Chương 25: Lòng đàn ông sâu như biển rộng
Trời xanh nắng ấm, phóng mắt ra xa là cánh hải âu đang nghiêng mình đảo cánh. Khí hậu trong lành mát mẻ, cảnh vật sống động đẹp tươi, thật không hổ danh là một trong những hòn đảo tuyệt nhất thế giới.
Vali nặng trịch trên tay tôi rơi xuống, tôi đảo bước nhìn ra khung cửa lấp lánh nắng vàng, cười.
Ôh, con cá mập đang bơi mới vui vẻ làm sao!
Gào thét. Sang chỗ khác mà bơi đi nhé! Gào thét-ing.
..Tôi, Phương Gia Hân, năm nay 24 tuổi,thật sự đã đến quần đảo thiên đường Bora Bora!
Kể từ ngày mẹ chồng tuyên bố cho chúng tôi đi nghỉ mát, tính ra cũng không quá bốn ngày, tôi đã có thể ở nhà mà chuyên tâm sắp xếp hành lí.
Nói xạo đấy, chuyên tâm được mới ghê! Tôi suốt ngày cứ thả hồn lên mây, làm chuyện gì cũng lờ đà lờ đờ.
Lần đầu tiên xuất ngoại, nói thật tôi cũng không rõ cảm giác của mình là gì. Vui thì cũng có vui thiệt, háo hức chờ mong cũng có đôi chút, nhưng nhiều hơn vẫn là trống rỗng. Nhất là khi nửa đêm giật mình tỉnh giấc nhìn sang bên cạnh, anh vẫn chưa về.
Dạo này anh thật bận, trước đây khoảng 6, 7 giờ là anh đã có thể cùng tôi dung dăng dung dẻ mà dạo chơi bát phố. Tuy không giống như những đôi tình nhân đi đến đâu là tung tim đến đó, nhưng ít ra thì dù có đi đâu, anh vẫn sẽ nắm tay tôi mà đợi tôi đi cùng.
Có lẽ mọi người không biết, nhưng ông xã nhà tôi kì thực là một người sống rất tình cảm. Nếu không phải tôi banh mặt ra mà nhìn đến lác mắt, đem trái tim này ném luôn cho anh. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết được, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của anh là một con người như thế nào.
Anh vẫn gọi điện, thường xuyên và thường trực. Trừ lúc tắm gội và hát nghêu ngao ra, tôi vẫn bắt máy mà tám đều đều, ngay cả khi làm cách mạng trong nhà cầu. _ __||||||
Tôi vẫn như trước đây, đói bụng thì ăn, buồn ngủ thì lăn giường. Cuộc sống ban ngày vẫn vô tư lắm, không có anh ở bên, tôi vẫn sống như thường, chỉ là.. Đã quen được anh ôm vào lòng mỗi khi thức dậy, giấc ngủ về đêm mới khó khăn làm sao.
Tôi biết vì những ngày nghỉ mát này, đã mấy đêm rồi anh chưa được tròn giấc. Bao nhiêu sự vụ cứ đổ dồn đổ dồn, khiến cho anh đã bận nay lại càng thêm bận.
Nhiều khi tôi thật muốn chạy tới chỗ mẹ chồng, bảo mẹ hồi vé, tôi và anh không đi nữa. Nhưng nhìn anh cố sức như thế, tôi chỉ có thể cắn răng mà hầm canh tẩm bổ anh thôi. Tuy nhiên hậu quả sau đó, tôi được mời lên phường để tường trình về lí do tạo ra chất nổ trong nhà bếp.Hôm được anh bảo lãnh về, nói thiệt, tôi chỉ muốn chui xuống cái cống ngầm gần đó mà chôn thân cho rồi! TTxTT
"Ngu ngốc!"
Em biết, không cần phải nói đâu anh à! TT.TT
"Ngu ngốc!"
Hu hu, có cần phải lặp lại những hai lần không anh! TT^TT
"Thật sự là rất ngu ngốc!"
Em..
Chụt!
Mắt tôi trợn to, kinh ngạc đến muốn lòi tròng.
Oaa..!! Anh đang làm gì giữa đường giữa phố vậy nha?!!! Bà con thấy hết rồi kìa, ngượng chết mất!!!!!
Anh cúi đầu chuẩn xác "Chụt!" một phát lên môi tôi, biến tôi thành nguyên con tôm luộc ngay giữa lòng lề đường. Cũng may là sau vụ nổ người tôi đen sì lì, bằng không thì với xác xuất mọi người nhìn tôi như thể người ngoài hành tinh kia, tôi sớm đã quăng dép mà bỏ của chạy lấy người.
Khụ khụ, anh thật là! Lúc người ta thơm tho đẹp sẽ thì không ra tay, toàn nhằm ngay những khi biến dạng đến má cũng nhìn không ra mà hạ môi không lưu tình.
Bác sĩ, hóc-môn của tôi không có vấn đề gì chứ? Hình như chỉ những thời khắc tôi biến thân thành than đen, anh mới có hứng thú với tôi thì phải? *khóc*
Ngã ra chiếc đệm giường mềm mại, tôi không khỏi thở dài một hơi.
Anh nói có việc cần đi gọi điện nên nhận phòng rồi bảo tôi ngồi chờ, nhưng gần nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy anh quay lại. Không phải tôi lo lắng hay cảm thấy bồn chồn gì đâu, cũng không hề có chút bất an khi ở trên một đất nước xa lạ. Nhấn mạnh, là không hề nhé.
..Ôi, thôi được rồi! Tôi thừa nhận, tôi quả thật là có chút bất an!
Thử nghĩ mà xem, làm gì có trạch nữ nào mà chịu rời vỏ ốc đi xa như tôi được chứ. Nhất là khi tôi còn bị mù đường, và vui hơn, tôi không biết nói tiếng anh. Nếu lỡ đâu mà tôi bị lạc một cái, thì thôi rồi, kết cục của tôi coi như xác định. QAQ
Lắng nghe nhịp sóng vỗ rì rào như gần kề bên tai, thỉnh thoảng lại truyền tới những tiếng cá bơi đập nước. Tôi lim dim mắt, mơ mơ hồ hồ ngủ lúc nào chẳng hay.
"Ông xã, anh đâu rồi?"
.
.
Màn cửa phập phồng đón từng đợt gió biển, nắng vàng rực rỡ mang theo không khí tươi mát ùa vào căn phòng. Tiếng bước chân như có như không nhẹ nhàng đi vào trong, không ngoài dự đoán thấy được một người đang say ngủ.
Nam Cung Duệ ngồi xuống một bên giường, anh đưa tay vén lại lọn tóc rối khiến cho cô khó chịu khụt khịt mũi kia. Đầu ngón tay lưu luyến vờn quanh trên gò má hơi lạnh, đáy mắt anh ám trầm.
Anh rốt cuộc cũng thành công rồi! Phải, anh thành công làm cho cô ỷ lại vào anh!
Điền Khả Dật nói, anh là một tên ích kỉ, sẵn sàng dùng thủ đoạn để trói buộc bắt cô bên cạnh mình.
Đúng vậy, có lẽ cô sẽ không thể nào biết được, đằng sau mỗi bước chân cô là bao nhiêu vệ sĩ đang theo sát. Ngay cả ngôi nhà mà họ vẫn đang ở kia, liệu cô sẽ nghĩ gì khi biết có hơn 50 camera siêu nhỏ đang ngày đêm hoạt động?
Điền Khả Dật nói, anh là một người bệnh, thứ bệnh chấp nhất muốn kiểm soát cô đến điên cuồng.
Phải, anh chính là vậy!
Nam Cung Thiên nói, anh điên rồi, rằng cô sẽ rời đi nếu như cô biết được những việc mà anh đang làm.
Nhưng, cô sẽ có cơ hội đó sao?
Mẹ anh chỉ lắc đầu không nói gì, bà chỉ cố gắng làm cho mọi việc trở bên đơn giản hơn.
Anh biết chứ, anh vẫn luôn biết!
Nam Cung Duệ trở người nằm bên cạnh Phương Gia Hân, đem thân hình bé nhỏ đang co thành một đoàn mà ôm vào lòng. Khoảng khắc khi kề cận thân thể ấm áp kia, bao nhiêu thứ xấu xa trong đầu giống như từ từ lặng xuống.
Anh nhắm mắt.
Có biết vì sao con người yêu biển nhưng đồng thời lại sợ hãi biển không? Bởi vì họ sẽ không bao giờ biết được, bên dưới mặt nước kia đang ẩn chứa điều gì.
Phương Gia Hân, đời này em đừng mong thoát khỏi tôi!