Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người đàn ông có tên Đỗ Thiên Hải sở hữu thân hình cao ráo, gương mặt khả ái trờ phú. Và cũng là Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ khiến cô bao lần mệt mỗi với anh!!! Ông trời sắp đặt …
Xem Thêm

"Một người đưa một, hắn có lỗ sao?" Tay hắn để lên đầu gối, lơ đễnh nhắm mắt dưỡng thần. Trời sanh hắn kêu ngạo, không có thay đổi.

"Anh. . . . . ." Thôi, không nói với hắn nữa, tổn thương nhất định là mình, dù sao tính cách của hắn không phải chỉ có hôm nay mới biết được.

Hai người một đường im lặng về đến nhà, mới đi vào phòng khách, điện thoại di động của cô nhận được cuộc gọi của Trần Tín Vĩ điện tới ——

"Tín Vĩ." Cô gọi tên của thư ký.

Sau lưng cô lập tức ra có một đạo ánh mắt sắc bén.

". . . . . . Tôi không sao, đã đến nhà, còn anh?" Cô nhẹ giọng nói cảm ơn, hỏi thăm tình huống đối phương.

Trong ánh mắt vừa xông lên một chút đố kị. . . . .

"Vậy anh về rồi à, còn có chuyện vừa rồi thật không không biết xấu hổ, Thiên Hải anh ấy ——"

Lòng đố kị đốt hướng điện thoại di động của cô. . . . . . Hắn nhanh chóng đọat lấy ——

"Chúng tôi cần nghỉ ngơi." Hắn nói xong đem pin trong điện thoại di động đều lấy ra, ném trên ghế sô pha, để xem hắn làm sao gọi tới! Đi theo giọng nói hộp thư nói chuyện phiếm sao. . . . . .

"Đỗ Thiên Hải! Anh rốt cuộc là làm sao?!" Cô khó có thể tin nhìn chằm chằm hắn, nghĩ thầm hắn tối nay rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, làm sao lại "gây loạn" với cô? Còn lấy. . . . . . Không đúng, là "Hủy đi" điện thoại của cô!

"Đỗ phu nhân, thái độ của em đối với ông xã và thư ký cũng không kém nhiều lắm." Hắn nhếch môi cười lạnh, kéo cổ tay của cô, mắt lộ ra hàn quang ngó chừng khuôn mặt cô, nhớ tới cô đối với tên kia nói chuyện rồi cùng nhau vui mừng giọng lời nói nhỏ nhẹ, đối với hắn ngược lại giống như chủ nợ vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lẽo, trong lòng liền nổi trận lôi đình. . . . . .

"Anh cảm thấy anh phải được lễ ngộ hơn mới đúng." Hắn nhéo lên người cô, vội vàng không kịp chuẩn bị liền hôn môi của cô, hung hăng phát tiết căm hận và bất bình trong lòng, muốn chứng minh mình so với người đàn ông kia có quyền lợi đáng được cô coi trọng, đáng để cô đối xử tử tế. . . . . .

Hắn cuồng dã vơ vét hết sạch đôi môi chưa kịp chuẩn bị của cô, lưỡi anh liếʍ lên môi cô rồi cái lưỡi mềm mại đó không ngừng quấn lấy cô, muốn hấp thu nhiệt tình của cô và được cô đáp lại. . . . . .

"A . . . . ." Cô đột nhiên bị kéo vào một trận gió lốc trời đất cuồng quay, khi hắn kịch liệt dây dưa nụ hôn nóng bỏng đang lúc cô giãy dụa để hít thở, nhưng không thoát khỏi được hơi thở đốt người của hắn, mơ màng từ từ rơi vào màn sương, ý thức tan rã. . . . . .

Cô không tự chủ nhắm lại mắt, tay quàng ở cổ áo của hắn, bàn tay trắng nõn xoa cổ của hắn, chạm đến một sợi dây chuyền lạnh như băng. . . . . .

Mơ hồ - ý thức đột nhiên gắn kết, lý trí của cô tỉnh lại đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra.

Lần này đổi lại phản ứng hắn không kịp, bị cô đẩy ra mấy bước.

"Vẻ mặt tại sao đáng sợ như thế? Em vẫn là người của anh, không phải là của Trần thư kỳ." Hắn vỗ về đôi môi, giọng mỉa mai nhìn vẻ mặt cô không biết nói sao, cảm thấy được tôn sùng cho nên có chút không tình nguyện, bởi vì hắn còn ý khác. . . . .

Nhưng vừa nghĩ tới tên kia, hắn nổi giận đùng đùng trong bụng!

"Anh ấy dĩ nhiên không thể nào hôn em!" Cô kích động địa rống to, hắn tức giận không có đạo lý cử động, cũng tức giận mình lại bị hắn hôn đến hoảng hốt, thiếu chút nữa đáp lại nụ hôn của hắn!

Đỗ Thiên Hải nhìn cô nói xong tin chắc như thế, tức giận hơn là cô quá ngốc cái gì cũng không biết, không có nhìn ra tên kia đối với cô có tình cảm ——

"Trên lý luận là không thể nào, nhưng người nào có biết trong lòng hắn có muốn hay không, có lẽ. . . . . ."

"Đừng đem mỗi người đàn ông đều hạ lưu như nhau!" Cô rốt cục mắng ra miệng, trong lòng cảm giác muốn nhổ một bải nước miếng trút tức giận, bất quá cũng ý thức được mỗi câu nói của hắn dường như hướng về quan hệ của Trần Tín Vĩ và cô, giọng nói sặc mùi ghen tị. . . . . .

Không thể nào! Những đều cô suy đoán đều là lừa gạt, người đàn ông này làm sao có thể vì cô ghen ghét dữ dội, nhiều lắm là chủ nghĩa đàn ông thôi, lo lắng gặp được cô ở ngoài.

"Xem ra em đối với hắn đánh giá rất cao nha, bởi vậy chẳng phải là anh phải lo lắng cho địa vị của mình khó giữ được." Hắn ăn dấm chua cố gắng nói. Nghe được cô giúp tên kia nói chuyện, còn nghĩ hôn ông xã coi là hành động hạ lưu, hắn thật là tức đến lỗ mũi muốn phun ra khói.

"Anh không cần lo lắng, bởi vì em và anh cùng với hành vi thường ngày hoàn toàn không giống nhau, cho nên chỉ cần hôn nhân chúng ta vẫn tồn tại một ngày, em sẽ không làm những chuyện giống như anh." Cô hứa với hắn, khuyên hắn không cần lo sợ những chuyện không đâu. Mặc dù ông xã phong lưu, nhưng cô cũng sẽ không học theo, làm người vợ hồng hạnh xuất tường, tùy tiện đạp hư danh tiếng của mình.

Xem đi, cô cũng biết hắn chỉ là sợ cô cho hắn cắm sừng, căn bản không phải là quan tâm cô mà.

"Anh làm chuyện gì?" Hắn biết rõ còn cố hỏi. Thật ra thì vừa nghe cô nói thật đúng làm hắn yên tâm không ít, bởi vì hắn hiểu Đông Ánh Thần là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nói được sẽ làm được.

Huống chi cô nói như vậy, cũng đại diện cho cô đối với Trần Tín Vĩ căn bản không có cảm giác gì, chẳng qua là cái tên kia một mình tự nguyện thôi.

"Nghĩ không ra có thể đi tìm tạp chí, báo chí, bên trong hẳn là có không ít về các tin tức của anh, bất quá có thể muốn tìm cũ một chút cũng có, bởi vì tình yêu Đỗ nhị công tử đã không phải là tin tức nóng nữa." Cô lạnh lùng nói xong một hơi, tức giận xoay người đi về phía gian phòng.

Cô không muốn ở lại đối mặt với người đàn ông vừa ghê tởm vừa không biết xấu hổ này! Hắn suốt ngày ở bên ngoài vui chơi, lại còn có mặt ngược lại hoài nghi nhân cách hành vi thường ngày của cô?! Thật là khiến cô có cảm giác chịu nhục, tức chết. . . . . .

Đỗ Thiên Hải phát hiện, mình dường như luôn là nhìn bóng lưng của cô gái này, ánh mắt không tự chủ đi theo bước tiến của cô di động, đọc lấy những lời trong lòng của cô. . . . . .

"Thì ra em vẫn rất quan tâm anh." Hắn nhếch môi mỉm cười, cảm thấy tâm tình cũng theo khóe môi tung bay lên, còn so với bóng lưng lạnh như băng. . . . . .

Cô thở hổn hển quay lựng lại thoạt nhìn làm sao có nhìn thấy cảnh vui trước mắt a!

Tốt, hắn đã quyết định ——

Chương 5.4

"Có thật không? Sẽ giúp anh xác nhận một lần. . . . . ."

Trong phòng làm việc, Đông Ánh Thần nhận được điện thoại do ngân hàng gọi tới, dường như nghe được đáp án rất kinh hoàng, lòng cô tràn đầy nghi ngờ cúp điện thoại, nhưng ngay sau đó liền nhấn điện thoại gọi cho Đỗ Thiên Hải ——

"Anh đang ở đấy giở trò quỷ gì?" Cô mở đầu liền đặt câu hỏi, giọng nói hung dữ.

"Cái gì giở trò quỷ?" Đầu kia máu lạnh hỏi.

"Ngân hàng nói em gửi tiền tiết kiệm chuyển qua cho anh tất cả đều hoàn trở lại trương mục của em, anh không biết sao?" Cô mới không tin hắn có không biết chuyện.

"Đó ~~ cái kia a. . . . . ." Đỗ Thiên Hải "Đó" thật lâu sau một tiếng mới bừng tỉnh đại ngộ giống như tuyên bố: "Anh không có ý định thu tiền của em nữa."

"Tại sao?" Cô lạnh lùng hỏi.

"Bởi vì anh không nỡ nhìn bà xã suốt ngày vì kiếm tiền trả nợ mà bận rộn công việc, cho nên quyết định giúp em giảm bớt gánh nặng, làm cho em sau này mỗi ngày trôi qua dễ dàng một chút." Hắn lấy giọng nói thành khẩn vừa nói đáp án hài hước.

"Không được." Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn nữa một lần, không có tâm tình nghe lời nói nhảm của hắn!

"Bởi vì anh rất hài lòng lão bà của anh, cho nên không nỡ để em rời đi, quyết định ở lại bên cạnh anh sinh cho anh một cục cưng." Hắn nói ra làm cô ngây người như phỗng, học theo cô nói rõ ràng từng chữ còn cường điệu mấy chữ cuối cùng.

Thêm Bình Luận