Chương 2: Đây mới là vấn đề
Anh tên Lục Cung Duệ, năm nay anh 30 tuổi. Tôi chỉ biết có vậy, ngoài ra anh làm nghề gì hay sống ở đâu, tôi hoàn toàn mù tịt.
Nhưng đó không còn là vấn đề nữa, vì dù sao, chúng tôi cũng kết hôn rồi. Cho dù anh có là Mafia, trùm buôn lậu hay tên gϊếŧ người khét tiếng, gả gà theo gà gả chó theo chó, từ nay tôi đã là người của anh. Sau này anh không cần lo lắng nếu lỡ đâu có bị còng đầu bắt giam, sẽ không có người đi thăm tù chăn nuôi anh. Là một người vợ tốt, dù có phải vì anh mà mang danh "Thường xuyên ra tù khám trại", tôi cũng không ngần ngại. Kể cả khi anh có nằm liệt trên giường bệnh, cũng đã có tôi lo lắng chu toàn hai thước đất cho anh.
Nhưng hiện tại đây không phải là vấn đề cần bàn luận, trước dẹp nó sang một bên, vấn đề quan trọng hiện giờ chính là phải ăn nói làm sao với ba má tôi đây. Chắc họ sẽ không thể nào ngờ được, mới sáng má còn chiên trứng động viên tôi hôm nay sẽ quen được một người, ba đọc báo cười "Ha ha" nói:"Chỉ cần con có thể lấy được chồng, có bảo ba đi cúng chùa dập đầu quỳ lạy phật một trăm lần. Ba cũng sẽ vui vẻ mà làm."
Sự thật chứng minh, những người mà ngay cả đốt nhang cho ông bà ở nhà cũng lười, đột nhiên mở miệng nói thế chắc chắn chính là điềm báo. Đấy, thấy chưa? Là tại ba hết đó, ba lo mà đi chùa quỳ lạy trả lễ đi.
Tôi đứng trước cửa nhà do dự một hồi, nghĩ xem có cách nào có thể giúp tôi tránh được đại nạn "chổi còn người mất" ngày hôm nay không? Mới xa anh có 15 phút mà tôi thấy nhớ anh quá, đáng lẽ ra tôi nên đưa anh về đây để có người chịu đòn cùng tôi. Dù sao sẽ thật bất công nếu như chỉ có mình tôi bị ăn đập, trong khi chính anh là người khởi xướng mọi chuyện. Gì mà bảo, tự sắp xếp ổn thỏa chuyện gia đình đi chứ? Anh tưởng thời buổi này tìm một lí do để bỏ nhà theo trai dễ lắm chắc.
Nghĩ nghĩ nghĩ. A, có rồi!
"Sống thử?"
Má tôi cao giọng chất vấn, tôi ngồi đối diện mà hệt như ngồi trên đống than. Không biết có phải do mặc cảm tội lỗi hay không, mà từ khi bước vào phòng khách tôi liền chọn tư thế ngồi quỳ, hai tay đặt trên chân vo vo cái váy nhăn nhúm.
Bà nhíu mày nhìn tôi nghiền ngẫm, nghiền nghiền ngẫm ngẫm, lâu đến mức tôi bắt đầu cảm thấy chột dạ định một lời khai tất tần tật, mới nghe được bà nói.
"Với ai? Người đó má có quen mặt hay không?"
Tôi lắp bắp, líu lưỡi:"K,Không. Chắc là má không biết đâu. Anh ấy là bạn học cấp ba của con, nhưng vì do gia đình nên anh ấy theo cả nhà đi Mỹ định cư, mãi sau này thì mới về."
"Vậy khi còn học cấp ba, quan hệ của hai đứa ngoài bạn học ra còn gì khác? Tại sao mới gặp lại mà đã muốn sống thử?" Truy hỏi.
"Má không biết chứ, thật ra chúng con vốn là người yêu, nhưng là yêu xa. Khoảng cách nửa vòng trái đất vốn chẳng thể ngăn được tình yêu của con vượt đại dương bơi qua tìm anh ấy, và tình yêu của anh ấy vượt lục địa lội núi tìm về đây." Mồ hôi rơi rớt.
"Chà!! Tình yêu của hai đứa cũng lắm núi sông cách trở quá ha! Nếu đã yêu nhau đến vậy, tại sao còn quen thằng Đạt?" Truy hỏi truy hỏi.
"Dạ? Dạ.. Là vì, vì, vì.. À, là do lúc đó con nhớ anh ấy quá! Đang lúc cô đơn buồn tình thì Đạt xuất hiện, vốn con cũng không muốn quen Đạt đâu, nhưng vì Đạt có nét rất giống anh, chính vì vậy mà chúng con mới quen nhau." Mồ hôi mồ hôi tuôn.
"Vậy sao? Giống ở điểm nào đâu?" Hỏi ngược hỏi xuôi giờ thì hỏi vặn.
"Là.. Là, là cái nốt ruồi đó má. Má có nhớ không? Cái nốt ruồi de chó ấy!" Lau lau mồ hôi. Ai bán cho 500đ gió với!!
"Có sao? Sao má không nhớ nhỉ?"
"S,Sau, Sau khi chia tay thì anh ấy đi phá rồi má à! Má không nhớ cũng phải!"
"Vậy à!"
Má tôi thở dài một hơi cảm thán, cùng lúc với tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vừa rồi căng quá, suýt chút nữa là lẹo lưỡi luôn rồi. May mà cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, tôi cuối cùng cũng trụ lại được vòng một của bảng đấu, tuy thanh HP* còn lại chẳng được bao nhiêu.
*Thanh máu dùng trong Game.
Nhanh thưa chuyện rồi chạy đi tắm thôi, mồ hôi đổ ướt cả áo rồi!
Má tôi nhìn tôi, tuy không biết má có nhận ra tôi nói dối hay không, nhưng cái nhìn lần này dường như sâu xa hơn lần trước rất nhiều.
Bà thở dài, nói:"Mấy đứa cũng lớn hết rồi, tự biết nên làm gì. Má già rồi, không còn hơi sức đâu mà đi quản chuyện này nọ của mấy đứa. Tự con biết cái gì là tốt nhất cho con là được."
Tôi nhướng mày. Lời má nói nghe thật cảm động, nhưng má à, má chỉ mới có 47 tuổi thôi, một nửa đời người còn chưa qua, sao có thể gọi là già được chứ? Mới ngày hôm qua đây, mặt mày còn phơi phới diện đầm đi khiêu vũ cùng ba, mà ngày hôm nay đã bảo "xuống sắc" rồi là thế nào? Đúng là, đừng tin những gì con gái nói, kể cả khi con gái có thăng cấp thành phụ nữ.
Không phải nói chứ, dù là người phương Đông nhưng tư tưởng của ba má tôi phóng khoáng hệt như người phương Tây. Không bao giờ gò ép hay bắt buộc con cái làm gì, luôn luôn tôn trọng quyết định của con cái, kể cả năm đó anh tôi..
Tôi cười, ngoan ngoãn gật đầu:"Con biết rồi má!"
"Vậy hai đứa đã có kế hoạch gì chưa? Tuy nói là sống thử nhưng cũng không thể sơ xài được. Chỗ ở, đồ dùng sinh hoạt, phương tiện đi lại nhất định phải có. Hai đứa định làm sao, nói má nghe thử?"
Má tôi do dự một hồi rồi nói ra băn khoăn của mình, tôi cũng đã chuẩn bị trước câu trả lời cho tình huống này, nên cứ thế mà đáp.
"Mọi chuyện anh ấy đều lo hết rồi má à!"
Này cũng không phải tôi nói, chính anh mới là người nói câu này. Sau khi chở tôi về đến đầu đường, anh đá đít tôi ra khỏi xe, nói.
"Tự sắp xếp ổn thỏa chuyện gia đình, những chuyện khác, tôi sẽ lo hết. Một tuần sau, tôi đến đón cô."
Đây là nguyên văn câu nói của anh, tôi chưa kịp "Say Goodbye" anh thì anh đã đóng cửa cho xe chạy mất, hại tôi ở lại hít bụi.
Má lại nhìn nhìn tôi, chắc là chưa tin tưởng lắm đối với câu trả lời này, nhưng cũng không hỏi thêm mà chỉ nói.
"Khi nào thì nó đến đưa con đi?"
Tôi nghĩ đây mới là câu má muốn hỏi nhất trong suốt cả buổi trò chuyện này. Nói tóm lại, má vẫn là muốn nhanh nhanh tống cổ con sâu gạo là tôi đây.
Ôi! Cốt nhục tình thâm, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Đời thật quá phũ mà!!
Tôi xìu xìu đáp:"Dạ, khoảng một tuần nữa má!" Hừ, chuyện đã thế này rồi, ít nhất cũng phải kéo theo vài người xuống nước:"À phải rồi má, còn ba.."
"Ngày mai má sẽ dẫn ba mấy đứa đi chùa lạy phật."
Thật không hổ là má của tôi, mới chỉ nói có vậy mà bà đã hiểu ý. Nhưng:"Má nhớ.."
"Ừ, má sẽ bắt ba con lạy đủ một trăm cái. Làm không xong thì không cho về ăn cơm." Má tôi cắt lời nói tiếp, tôi trố mắt ra nhìn bà.
Má học "Đọc tâm thuật" ở chỗ nào mà hay vậy? Bữa nào má dắt con đi với nha!