Năm nay thời tiết có chút khác thường, mùa thu vốn hẳn là mát mẻ dễ chịu, ít nhất trong hai tháng cũng có thể mặc áo dài tay mỏng, kết quả vừa mới đầu tháng mười mà trời lại đổ mưa suốt, nhiệt độ thời tiết cũng đột nhiên lạnh hơn.
Chu Lăng không thể không đem áo khoác mặc ra mặc vào, may mắn là cô không có hay đi ra ngoài, về việc thời tiết thay đổi khác thường đối với cô cũng không ảnh hưởng lớn lắm, chỉ là quần áo không dễ dàng mặc thôi.
Tự nhiên hôm nay Chu Lăng lại phát hiện dáng đi của Ngô Ngôn có chút kỳ quái, động tác không mạhh mẽ giống ngày thường, tựa hồ có chút bất tiện, nhìn kỹ nửa ngày, nhìn xem Ngô Ngôn và hoài nghi có phải hay không mình bị hoa mắt, hỏi: "Ngô Ngôn, có phải hay không anh người anh không được thoải mái?"
Ngô Ngôn giật mình, nói: "Không có việc gì, anh rất tốt, làm sao có thể không thoải mái được. "
Chu Lăng hoài nghi nhìn anh trong chốc lát, gật gật đầu không nói cái gì nữa. Không nghĩ hôm nay Chu Lăng lại nhận được điện thoại của dãy số lạ gọi đến: "Chị dâu, trung đội trưởng bị thương, đang ở phòng bệnh. "
Oanh một tiếng, Chu Lăng cảm thấy trong đầu bị nổ tung, trở nên trống rỗng. Cũng không biết bên kia đang nói cái gì đó, cô một bên tự trách mình thế nhưng vậ còn nhớ rõ lấy cái chìa khóa, sỏ giầy mặc cái áo khoác, chạy suống dưới tầng, khiến cho mấy lần suýt bị ngã.
Cô hoàn toàn không chú ý đến động tác bối rối của mình, thậm chí còn không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, cứ thằng hướng phòng bệnh mà chạy tớí.
Bác sĩ lần trước giúp Chu Lăng băng bó tay, nhìn thấy cô vẫn còn nhớ, liền cười: "Phó trung đội trưởng nằm ở bên trong phòng số hai. "
Chu Lăng đi đến trước phòng, đột nhiên không giám đi vào, trước kia có xem một ít phim chiến tranh, nên thấy hình ảnh của họ" Anh hùng "bị thương thậm trí còn bị tử vong, bây giờ hình ảnh này lại xuất hiện ngay tại trước mắt, càng lại không giám đi vào.
Cô còn đang do dự, cửa lại đột nhiên bị mở ra, hai người đều lắp bắp kinh hãi. Người mở cửa lập tức kinh hãi kêu lên: "Chị dâu mau vào đây? Trung đội, chị dâu đến thăm anh. "
Chu Lăng cơ hồ bây giờ mới nhớ tới trung úy này là trong đội của Ngô Ngôn, liền cứng ngắc hướng tới chỗ cậu ta bày ra khuôn mặt tươi cười, rồi đi vào bên trong phòng. Có mấy chiến sĩ ngồi vây quanh bên giường, Ngô Ngôn nằm ở trên giường cùng bọn họ nói chuyện phiếm, nhìn trông không giống như là đang bị thương.
Ngô Ngôn thấy Chu Lăng đi vào liền liếc nhìn thượng úy ngồi ở bên một cái, nói: "Là cậu gọi điện thoại cho cô ấy?Tiểu Lăng anh không sao, chỉ bị thương một chút đừng lo lắng. "
Chu Lăng đi gần đến, nhìn xem xét, mấy chiến sĩ nhìn nhau liếc mắt một cái, rón ra rón rén đi ra ngoài. Ngô Ngôn vội vàng đè chăn xuống, nói: "Thật sự không có việc gì, em yên tâm đi, buổi tối về nhà anh còn có thể nấu cơm cho em ăn nữa. "
Chu Lăng trừng mắt anh, nói: "Muốn em yên tâm thật, thì phải cho em xem vết thương, đỡ phải làm em miên man suy nghĩ. "
"Miệng vết thương thật xấu, anh sợ dọa đến em. ""Anh cảm thấy em thuộc loại người nhát gan sao?Chu Lăng liếc trắng mắt, phải biết rằng cô là rất thích xem tiểu thuyết về pháp y, ngay cả sách giáo khoa pháp y này nọ đều đã xem qua, tại sao phải sợ vết thương này nọ của anh?
Cô không có nhìn đến miệng vết thương, chỉ thấy ở bên đùi phải bị băng bó hết ở xung quanh, lờ mờ cũng có thể nhìn thấy vết máu.
Chu Lăng không giám tháo băng gạt, đành phải thôi.
Ngô Ngôn nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Đều là không có việc gì, chính là da bị rách, là bọ họ sợ hãi. "
Ngoài cửa lại đột nhiên có một cái đầu thò vào nói: "Chị dâu, không phải là chúng tôi sợ hãi, mà mấy ngày nay trời mưa, vết thương cũ của trung đội trưởng bị tái phát, lại không có nghỉ ngơi, còn đi theo huấn luyên, thế này mấy xảy ra chuyện, chẳng qua chúng tôi mượn cơ hội này làm cho trung đội trưởng nghỉ ngơi vài ngày. "
"Vết thương cũ tái phát?" Chu Lăng nhăn mi "Thời điểm hôm nay em hỏi anh, lúc đó là vết thương đang tái phát khó chịu sao? Vậy mà anh còn đi huấn luyện?"
Ngô Ngôn cười gượng một chút: "Em nghe bọn họ nói bậy đấy, thất sự không có gì, chỉ là các đốt ngón tay hơi ê ẩm đau một chút. "Chu Lăng lại không tin, chính là chỉ bị ê ẩm đau mà lại khiến cho bộ đội đặc chủng đi đường lại không được tự nhiên, cô cũng không hỏi nhiều, nói rõ ràng: "Em sẽ đi hỏi bác sĩ. "
"Đùi phải của phó trung đội trưởng bị trúng đạn, cánh tay trái bị dao đâm, lưng cũng bị thương nặng, cũng có vài chỗ nghiêm trọng, bây giờ tuy rằng khỏi hẳn nhưng đến lúc trời mưa dầm sẽ bị ê ẩm đau. Cậu ấy lại không đúng hạn đổi thuốc, không chú ý nghỉ ngơi, như vậy chỉ sợ sớm muộn gì bệnh cũng tái phát. "Bác sĩ sắc mặt không được tốt lắm khi có bệnh nhân lại không chịu nghe lời.
Chu Lăng đi tới khóa cửa lại, bật điều hòa lên, nhìn Ngô Ngôn nói: "Đem quần áo cởi ra hết. "Ngô Ngôn giật mình, nghĩ đến có phải hay không mình nghe lầm: "Cái gì?"
"Em nói, anh đem quần áo cởi hết ra... Nếu không có tiện, em có thể giúp. "
"Vì sao?" Anh thiếu chút nữa là nghĩ đến cái không đúng đắn, nghĩ đến cô muốn OOXX.
"Em xem vết thương của anh. "Chu Lăng không kiên nhẫn, bắt đầu trực tiếp cởϊ qυầи áo của Ngô Ngôn ra.
Ngô Ngôn không dám phản kháng, tùy ý để cô đem quần áo của mình cởi ra. Chu Lăng cảm thấy mình thật là ích kỷ, ích kỷ đến những lúc thường ngày mà cùng anh thân mật, lại không có xem qua trên cơ thể anh.
Lâu như vậy, bây giờ cô mới phát hiện trên người của Ngô Ngôn có nhiều vết sẹo như vậy. Tinh tế nhìn anh từ đầu tới chân, nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo của anh. "Chỗ này làm sao bị thương?"Cô vuốt ve vết sẹo dài hỏi.
Ngô Ngôn nhìn một chút, nói: "Thời điểm huấn luyện, bình hoa bị vỡ va vào. "
"Còn chỗ này?là một vết sẹo tròn trông rất dữ tợn, trung bình không to lắm. "Đây là vết thương của vài năm trước, bị trúng độc.
Cô vuốt ve vết sẹo tròn tròn, cái mũi đột nhiên đau xót nói: "Khẳng định lúc ấy rất nguy hiểm chứ?"Tay đột nhiên bị cầm, âm thanh của Ngô Ngôn mang theo chút thở dốc: "Tiểu Lăng đừng nhúc nhích. "
Lực chú ý của Chu Lăng bị kéo đi ra, khóe mắt đảo qua nơi nào đó đang cứng rắn ở địa phương, đột nhiên ý thức được chính mình, vẫn vuốt cái vết sẹo ở ngay bên trái chỗ đó của anh, mặt liền đỏ, vội vàng thu lại tay nói: "Về sau thân thể không thoải mái, không được tự mình chịu đựng, nhất định phải nói cho em biết, cũng nhất định phải nghỉ ngơi trị liệu cho tốt.
Anh bây giờ không phải độc thân như trước nữa, mà còn có em vợ anh, và cũng là gia đình của anh. Em còn muốn sau này về già, sẽ cùng anh đi du lịch ở đâu đó, nếu sức khỏe của anh không được tốt, em sẽ làm sao bây giờ.
Ngô Ngôn cầm tay cô, ôn nhu nói: "Được, chờ chúgg ta già đi, sẽ cùng nhau đi du lịch. "
Anh dừng một chút, lại nói: "Anh bây giờ lại không thoải mái. "
Chu Lăng khẩn trương vội hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?Muốn hay không em đi gọi bác sĩ?"
"Em chính là bác sĩ a ", anh đem tay cô đặt lên nơi nào đó, nói: "Mong bác sĩ chữa trị cho. "
Chu Lăng hoảng sợ, vội vàng thu tay về, theo bản năng quay đầu nhìn cửa phòng, một bên nhỏ giọng vội la lên: "Muốn chết, nếu bị người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"
"Khóa cửa rồi mà, tạm thời anh cũng không cần đổi thuốc, như vậy sẽ không có người vào. Tiểu Lăng trong người anh rất khó chịu, vừa rồi em đã nói là nếu thấy khó chịu ở đâu thì phải nói... "
Chu Lăng vừa tức lại vừa buồn cười, cô cũng đâu có nói đến cái loại này khó chịu đâu. "Muốn nói cô xem thịt trong tiểu thuyết, thì cô thích nhất là xem dã chiến, nhất là lấy tay sờ sờ linh tinh a... "
Nhưng bây giờ cô lại tự mình ra trận, cô thật là không dám, huống chi Ngô Ngôn lại bị thương nữa, vạn nhất không may chạm vào vết thương, chuyện này mà bị truyền đi ra ngoài, như vậy cô sẽ không muốn sống nữa!
"Tiểu Lăng, anh nghĩ muốn. " Anh lại lôi kéo tay cô hướng xuống phía dưới của anh ấn một cái.
Chu Lăng thở dài, da mặt dày cũng đem tay anh ấn xuống hướng phía dưới của mình. "Em cũng không có biện pháp, anh vẫn là chịu đựng đi. "
Trong ánh mắt của Ngô Ngôn uể oải, nghĩ nghĩ vẫn là không cam lòng, nhìn cái vật kia cứng rắn nói: "Vậy em hãy giúp anh bằng tay tay đi, được không?"
Muốn nói khuôn mặt này của anh mà biểu hiện đáng thương như trẻ nhỏ thì rất thích hợp bất quá đáng tiếc anh là cái mặt than, nếu biểu tình phong phú một chút, ánh mắt hơi hơi ngập nước một chút, thì biết đâu lại có thể làm siêu lòng người nào đó.
Cứ như vậy, người nào đó cũng vẫn không thể ngăn cản được, đành phải ai oán dùng tay cầm lấy tiểu Ngô Ngôn, lại là sờ, lại là chà sát. Tiểu Ngô Ngôn được vuốt ve mà cao hứng, nên phóng ra rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙.