nói

“Em muốn hút

không?”

“Vâng”

Hai

anh

em vừa hút thuốc, vừa từ tầng cao nhất của tòa nhà nhìn ngắm xung quanh, thỉnh thoảng nhả ra

một

vòng khói chậm rãi bị gió cuốn

đi.

“anh

…” Tần Hoài lên tiếng.

“Ừ?”

“Chị dâu thoạt nhìn là người tốt đó.” Tần Hoài như là thở dài, chỉ có

anh

biết, khi cùng nhà họ Ngô liên hôn thương mại,

anh

rất sợ xảy ra điều ngược lại. Dù Tần Hoài có thể dùng điều khoản hợp đồng để áp Ngô Đồng

không

ly hôn, nhưng

anh

không

thể ép buộc Ngô Đồng đối xử tốt với Tần Qua.

“Vậy em phải cố gắng kiếm nhiều tiền vào.” Tần Qua hỏi

một

đằng trả lời

một

nẻo,

nói.

“A???” Việc này với kiếm nhiều tiền có quan hệ gì sao.

Tần Qua cười cười

không

nói

lời nào.

----

Ngô Chi Chi vào toilet trang điểm lại, rồi rửa tay, rồi trang điểm, chờ mãi mà

không

thấy Tần Hoài mà cuối cùng lại thấy Ngô Khải.

“Chị nhìn em như vậy là sao?” Ngô Khải thấy Ngô Chi Chi mặt mày cau có với mình,

không

hiểu hỏi.

“Em vào xem có ai trong đó

không?” Ngô Chi Chi chỉ về phía toilet nam

nói.

“Chị

đang

chờ ai?” Mắt Ngô Khải đảo

một

vòng, sau đó đại khái

đã

hiểu được “Chị

đang

chờ Tần nhị thiếu sao? Chị … Chị

không

thể như vậy được.”

“Cái gì mà

không

thể được? Chị em thích người ta

thì

sao nào?” Ngô Chi Chi vội vàng

nói

nhỏ

“Em vào xem trong đó có người hay

không? Đừng để người khác nghe thấy chị em chúng ta

nói

chuyện.”

Ngô Khải bất đắc dĩ

đi

vào,

không

bao lâu

thì

quay ra “Bên trong

không

có ai đâu.”

“Vậy người đâu rồi ta?” Ngô Chi Chi nghi ngờ hỏi.

“Chị, chị muốn theo đuổi Tần nhị thiếu

thì

em

không

có ý kiến. Nhưng chị có thể đợi đến khi tình cảm của chị Hai và Tần Đại thiếu vững chắc hơn

một

chút hay

không, chứ như bây giờ

thì

không

hay đâu.”

“Có gì mà

không

hay?”

“Chị biết



chúng ta là liên hôn thương mại, từ đầu địa vị nhà họ Ngô chúng ta

đã

thấp hơn nhà họ Tần rồi. Bây giờ chị lại theo đuổi Tần nhị thiếu, nếu

anh

ta thích chị

thì

không

nói

làm gì, nếu

anh

ta

khôngthích chị

thì

chị Hai

sẽ

cảm thấy lúng túng khó xử.”

“Em đừng có mà trù ẻo chị.” Ngô Chi Chi nhìn em trai “Em cho rằng Tần Đại thiếu

sẽ

thích Ngô Đồng sao?”

“Sao lại

không

thể? Em thấy

không

khí giữa hai người họ rất hòa hợp.” Ngô Khải phản bác.

“Em đúng là

không

có mắt nhìn. Em có thấy hôm nay Tần Đại thiếu mặc quần áo như thế nào

không?”

Ngô Khải nhớ lại,

nói

“Áo thun và quần rằn ri.”

“Vậy mọi người mặc quần áo gì?”

Lúc này Ngô Khải mới phát

hiện, vì bữa tiệc tối nay, mẹ mình

đã

chuẩn bị quần áo từ ba bữa trước, người nhà họ Ngô đều mặc trang phục lịch

sự, người nhà họ Tần cũng mặc quần áo sang trọng, lễ phục và âu phục chỉ có Tần Qua là mặc bình thường, như là vừa từ phòng tập thể thao đến. Thảo nào

thì

anhta vừa tới, cậu

đã

thấy có gì đó sai sai mà

không

để ý là gì.

“Em cũng thấy Ngô Đồng cũng ăn mặc chải chuốt, sườn xám lịch

sự, còn

anh

ta

thì

giống như nhân viên bảo vệ, nhìn

thật

là buồn cười.” Ngô Chi Chi giễu cượt “Tần Đại thiếu căn bản là

không

để Ngô Đồng ở trong lòng.”

“Chị!” Ngô Khải

không

thể nhìn được thái độ của Chi Chi, quát

nhỏ.

“Thôi được, chị

không

nói. Chúng ta

đi

vào thôi.” Ngô Chi Chi lấy hộp phấn bỏ vào giỏ xách, quay người

đi

vào phòng ăn. Ngô Khải bực tức đá

một

cái vào tường rồi cũng

đi

vào theo.

Lúc này,

anh

em Tần Qua mới đẩy cửa thoát hiểm cạnh toilet

đi

ra, Tần Qua nhìn bóng dáng hai chị em họ Ngô, quay người hỏi Tần Hoài “anh

mặc như thế này … nghĩa là

anh

không

quan tâm đến vợ

anhhả?”

“Đừng nghe bọn họ

nói

lung tung.” Ánh mắt Tần Hoài lạnh lùng nhìn về hướng Ngô Chi Chi vừa

đi.

“Tần Hoài.”

Tần Hoài nghi ngờ ngẩng đầu.

“cô

gái

này theo đuổi em

không

được để ý



ta.” Tần Qua cảnh cáo “Nếu



ta gả đến nhà chúng ta, khi dễ vợ

anh,

anh

sẽ

trở mặt với chú.”

Tần Hoài nháy mắt mấy cái, tự hỏi

không

biết mình có nghe lầm cái gì hay

không?

Dù dưới đáy sông sóng ngầm có mãnh liệt bao nhiêu, trong lòng người có những tính toán gì

thì

trên

bề mặt buổi tiệc tối cũng kết thúc mỹ mãn. Tần Qua và Ngô Đồng đứng trước khách sạn tiễn nhà chú Hai về, lúc này

đang

chờ tạm biệt ba mẹ Tần. Tần Hoài ôm Phi Phi

đã

ngủ ngon, đứng sau lưng ba mẹ, nghe mẹ Tần dặn dò Tần Qua “Con đưa Ngô Đồng về cẩn thận nhé.”

“Vâng ạ.”

“Tạm biệt con, Đồng Đồng.” Mẹ Tần tạm biệt Ngô Đồng.

“Dạ, tạm biệt ba mẹ.

đi

đường cẩn thận ạ.”

Người nhà họ Tần lên xe, nhanh chóng biến mất ở cuối đường, Ngô Đồng thở dài

nhẹ

nhõm, bỗng nhiên bị Tần Qua ôm mặt



quay đối diện với mình.

“Sao vậy?”

“anh

nhìn xem em có

không

vui hay

không?”

“Em

không

có mà.” Ngô Đồng tức giận

nói.

“Ừ.” Tần Qua nhìn chăm chú vào mắt Ngô Đồng, thực

sự

không

thấy

sự

miễn cưỡng, khổ sở trong mắt

cô. Tần Qua buông mặt



ra, chuyển sang nắm tay, hai người chậm rãi

đi

đến chiếc xe Jeep ở gần đó.

“Lần sau

anh

sẽ

chú ý ăn mặc hơn.” Tần Qua đột nhiên

nói.

“Sao vậy?

anh

mặc làm sao?” Ngô Đồng nhìn hình dáng cao lớn của người đàn ông, áo thun ngắn tay màu xanh quân đội ôm lấy cơ thể vạm vỡ của

anh, làm nổi bật cơ bắp rắn chắc, dáng người hoàn mỹ “anh

mặc như thế này rất hợp với

anh.”

“Em

thì

ăn mặc trang trọng, còn

anh

lại tùy ý quá.”

“Vậy lần sau em cũng mặc thoải mái hơn.” Ngô Đồng nghĩ mình mặc quá trang trọng làm Tần Qua

không

thoái mái, vì thế hứa hẹn.

Tần Qua bỗng nhiên cười

nhẹ, Ngô Đồng

đã

quen với việc ông xã mình thỉnh thoảng lại cười

không

có lý do. Tần Qua giúp Ngô Đồng mở cửa ghế phụ, Ngô Đồng cám ơn rồi ngồi vào ghế.

Tần Qua lại ga lăng giúp Ngô Đồng cài dây an toàn, Ngô Đồng chớp mắt nhìn

anh,



cũng nghiêng người qua phối hợp với động tác của

anh. Tần Qua cài xong dây an toàn, mắt nhìn lướt của nút bọc

trêncổ áo của Ngô Đồng, màu hồng, hình hoa mai, nho

nhỏ

xinh xinh. Tần Qua vươn ngón tay

nhẹ

ngàng sờ lên nút áo, rồi đột nhiên cởi nó ra.

“anh

…” Ngô Đồng hoảng sợ ngồi thẳng dậy, nhưng cũng

không

nhanh bằng động tác của người đàn ông.

Ngô Đồng cảm thấy

một

luồng khí cực nóng thổi

trên

cổ mình, sau đó là đầu lưỡi khẽ liếʍ, hàm răng cắn

nhẹ.



cảm thấy

một

luồng điện chạy từ lòng bàn chân xông lên

trên

đầu làm cho



xụi lơ trong nháy mắt, ngay cả lời từ chối cũng

không

cất lên được.

Cuối cùng Tần Qua cũng liếʍ đủ,

anh

lùi lại

một

chút, nhìn chằm chằm vào vùng da bị mình liếʍ đến đỏ ửng, rồi chột dạ cài lại nút áo cho Ngô Đồng. Sau khi xóa dấu vết phạm tội,

anh

mới liếc mắt nhìn

cô, thấy mặt mũi Ngô Đồng đỏ ửng, cả người như

không

còn sức lực, Tần Qua mất tự nhiên tằng hắng

mộtcái, nhanh chóng đóng cửa xe rồi vòng qua đầu xe lên ghế bên kia, bắt đầu đưa Ngô Đồng về nhà.

Khi xe đến dưới chung cư, Ngô Đồng cũng

không

dám nhìn Tần Qua, cuống quít mở cửa xe, rồi nhanh chóng định lên lầu. Thấy vậy, Tần Qua đâu chịu thả người,

anh

nhanh chóng chụp lấy tay

cô.

“anh



anh

làm gì vậy?” Cảm giác vừa rồi

thật

quá sức chịu đựng,



không

muốn lặp lại lần nữa đâu.

“Sao em

không

nhìn

anh?” Tần Qua mất hứng hỏi.

“Em đâu có.” Ngô Đồng chột dạ

nói.

Chẳng lẽ vừa rồi mình

không

kìm lòng được liếʍ cổ



ấy làm



ấy sợ? Cũng đúng, cổ là nơi nhạy cảm, bị đυ.ng vào

thì

sợ là bình thường, Tần Qua cứ thế tự mình hỏi tự mình trả lời.

“anh

sẽ

không

làm tổn thương em.” Tần Qua bảo đảm “Vả lại, khi gϊếŧ người

anh

không

thích cắt cổ, ra máu quá nhiều.”

“…” Sắc mặt Ngô Đồng

đã

trắng bệch.

“Đúng rồi, Tần Hoài

nói

em trai của em bị bệnh phải nhập viện điều trị hả? Ngày mai

anh

đến thăm em trai em nhé.”

“không

cần đâu.” Ngô Đồng từ chối

không

chút nghĩ ngợi, nếu hai người họ đánh nhau, làm sao mình có sức cứu em trai chứ.

“Tại sao?”

“Nó … Nó …” Ngô Đồng nghĩ nghĩ

nói

“hiện

giờ em trai em

không

đánh lại

anh, chờ cho nó luyện tập thêm

một

thời gian nữa, lúc đó hai người gặp nhau, nó

sẽ

bảo vệ em,

không

cho

anh

khi dễ em.”

“A … cậu em này có bản lĩnh đó.

nói

với nó

anh

chờ nó.” Tần Qua hứng thú dào dạt

nói.

“Hôn em cũng tính là khi dễ em hả?” Tần Qua lại hỏi.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Cách ngày

đi

du lịch trăng mật còn hai mươi ngày, trong thời gian đó, Ngô Đồng đều đến bệnh viện mỗi ngày, nhìn em trai hồi phục ngày càng tốt hơn. Cuối cùng cũng đến ngày Tiểu Nguyên được xuất viện, Ngô Đồng lại đưa em mình ra sân bay

đi

thành phố S.

“Chị, nhất định phải chờ đến Tết mới được hả?” Đối với việc

không

được nhìn thấy

anh

rể, Tiểu Nguyên vẫn còn canh cánh trong lòng.

“Nghe lời.” Ngô Đồng chỉ ném lại hai chữ cho em trai.

“Vậy … Em gọi điện cho

anh

rể được

không?” Tiểu Nguyên

không

chịu từ bỏ.

“Đến trường

thì

học hành cho tốt,

không

được vận động mạnh đó.” Ngô Đồng hoàn toàn phớt lờ Tiểu Nguyên.

“Vâng.” Tiểu Nguyên đành cam chịu, cầm túi sách vở bước vào phòng chờ máy bay.

Ngô Đồng cười, lấy điện thoại ra xem, thấy mười phút trước Tần Qua gửi tin nhắn thoại đến “Bà xã ơi, nhà

đã

trang trí xong rồi, em có muốn đến xem

không?”

“Em tới liền.” Ngô Đồng cũng gửi tin nhắn thoại cho

anh.

Ngô Đồng đón xe đến nhà mới ở Thành Nam (phía Nam thành phố Đế Đô), đẩy cánh cửa màu đỏ quen thuộc, nhìn thấy dưới gốc ngô đồng, hai cha con Tần Qua

đang

chơi đu dây.

“Em tới rồi.” Tần Qua vừa đẩy bàn đu dây vừa cười với Ngô Đồng.

Ngô Đồng cười

nhẹ,



phát

hiện

trong sân nhà có

một

đồ vật mới,

một

bao cát

thật

to.

“Đây là?” Ngô Đồng chỉ bao cát, hỏi.

“À…” Tần Qua giải thích “Đây là

anh

đặc biệt tìm người lắp đặt, em cũng biết là

anh

bị bệnh mà. Mỗi khi phát bệnh,

anh

sẽ

đánh bao cát, như vậy

sẽ

tương đối dễ dàng khống chế chính mình.”

Ngô Đồng nháy mắt, mãi năm phút sau mới tiêu hóa được lượng tin tức trong câu

nói

của Tần Qua. Tiếp xúc với Tần Qua hơn

một

tháng nay, mặc dù Tần Qua thích động tay động chân với mình, thỉnh thoảng lại

nói

những lời lưu manh, nhưng cái gì mà

anh

phát bệnh gì đó, Ngô Đồng chưa lần nào thấy qua, đến mức làm



quên

đi

chuyện này.

“anh

… Khi phát bệnh

sẽ

có dấu hiệu gì?” Ngô Đồng cẩn thận hỏi.

“Sao vậy? Bây giờ mới thấy sợ?” Tần Qua lại gần, nắm lấy cằm Ngô Đồng, lạnh lùng

nói

“đã

muộn rồi.”

“không

phải.” Ngô Đồng lắc đầu, trước đó Tần Qua

đã

chủ động

nói

với





anh

có bệnh, chỉ là

côchưa tận mắt chứng kiến. Nếu như sợ

thì

phải là lúc đó mới đúng.

(Ý là khi

anh

thực

sự

phát bệnh

thì

mới

nói

là Ngô Đồng có sợ hay

không)

“Yên tâm,

anh

không

phải là người thích đánh vợ.” Tần Qua cười, buông cằm Ngô Đồng ra.

“Em cho là

anh

sẽ

nói

anh

không

đánh phụ nữ.”

Tần Qua cười nhạt,

không

nói

chuyện.

“Chúng ta vào trong nhà em

đi.” Ngô Đồng lách qua Tần Qua, bắt đầu

đi

vào trong. Từ căn nhà trống, lúc này đây

đã

được trang bị đủ các loại đồ dùng trong nhà, đồ trang trí làm cho căn nhà mang hơi ấm gia đình.

đi

qua phòng khách là phòng mà Ngô Đồng trang trí cho Phi Phi, ở bên cạnh phòng ngủ chính. Giấy dán tường màu xanh da trời, giường gỗ

nhỏ, trải kín sàn nhà là lớp thảm màu xanh nước biển, đây là cho Phi Phi khi nằm

trên

mặt đất chơi ghép hình được thoải mái, dễ chịu. Trong phòng còn để

một

cái kệ xếp đầy các bộ trò chơi ghép hình.

“Con thích

không?” Ngô Đồng cúi người hỏi Phi Phi

đang

đứng giữa.

Phi Phi

không

trả lời,

không

chút ngại ngần lấy

một

bộ ghép hình

trên

kệ xuống, sung sướиɠ ngã

trênthảm bắt đầu chơi.

Ngô Đồng tươi cười, hai người để Phi Phi ở trong phòng rồi

đi

qua phòng sách, Ngô Đồng nhìn giá sách còn trống

không,

nói

“Ngày mai

anh

giúp em chuyển đồ đến được

không? Em có vài cuốn sách.”

“không

đợi

đi

tuần trăng mật về sao?” Tần Qua cười ái muội “Hay là … Em muốn thử giường mới

không?”

“anh

muốn

đi

du lịch về rồi chuyển cũng được. Em

không

có ý kiến.”

đã

quyết định sống cùng Tần Qua

thì

phát sinh chuyện gì đó cũng là chuyện sớm hay muộn. Ngô Đồng

đã

quen khi bị

anh

lấy chuyện này ra đùa giỡn.

“Ngày mai

anh

chuyển cho.” Tần Qua

nói.

“Cám ơn

anh.” Ngô Đồng cười, cong cong đôi mắt.

“…” Tần Qua cảm thấy sức kiềm chế của mình

thật

kém, mỗi lần thấy Ngô Đồng cười, ý nghĩ xấu xa lại ngo ngoe rục rịch.

“Phòng này rộng quá, em có thể …” Ngô Đồng

đi

đến cuối phòng, quay người nhìn Tần Qua

thì

phát

hiện

ánh mắt

anh

nhìn mình lại có chút

không

đúng.

“Có thể cái gì?”

“Có thể bố trí thành phòng làm việc.”

“Tùy em …”

“Cám ơn!” Ngô Đồng cảm thấy cả người Tần Qua đều lộ ra luồng khí nguy hiểm,



nhanh chóng ra khỏi phòng.

đi

dạo

một

vòng chỉ còn lại phòng ngủ chính, căn phòng rất rộng khoảng hơn 30m2, cửa sổ lớn sát đất phản chiếu ánh nắng làm căn phòng sáng lên lạ thường. Bắt mắt nhất là chiếc giường King Size kiểu dáng Châu Âu

không

phù hợp với thiết kế căn phòng, làm Ngô Đồng tự giác nhớ đến tình huống khi mua nó.

“Bà xã.” Tần Qua từ phía sau sán đến, hai tay ôm eo Ngô Đồng, chôn mặt trong cổ



nhỏ

giọng

nói

“Ba ngày nữa chúng ta

sẽ

đi

du lịch.”

“Em … Em biết.” Ngô Đồng cảm giác tay Tần Qua

đang

ôm eo mình lại bắt đầu táy máy,



căng thẳng đến mức

nói

lắp, quả nhiên giữa việc

đã

chuẩn bị tâm lý và thực tiễn vẫn còn

một

khoảng cách.

“Em căng thẳng cái gì?” Tần Qua bỗng nhiên bật cười, thở ra khí nóng kí©h thí©ɧ Ngô Đồng nổi cả da gà “không

phải là em còn chưa chuẩn bị kĩ đó chứ?”

Ngô Đồng lắc đầu.

“Lắc đầu là có ý gì,

đã

chuẩn bị xong hay chưa chuẩn bị xong?” Tần Qua tự hỏi tự trả lời “Nhưng mà đều

không

quan trọng, mặc kệ câu trả lời của em là gì,

anh

cũng

sẽ

không

… bỏ qua … cho … em.”

“Được.” Ngô Đồng

nói

nhẹ.

Lần này đến lượt Tần Qua ngẩn người nhưng

anh

cũng

không

suy nghĩ lâu.

anh

ôm Ngô Đồng đặt lên giường, trong nháy mắt Ngô Đồng đυ.ng phải giường

thì

lui lại phía sau. Vẻ mặt Tần Qua ‘quả nhiên là như thế’,

anh

nằm xuống bên cạnh



“Đừng nhúc nhích. Nằm với

anh

một

chút.”

nói

xong ôm Ngô Đồng vào lòng, cằm

nhẹ

nhàng để lêи đỉиɦ đầu

cô. Ngô Đồng

không

nhúc nhích nằm trong ngực Tần Qua, thấy Tần Qua

không

có hành động gì khác, nhịp tim đập mãnh liệt của



mới dần bình tĩnh lại. Nằm như thế ba mươi phút, đoán chừng Tần Qua

đã

ngủ, Ngô Đồng

nhẹ

nhàng nhúc nhích muốn xuống giường.

“Em muốn

đi

đâu?” Cánh tay ôm Ngô Đồng lại xiết lại, làm



một

lần nữa ngã vào ngực

anh.

“Em qua xem Phi Phi

một

chút. Em sợ con ở trong phòng

một

mình

sẽ

sợ hãi.”

“không

sao đâu, thằng nhóc đó chơi ghép hình

thì

chơi suốt buổi trưa cũng được.” Tần Qua vẫn nhắm mắt,

anh

ôm

cô, nghiêng đầu qua ngửi hương thơm

trên

tóc

cô.

“Trẻ con đều rất hiếu động, nếu con ra ngoài

thì

sao?” Ngô Đồng vẫn lo lắng.

“không

đâu, nếu con ra khỏi phòng

anh

sẽ

nghe thấy.” Tấn Qua ôm siết lấy

cô, làm



hơi khó thở “Em cứ an tâm ngủ

đi.”

Ngô Đồng

không

nói

chuyện nữa, yên lặng nằm trong ngực

anh, lắng nghe tiếng nhịp tim đập trầm ổn của Tần Qua cùng tiếng chim kêu ngoài cửa sổ, từ từ ngủ thϊếp

đi. Tần Qua cảm giác Ngô Đồng

đã

ngủ, chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt của

anh

không

vương nét buồn ngủ chút nào.

anh

cứ ôm Ngô Đồng như vậy, cảm nhận thời gian lặng lẽ trôi qua, cho đến khi màn đêm từ từ buông xuống, Ngô Đồng tỉnh giấc.

“Mấy giờ rồi?” Ngô Đồng mơ màng hỏi.

“Bảy giờ”

“Bảy giờ á?

đã

trễ như vậy rồi sao?” Ngô Đồng lập tức ngồi dậy “Sao

anh

không

gọi em dậy?”

“Em lo lắng cái gì. Dù em ngủ đến sáng mai

thì

có sao đâu, đây là nhà em mà.”

“Phi Phi đâu? Nó có

đi

qua đây

không?” Ngô Đồng bỏ qua Tần Qua, hỏi Phi Phi.

“Con vẫn ở trong phòng chơi ghép hình.”

“Con chơi lâu vậy? Con

không

đói bụng sao?” Ngô Đồng hỏi.

Tần Qua nghe Ngô Đồng hỏi, lông mày nhăn lại, dường như

anh

cũng quên cho Phi Phi ăn.

“Mau dậy thôi, chúng ta

đi

ăn. Phi Phi

không

thích

nói

chuyện nhưng trẻ con rất mau đói bụng.

anh

phải chú ý cho con ăn cơm chứ.” Ngô Đồng ra khỏi phòng

đi

sang phòng bên cạnh.

Trong phòng, Phi Phi

đang

ghép

một

bức hình lớn, cậu nhóc

đã

hoàn thành được 80% bức hình. Ngô Đồng ngồi xuống cạnh Phi Phi,

nhẹ

nhàng

nói

“Phi Phi, chúng ta

đi

ăn cơm thôi con.” Có lẽ cậu nhóc

đãthực

sự

đói bụng, Phi Phi thả miếng ghép hình xuống ngoan ngoãn đứng lên.

Ngô Đồng đau lòng xoa xoa đầu Phi Phi, liếc nhìn Tần Qua

đang

đứng ở cửa “anh

xem

anh

đó, để Phi Phi đói bụng rồi.”

Tần Qua hừ

một

tiếng, quay ra ngoài

đi

lấy xe.

Ba người ăn xong cơm tối, Tần Qua đưa Ngô Đồng về xong

thì

quay lại Hoàn Sơn Phỉ Thúy,

anh

đưa Phi Phi cho mẹ Tần, lên phòng dựa lưng vào lan can hút thuốc.

anh

hút liên tiếp mấy điếu liền, chỉ

một

lát mà

trên

mặt đất

đã

đầy tàn thuốc. Hút xong

một

điếu nữa,

anh

định lấy thêm

thì

phát

hiện

bao thuốc lá

đã

trống rỗng.

anh

bực bội ném vỏ bao

đi, ngẩn người nhìn vào màn đêm

không

biết suy nghĩ gì.

mộtlát sau, như

đã

lấy quyết tâm,

anh

cầm di động gọi điện cho bác sĩ Lý Vân Cảnh.

“Bác sĩ Lý, ngày mai tôi đến gặp chị được

không?”

Ngày hôm sau, Tần Qua

không

mang theo Phi Phi, sau khi chuyển đồ đạc giúp Ngô Đồng, hiếm khi

không

thấy

anh

ăn đậu hũ



mà để Ngô Đồng ở nhà mới sắp xếp phòng sách, lái xe rời

đi. Tần Qua lại

một

lần nữa đến phòng khám cua bác sĩ Lý Vân Cảnh tại Phòng điều trị tâm lý Lam Hải, đây là điều

anhkhông

thích.

“Tần Qua?” Bác sĩ Lý

không

chờ nổi mà phái đánh thức Tần Đại thiếu từ khi vào phòng vẫn

đang

ngồi ngẩn người.

“Dạ???” Tần Qua bừng tỉnh.

“Cậu

nói

cậu lo lắng cho cuộc sống của mình sau khi kết hôn?” Lý Vân Cảnh nhắc lại.

Tần Qua phục hồi tinh thần,

nói



lo lắng của mình “Sau khi xuất ngũ về, có

một

thời gian rất dài tôi

không

dám tiếp xúc với mọi người,

không

phải là tôi ghét bỏ người ta mà tôi sợ

không

khống chế nổi mà làm người khác bị thương.”

“Sau đó được bác sĩ điều trị, phần lớn thời gian tôi

đã

khống chế được cảm xúc của bản thân, ví dụ như khi bị kích động tôi

sẽ

đi

chạy bộ, hít đất, khi nóng nảy

thì

đi

đấu quyền

anh

hoặc đánh bao cát. Tôi

sẽlàm cho chính mình mệt chết

thì

những cảm xúc đó cũng

sẽ

biến mất.”

“Khi Bác sĩ thông báo việc điều trị

đã

kết thúc và khuyên tôi lập gia đình, bác sĩ

nói

nếu tôi có

một

gia đình và hòa nhập vào nó,

không

khí gia đình

sẽ

làm tôi từ từ bình thường trở lại. Tôi

đã

cố gắng nhưng hình như

không

được rồi.”

“Cậu

không

thích vợ cậu ư?” Bác sĩ Lý hỏi

“Thích là như thế nào?”

“Khi cậu nghĩ đến vợ cậu, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là gì?”

“Hôn



ấy? Muốn đưa



ấy lên giường?” Tần Qua nhìn bác sĩ Lý “Nhưng chị

nói

những cái này

đã

biểu

hiện

của du͙© vọиɠ muốn khống chế?”

“Còn gì nữa

không?” Bác sĩ Lý cũng

không

ngại vì lời

nói

của Tần Qua, tiếp tục hỏi.

“Tôi thích



ấy nhìn tôi cười.” Tần Qua suy nghĩ

một

lúc rồi trả lời.

“Tôi có thể

nói



anh

không

ghét



ấy mà còn có chút thích



ấy nữa.” Bác sĩ Lý kết luận.

“Thế nhưng ở bên cạnh



ấy tôi

không

thể ngủ được.” Tần Qua nhớ lại chiều hôm qua, mình ôm Ngô Đồng suốt năm tiếng đồng hồ mà

không

thấy buồn ngủ chút nào.

“Đây là trường hợp đặc biệt hay là …” Bác sĩ Lý hỏi.

“Chỉ cần có người khác ở bên cạnh là tôi

không

ngủ được.” Tần Qua tự giễu “Nếu tôi kết hôn mà

khôngcó cách nào ôm vợ tôi

đi

ngủ, vậy

thì

cuộc hôn nhân này sao có thể chữa trị được cho tôi.”

“Khi cậu

không

ngủ, cậu có lo lắng cái gì

không?”

“Tôi sợ tôi

sẽ

tổn thương



ấy.” Tần Qua cười khổ “Mặc dù lý trí

nói

với tôi đây

không

phải là chiến trường, bên người

không

phải là quân địch, nhưng trong giấc mơ của tôi tất cả đều là máu.”

Trong lòng bác sĩ Lý lộp bộp, điều này Tần Qua chưa bao giờ nhắc đến.

“Ngày mốt là ngày chúng tôi

đi

tuần trăng mật du lịch, chúng tôi

sẽ



một

tháng chỉ có hai người ở nước ngoài, sau khi về chúng tôi

sẽ

chính thức ở chung.” Tần Qua

nói.

“Tần Qua, cậu hãy cho mình

một

cơ hội, hãy cố gắng thử

một

lần với



ấy. Nếu thực

sự

không

làm được, sau khi trở về hãy quay lại tìm tôi.” Bác sĩ Lý đề nghị.

“Nếu như tôi làm tổn thương



ấy

thì

sao?”

“không

đâu.” Dường như bác sĩ Lý muốn cho Tần Qua

một

ám thị “Cậu là

một

quân nhân ưu tú, bình thường

không

làm tổn thương người dân huống gì đây còn là vợ của cậu.”

Khi Tần Qua rời khỏi phòng điều trị tâm lý, tinh thần vẫn còn mù mịt.

Reng reng.

Tần Qua lấy điện thoại ra nhìn, là Ngô Đồng gọi.

“Alo.” Tần Qua bắt máy.

“Em

đã

sắp xếp xong phòng sách rồi.”

“Ừ”

Ngô Đồng nhạy cảm phát

hiện

tâm tình của người đàn ông

không

tốt, vì thế cẩn thận hỏi “anh

..

khôngcó chuyện gì chứ?”

“không

có gì, chỉ là

anh

sắp phát bệnh rồi.”

“Hả …” Ngô Đồng sửng sốt

một

chút rồi

nói

“Em muốn hỏi là chúng ta

sẽ

đi

đâu để em biết mà chuẩn bị đồ dùng, quần áo.”

“Em thích mang gì

thì

mang, đến đó nếu thiếu

thì

lại mua.”

“Ngày mốt

anh

đến đón em hay chúng ta gặp nhau ở sân bay?”

“anh

sẽ

đón em.”

Tần Qua cúp điện thoại, lái xe đến sân bắn mình thường

đi

ở vùng ngoại ô, cầm súng bắn nhưng trật mục tiêu mất

một

nửa.

“Tâm trạng Tần Đại thiếu

không

vui sao?” Ông chủ Đao Tử hỏi

Đao Tử cũng là bộ đội xuất ngũ, trong nhà có tiền, thế là lập

một

câu lạc bộ bắn súng, cùng Tần Qua có quan hệ tương đối tốt.

“Muốn luyện tập với tôi

một

chút

không?” Tần Qua buông súng xuống hỏi.

Tần Qua đến đây bắn súng cũng là để tìm Đao Tử đấu quyền, Đao tử được xem là cao thủ đấu quyền

anh

tự do, nhưng từ khi gặp Tần Qua,

anh

ta chưa thắng được lần nào.

“không

đâu, tôi đấu

không

lại

anh.” Đao Tử lắc đầu cự tuyệt.

“anh

có thể mặc đồ bảo hộ.” Tần Qua thực

sự

muốn tìm người đánh nhau

một

trận.

“Tôi là loại cần đồ bảo hộ để đấu quyền sao?’ Đao Tử bất mãn kêu, đánh nhau còn mặc đồ bảo hộ,

nóira thôi là thấy mất mặt rồi.

“Vậy

anh

và Đại Tiếu cùng lên.” Tần Qua lại đề nghị lần nữa.

Đại Tiếu là đội trưởng đội bảo vệ ở đây, cũng là bộ đội xuất ngũ, trình độ cũng

không

kém so với Đao Tử.

“Hôm nay

anh

bị cái gì kí©h thí©ɧ vậy?” Đao Tử nghi hoặc.

“Là

anh

em

thì

đánh

một

trận với tôi

đi.”

“Được.” Đao Tử bị kích động bèn cởϊ áσ ra, lộ ra thân hình cơ bắp, nhìn sang bên cạnh kêu to “Kêu Đại Tiếu chuẩn bị sân quyền

anh.”

Tần Qua đánh

một

trận quyền

anh

thật

sảng khoái, tâm tình bình phục khá nhiều.

Có lẽ

anh

cũng rất hy vọng, vậy

thì

anh

sẽ

nỗ lực

một

lần, nếu

anh

làm tổn thương em,

anh

sẽ

để em

đi.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày du lịch trăng mật

đã

đến.