Chương 21: Tiểu biệt

Ngô Ngôn không được xuất viện, phải miễn cưỡng ở phòng bệnh một ngày một đêm. Chu Lăng bất đắc dĩ, nhưng ngẫm lại nếu anh bị thương rất nặng hẳn là sẽ phải bị đưa đến bệnh viện đi, hơn nữa bác sĩ cũng không nói gì, liền đành phải đồng ý ở lại phòng bệnh không đi đến bệnh viện nữa.

Chỉ có điều là không được đi lại nhiều, lại càng không được làm việc gì. Ở nhà được vài ngày, tuy rằng Chu Lăng không có hay đi ra ngoài, nhưng nhờ có mấy vị quân tẩu ở đây, nên cô đại khái biết được tất cả hoàn cảnh ơ chung quanh.

Nơi này không hoang vắng như trong tưởng tượng của cô, mà ở đây cũng có thôn nhà ở. Nghĩ Ngô Ngôn bị thương cần bồi bổ thân thể, cô liền cầm tiền đi thẳng đến thôn trang ngay cạnh.

Kỳ thật đây là lần đầu tiên cô tự mình đi ra ngoài, lần trước là đi theo Ngô Ngôn, nhưng chẳng qua là đi ngang qua thôi, trên cơ bản là ngồi trong xe nhìn ra, mơí thấy hai ba gian nhà cũ. Cô ở trong thôn đi dạo qua một vòng, trừ bỏ một tiệm tạp hóa ở bên ngoài ra, hầu như cái gì cũng đều không thấy.

Không có biện pháp, cô đành hướng đến một người phụ nữ trung niên có vẻ hiền lành hỏi: "Chị gái, cho em hỏi, em muốn mua một con gà ta, chị ở đây có biết nhà ai bán không?"

Chị gái kia tựa hồ không biết nói nhiều tiếng phổ thông, nên lập lại vài lần Chu Lăng mới hiểu được, là nhà chị gái này có gà bán, muốn mua thì phải bỏ ra ba năm đồng, một cân.

Chu Lăng còn nhớ rõ, lần trước lúc mẹ già mua gà là hai năm đồng một cân, tuy rằng không phải cùng một chỗ, nhưng đều là ở nông thôn, hẳn là sẽ không đắt hơn nhiều đến thế, cô nhân tiện nói: "Không phải hai năm đồng một cân sao?"

Chị gái ngẩn người, có chút kinh ngạc cười nói: "hai năm đồng một cân không được, đây chính là gà ta chính gốc tự nhà tôi nuôi, "chị gái chỉ mấy con gà mái ở phía trước, "cô xem xem đều là ăn thóc, nhưng ăn nhiều nhất là chút cơm thừa, cô xem xem chân nó kìa, gà công nghiệp không thể so được. "

"Gà công nghiệp chỉ có mấy đồng một cân, gà ta cũng không hơn là bao nhiêu, em không phải là cũng không mua qua, muốn nói là cái giá quá cao, em cũng là nông dân, không phải là chị cho em là người trong thành phố nên không biết sao? đấy là còn may em chưa trả hai mươi đồng một cân. "

Chu Lăng có chút không kiên nhẫn, cô là người không hay mặc cả, và cũng ghét nhất bị nói thách, không thích trả giá, chứ không có nghĩa là cô nguyện ý để cho người ta biến thành đứa ngốc: "Chị nếu đồng ý bán, em ăn xong rồi xem có thể còn mua nữa, và có thể dẫn theo người khác đên mua, nếu chị không bán, thì em phải đi tìm nhà khác. "

"Được rồi được rồi, cô gái này thật là người thích mặc cả, hôm nay tôi thật là mệt, "chị gái cười nói, "Về sau hãy mang nhiều người đến cùng a. Em muốn mua con to hay...?"

Chu Lăng nghĩ nghĩ nói: "Đương nhiên càng to càng tốt, chị có thể gϊếŧ gà hộ cho được không?"

Chị gái động tác nhanh nhẹn bắt lấy một con gà mái, nói: "Hôm nay không có thời gian, phải đi đưa cơm, lần sau em đến chị sẽ giúp em gϊếŧ gà. "

Xem ra vẫn là phải tìm Ngô Ngôn, cô chỉ có thể làm gà, chứ không dám gϊếŧ, nghĩ đến có Ngô Ngôn gϊếŧ gà là không thành vấn đề: "Được rồi, nhưng phải cân đúng, em trở về sẽ cân lại. "

"Em cứ yên tâm đi, gà tư nhà mình nuôi, sẽ không làm đến cái loại này, cân thiếu... Em tới xem, ba cân hai lạng. "

Chu Lăng đi qua nhìn nói, "Này gà động đậy suốt, so với không nhúc nhích, thì nặng cân hơn, nên phải trừ cân, tính tròn ba cân. ""Hai lạng, như vậy trừ nhiều quá, khả năng không thừa nhiều như vậy, đã bán rẻ cho em nhiều rồi, vậy thì lỗ vốn quá. "

Chị gái dùng dây đem cánh gà cùng chân đều buộc chặt lại, "Vừa vặn tám mươi năm đồng, cũng không được bớt. "Chu Lăng không nói gì nhanh thanh toán tiền mang theo gà bước đi.

Ngô Ngôn thấy cô mang gà đi vào, có chút kinh ngạc: "Em đi ra ngoài?Như thế nào lại không gọi anh cùng đi!"

"Đi không xa, mua ở bên ngoài thôn. " Cô quơ quơ con gà trong tay "Mua con gà ta để nấu canh uống.

Anh tới gϊếŧ gà đi, em đi đun nước nóng. "Không đợi cô tránh ra, Ngô Ngôn tiếp nhận con gà mộy tay cầm lấy cổ, cũng không nhìn thấy anh dùng lực như thế nào, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng ----có lẽ do cô ảo giác ----gà liền nhanh chóng lưu loát tới tây thiên.

Cô phủ phủ cánh tay nổi da gà, sẵng giọng: "Anh không thể đợi đến lúc em đi, sau đó hãy mới gϊếŧ không được sao? Thật là. "Cô sợ nhất là cái này, ngay cả con cá cũng không dám xem.

Chắc tại do mẹ già luôn đem cô thành đứa bé trai để dùng, có con chuột chết a hoặc cái gì cũng tìm đến cô. Có một lần ba già gϊếŧ gà đột nhiên phát ra ý tưởng, đem con gà treo cổ lên trên cây trước cửa nhà, chờ gà tắt thở, hai chân duỗi ra, chỉ kém là không thè đầu lưỡi.

Mẹ già không dám đi tới sờ, liền gọi cô lại, lúc ấy bàn tay còn ấm áp, mà đã có chút cứng ngắc khi sờ lên thi thể gà, cái loại này cô vẫn còn khắc sâu đến bây giờ. "Hừ hừ, anh dọa em, liền phạt anh làm sạch con gà. "

Ngô Ngôn mang theo gà, chân tay tự nhiên có chút luống cuống, nghe thấy Chu Lăng nói như vậy, vội vàng gật đầu. Động tác của anh rất nhanh, Chu Lăng tuy rằng đã làm gà, nhưng động tác cũng không đươc nhanh như vậy, ít nhất là phải mất hai tiếng mớí xong, nhưng Ngô Ngôn làm chưa đến một tiếng đã đem con gà làm sạch sẽ, chỉ còn chờ mỗi bước vào nồi.

Chu Lăng cho nấm hương vào, dùng nồi điện hầm mấy tiếng, đến giờ cơm chiều bưng ra, mùi thơm bốc bốn phía. Đem bát lớn đặt ở trước mặt Ngô Ngôn: "Uống nhiều một chút, bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi cho tốt, bồi bổ cho tốt. "

Ngô Ngô cũng đem bát lớn đặt ở trước mặt cô: "Em cũng uống đi, nhìn em rất gầy. "

Chu Lăng nhìn váng mỡ trên mặt bát canh, bĩu môi nói: "Em làm sao lại gầy, em đây là thon thả! Đừng nói là anh thích người béo. "

"Nói bậy, gầy dơ xương ra, thon thả đâu mà thon thả, béo nó cũng có cái điểm tốt của nó, khỏe mạnh, ôm cũng thoải mái. "Ngô Ngôn không khỏi phân trần.

"Mau ăn". Chu Lăng hầm hừ liếc trắng mắt, dùng đũa chọn nấm hương ăn, cô sợ nhất là đầy mỡ. Thật ra thân thể của cô như thế nào cô đều biết, gầy thì gầy, nhưng kỳ thật rất tốt.

Tại nhìn Ngô Ngôn rất cường tráng, nên trông cô như vậy mơí bảo gầy,, lại không biết nói dối rồi bao nhiêu tật xấu nữa... thật sự phải bồi bổ cho tốt. Cơm nước xong xuôi, Chu Lăng rốt cuộc vẫn là đem bát canh của mình đưa cho Ngô Ngôn.

Nguyên muốn cho Ngô Ngôn nghỉ ngơi vài ngày, để bồi bổ thân thể cho tốt, nhưng không ngờ sáng sớm ngày thứ ba, Ngô Ngôn lại nhận được cuộc điện thoại liền nói cho cô phải ra ngoài vài ngày.

Chu Lăng vốn định ngăn cản, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của anh, nên chấp nhận đồng ý, một bên đem thuốc cho vào ba lô nói: "Nhất định phải nhớ rõ uống thuốc đúng hạn, mà có thể gọi điện cho anh được không?"

Ngô Ngôn nghĩ nghĩ nói: "Nếu lúc nào có rảnh, anh sẽ gọi điện cho em. "Chu Lăng gật gật đầu đưa Ngô Ngôn ra cửa, nghĩ nghĩ đột nhiên giữ chặt tay áo anh.

Ngô Ngôn kinh ngạc xoay người, cô kiễng chân dùng sức đem đầu anh cúi xuống dưới, rồi hôn lên môi anh một cái, nói: "Hết thảy phải cẩn thận, nhớ rõ uống thuốc ".

Tuy rằng hai người chuyện gì cũng đã làm, nhưng vì một cái hôn nho nhỏ lại làm cho hai người đỏ mặt. Ngô Ngôn dùng sức bế cô một chút, rồi chỉnh lại quân phục, xoay người bước đi. Từ lúc tùy quân, hôm nay là lần đầu tiên Chu Lăng tiễn anh đi làm nhiệm vụ, trong lòng lại có một ngũ vị tạp trần nói không nên lời.

Trước kia cô tổng cảm thấy, chính mình thích tự do, vừa vặn gả cho quân nhân, khi kết hôn còn có thể tự do giống như trước, hiện tại Ngô Ngôn đi làm nhiệm vụ, cô lại nhớ tới ngày trước khi kết hôn, trong lòng lại hơi hoang mang?

Chính là vừa kết hôn, Ngô Ngôn lại đi làm nhiệm vụ mất một tháng, cô có chút vướng bận, nhưng lại không khẩn trương như bây giờ nha. Cô từ trước tới giờ sẽ không phải là loại này, không có đàn ông sẽ không thể sống được, trở lại máy tính bắt đầu viết tiểu thuyết, dùng bận rộn đem khẩn trương ở trong lòng áp chế đi.

Chu Lăng không phải là người viết được nhiều chữ, một giờ bốn năm nghìn năm sáu nghìn, cô khó có thể tập trung tinh thần, thường thường phân tâm xem truyện, nói chuyện phiếm, ăn đồ ăn vặt, hoặc làm gì đó, thường thường ban ngày ngồi trước máy tính mới có thể viết ra một chương.

Hôm nay cô lại như được vị thần hỗ trợ, ngồi mất mấy tiếng, thế nhưng lại viết được một vạn chữ đăng lên, vì cô viết không bao giờ để tồn lại, nên cho tới bây giờ cảm thấy viết càng nhiều càng thiếu, vì thế ngắn ngủi nửa ngày viết xong chương mới đăng lên, độc giả trong nhóm thảo luận, hưng phấn sôi trào...

Đối mặt với mọi người đều là nghi vấn cùng hưng phấn, Chu Lăng cười khổ. Tuy rằng bùng nổ lớn là chuyện tốt, và cũng vì cô cao hứng mới viết được như vậy, chẳng lẽ cô lại biến thành cái loại phụ nữ ghen tuông sao?

_________________