Chương 4
Nhìn vẻ mặt và giọng điệu của cô, Doãn Quang Huy hiểu được, có lẽ là cô muốn từ bỏ ý định thoát ly gia đình ở trong đầu. Nhưng anh lại không thấy vui tí nào vì sự tiến triển này.
Hôm nay không phải là lần đầu tiên cha cô đánh cô. Nói như vậy thì đây có lẽ cũng không phải là lần cuối cùng.
Cuộc sống sau này của cô sẽ thấp thõm đề phòng như hôm nay - trước khi vào nhà, dán tai lên cửa, lắng nghe bên trong cha mình có lên cơn say rượu hay không; lo lắng cha mình ra tay quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến công việc và tiền thù lao trong tương lai; lo âu tiền tiết kiệm trong ngân hàng sẽ bị cha tiêu xài hết trong vòng một đêm.
Cô nói cô là người mẫu mạng, tuy rằng Doãn Quang Huy không biết thu nhập hằng tháng của người mẫu mạng là bao nhiêu, nhưng tính chất của công việc lại không được ổn định; mà Lăng Lỵ nhìn rất trẻ, bất quá vào nghề chắc cũng không được bao lâu sau khi tốt nghiệp, ba mươi vạn nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Đối với một cô gái trẻ tuổi như cô, thật không biết phải vất vả như thế nào mới tiết kiệm được bấy nhiêu đó? Nếu còn phải trả nợ tiền học, vậy con đường bôn ba này nhất định phải vất vả lắm phải không?
Đường đi đã khó khăn, lại còn bị cha liên lụy. Tương lai của cô cũng chỉ là túi tiền không đáy, còn có khả năng bạo lực ngày một trầm trọng hơn…
Rõ ràng là cô có một tương lại rộng mở, không nên bị bất cứ chuyện gì ngăn chặn bước chân.
Nhưng nếu chỉ cần kết hôn trước với cô, có thể làm cho cô thoát khỏi tình cảnh khó chịu trước mắt, như vậy thì vấn đề trước mắt có thể giải quyết. Chuyện tương lai sẽ từ từ bàn lại, cũng chưa hẳn là không thể.
"Không phải vậy, Lăng Ly, cô nghe tôi nói.” Anh phải nói thế nào thì mới khiến cho Lăng Lỵ hiểu được là anh thật có ý muốn giúp đỡ đây?
"Hả?" Lăng Ly nhướng mi liếc anh.
"Cái đó… Thật ra thì tôi cũng có vấn đề của tôi.” Doãn Quang Huy gãi gãi đầu, suy nghĩ thật nhanh đủ mọi lý do để làm cái cớ.
"Vấn đề gì?" Lăng Lỵ không hiểu nhìn anh.
“Chính là, à, nói thật ra, tôi đã ba mươi tuổi rồi. Gần đây người nhà của tôi cứ ép tôi phải kết hôn cho thật sớm…” Đây đúng là chuyện phiền não gần đây của anh, khiến anh đã mất hết kiên nhẫn. Doãn Quang Huy nói ra có chút úp mở.
“Anh là người tốt, điều kiện cũng rất được, người nhà thúc giục kết hôn cũng là chuyện rất bình thường.” Giọng nói phiền não của Doãn Quang Huy nghe thật dễ thương. Giọng điệu có chút cà lăm, giống như chuyện này quấy nhiễu anh rất rất nhiều, khiến Lăng Lỵ không khỏi không mĩm cười.
Thì ra ‘Bóng bay ca ca’ trông như không buồn không lo cũng có phiền não. Không biết tại sao chuyện này làm cô cảm thấy hết sức đáng yêu lại vui vẻ. Nếu như những người bạn nhỏ ở nhà hàng thích quấn lấy Doãn Quang Huy mà biết được anh đang bị người nhà ép hôn, chắc là sẽ tranh nhau tuyển mình làm thí sinh giới thiệu cho anh hết quá?
Trên mặt Lăng Lỵ chợt hiện lên nụ cười, không giống như lúc trước —— thật sự là một nụ cười không có tự chế giễu, không có bất đắc dĩ, không có khách sáo mang tính chất nghề nghiệp.
Vì nụ cười tươi như hoa nở rộ của cô mà Doãn Quang Huy mất hồn trong giấy lát.
Thì ra, lúc cô không cười đã xinh đẹp lắm rồi, nhưng khi cười lên thì càng đẹp hơn… Mày cong cong, mắt sáng người, khuôn mắt trái xoan đang ấm ức bỗng nhiên uyển chuyển hẳn lên.
Rõ ràng trán của cô có vết thương, gương mặt sưng to, trong tay còn cầm cục đá đè lên… Trạng thái nhếch nhác như vậy không hiểu sao lại khiến cho Doãn Quang Huy cảm thấy tim đập dồn dập.
Không lẽ đây là loại cảm giác thương hại sinh tình hay sao? Gặp qua cảnh cô bị người ta đánh cho nên vô cùng quý trọng nụ cười hiếm thấy của cô.
Doãn Quang Huy vẫn còn đang thất thần thì Lăng Lỵ đã đánh tan sự trầm mặc trước.
“Tốt lắm, Doãn Quang Huy, hôm nay cảm ơn anh vô cùng. Tôi đã khiến anh mất quá nhiều thời gian. Đi thôi, tôi đưa anh ra ngoài. Tôi tin rằng anh nhất định sẽ tìm được một đối tượng lý tưởng. Anh là một người rất tốt, đáng gặp nhiều hạnh phúc. Cám ơn anh rất nhiều!”
Sau khi cám ơn Doãn Quang Huy, Lăng Lỵ đứng dậy, muốn đưa anh ra cửa.
Doãn Quang Huy có cảm giác mình nên nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói cái gì. Âm thanh bị nghẹn trong cổ họng, hết sức khô khốc. Anh bị Lăng Lỵ dẫn ra tới cửa, đang đi phía trước thì anh dừng lại. Ánh mắt dường như rất kiên cường, lại dường như rất yếu ớt nhìn Lăng Lỵ —— cảm giác trong lòng thật khó nói nên lời.
Anh có loại dự cảm, trải qua ngày hôm nay, Lăng Lỵ tuyệt đối sẽ không đến nhà hàng vườn hoa nữa, lại càng không xuất hiện trước mặt anh.
Cô sẽ hoàn toàn bỏ đi ý niệm kết hôn với anh, quyết tâm coi anh như một người xa lạ. Sau đó lại vĩnh viễn bị vây hãm không thể thoát ly khỏi gia đình, hoàn toàn bị cha của cô liên lụy cả đời…
“Khoan đã! Lăng Lỵ, chờ một chút!” Trước khi rời đi, Doãn Quang Huy chụp cánh tay của Lăng Lỵ lại.
“Sao vậy?” Lăng Lỵ hoang mang mở to mắt.
Lẹ lên Doãn Quang Huy! Mau! Mau nói cái gì đó! Anh không nỡ trơ mắt nhìn cô suy tàn! Cô đã từng đưa tay cầu viện anh!
“Thật ra thì… Bởi vì, chuyện này…” Doãn Quang Huy lập đi lập lại một câu, muốn nói rồi lại thôi.
"Thật ra thì? Bởi vì sao?" Ánh mắt của Lăng Lỵ càng ngày càng hoang mang.
“Thật ra thì…” Thật ra thì? Thật ra thì cái gì chứ? Ahhh! Có rồi! Sự huyên náo về dự luật kết hôn cho người đồng tính gần đây lập tức nhảy vào đầu của Doãn Quang Huy.
"Thật ra thì, thật ra thì… Tôi thích đàn ông, đã có một bạn trai rất tốt!” Doãn Quang Huy hùng dũng nói
“Cái gì?!” Mắt đẹp của Lăng Lỵ trợn tròn. Lời tuyên cáo đột ngột của anh khiến cô giật mình.
Cô đã quan sát Doãn Quang Huy mấy tuần, chưa từng thấy anh qua lại thân mật với người con gái nào. Cho nên cô mới đoán rằng anh không có bạn gái, rồi mới đề xuất việc kết hôn giả với anh… Kết quả không ngờ là anh đã có bạn trai, không phải bạn gái…
Cô thật sự là hơi quá đáng. Tự nhiên lại đi kiếm một người đã có đối tượng để cầu hôn! Lăng Ly kinh ngạc không thôi, quả thật là muốn tự đào cho mình một cái lỗ để vùi mình vào đó.
“Tôi sợ là người nhà của tôi không thể tiếp nhận chuyện này. Cho nên nếu như cô kết hôn
Chương 4:
Với tôi, vừa lúc cũng có thể che dấu tai mắt người đời: “Nói như vậy có đúng không? Anh nhớ rằng anh đã từng xem qua bộ phim điện ảnh nào đó, còn có phim bộ truyền hình cũng diễn như vậy.
“Không đúng không đúng. Anh đã có một người bạn trai tốt, anh cũng không thể kết hôn với tôi. Như vậy đối với bạn trai của anh có hơi quá đáng. Tôi biết các anh phải đối mặt với ánh mắt của người ngoài thật vất vả và nhiều áp lực. Cũng bởi vì như vậy, cho nên càng không thể để cho đối phương một mình đối đầu. Làm sao anh có thể anh ấy, một mình chạy đi kết hôn? Lăng Lỵ suy nghĩ nghiêm túc một hồi, nghiêm mặt nói.
Nghe vậy, Doãn Quang Huy
Có chút dở khóc dở cười. Thật ra Lăng Lỵ rất có nề nếp, trung bình và đạo đức vượt quá tưởng tượng của anh. Nhưng điều này lại khiến hảo cảm của anh đối với cô tăng lên rất nhiều.
“Nếu như cậu ấy không ngại cũng như không phản đối thì sao?” Doãn Quang Huy lên tiếng.
Lăng Lỵ nhướng mày, vô cùng hoài nghi.
“Cô không tin?” Nét mặt của cô rất rõ ràng, vô cùng rõ ràng.
“Tôi không tin.” Có ai lại không ngại người yêu của mình đi kết hôn với người khác? Lăng Lỵ quyết đoán lắc đầu.
“Được rồi, vậy cô hỏi cậu ấy đi.”
Khóe mắt của Doãn Quang Huy liếc qua liếc lại nhìn thấy Lý Chấn đang đi tới hướng này, lanh trí nghĩ ngợi, quyết tâm kéo luôn người bảo vệ hợp tác đã nhiều năm lại luôn luôn tận trung với cương vị công tác xuống nước.
“Cái gì? Hỏi ai?” Ánh mắt của Lăng Lỵ dao động, nhìn theo tầm nhìn của Doãn Quang Huy dừng lại trên người Lý Chấn, không thể nào tin được.
Không phải chứ? Thì ra người đàn ông xuất hiện cùng với Doãn Quang Huy hôm nay là bạn trai của Doãn Quang Huy hay sao? Lăng Lỵ cả kinh biến sắc.
“Lý Chấn, cậu có phản đối tôi kết hôn không?” trong lúc Lăng Lỵ đang kinh ngạc, Doãn Quang Huy hỏi Lý Chấn.
“Phản đối?” Vừa mới trở lại, không rõ đầu đuôi câu chuyện, Lý Chấn bị hỏi đến không biết đường để trả lời.
Anh chỉ vừa đưa bác sĩ ra cửa, còn luôn tiện xác nhận mọi người trong nhà là ai, Lăng Lỵ và cha của cô có tiền án, nợ nần gì không, cho nên mới hơi bị trễ một chút. Anh biết là mình ở ngoài không lâu, vì sao khi trở lại, lại có một vấn đề hoàn toàn không có đầu mối đang chờ anh?
“Anh có thể nói thật. Nhất định không được miễn cưỡng.” Lăng Lỵ hết sức nghiêm túc dặn dò, muốn nghe chính miệng Lý Chấn trả lời. Cô không muốn làm trễ nải hạnh phúc của bất kỳ người nào.
“Tôi đã nói qua, cha mẹ tôi hối thúc tôi kết hôn. Lý Chấn nhất định không phản đối.” Những lời nói này của Doãn Quang Huy là cho Lý Chấn một chút manh mối để trả lời.
Lý Chấn nhíu mày, ánh mắt dò hỏi nhìn Doãn Quang Huy trao đổi. Câu trước câu sau hợp lại, cân nhắc một lúc, rồi cẩn thận trả lời…
“Cha mẹ Quang Huy hối thúc đã lâu, đặc biệt là hai năm qua, càng lúc càng nhiều. Nếu Quang Huy kết hôn, bọn họ nhất định rất vui mừng.”
Ở trước mặt người ngoài, không được gọi thiếu gia, không được tiết lộ thân phận ông chủ, hiểu được sắc mặt ông chủ, hiểu được nặng nhẹ, hành sự tùy theo hoàn cảnh, thân là – một người bảo vệ ưu tú nên có đủ tính chất đặc biệt, Lý Chấn có đủ tất cả.
“Nhưng…” Lăng Lỵ nhìn về phía Doãn Quang Huy, lại liếc liếc Lý Chấn, cảm thấy không thể tin nổi, giống như có gì đó không đúng. Cô rất muốn hỏi những thứ này, nhưng lại cảm thấy lớn như vậy rồi mà còn hỏi tới tình trạng tình cảm của người khác thì hình như không thích hợp cho lắm.
“Không có ‘nhưng’. Theo như nhu cầu của chúng ta, cùng nhau hợp tác, cô thoát khỏi phiền phức của cô, tôi cũng thoát khỏi chuyện phức tạp của tôi, như vậy không tốt lắm sao?”
Phát hiện vẻ mặt Lăng Lỵ bắt đầu dãn ra. Doãn Quang Huy bắt đầu lên tiếng thuyết phục, thừa thắng xông lên.
“Không đúng, không đúng, Doãn Quang Huy. Coi như Lý Chấn đồng ý, chuyện kết hôn sẽ không đơn giản như vậy. Hơn nữa, anh cũng vừa mới nói, chúng ta còn phải thuyết phục cha của tôi, còn phải đi gặp cha mẹ của anh, bọn họ chưa chắc sẽ đồng ý…” Đột nhiên chuyện phát triển theo chiều hướng chuyển biến đột ngột, ngoại trừ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi Lăng Lỵ còn có cảm giác hoảng sợ.
Vì sao đột nhiên biến thành như vậy?
Chưa có suy tính kỹ càng đã lật đật yêu cầu kết hôn với Doãn Quang Huy khiến cô hoàn toàn nhận rõ mình ngu xuẩn tới cỡ nào, rồi quyết định không nhắc tới chuyện này nữa.
Nhưng bây giờ câu chuyện lại xuất hiện quanh co khúc khuỷu, phát triển ngoài dự tính của người khác. Cô không biết là ông trời đang chiếu cố hay đùa giỡn với cô nữa? Rốt cuộc bây giờ cô nên trả lời như thế nào đây?
Biểu tình trên mặt của Lăng Lỵ thật sự rất kích động, rất lo âu. Cô cau mày, cắn môi, tóc bên má bị cô tém lại, kéo ra, tay chân luống cuống, khiến người khác vừa buồn cười vừa tội nghiệp, không cách nào bỏ mặc cô.
“Lăng Lỵ, Lăng Lỵ”
Doãn Quang Huy đến gần cô, kéo tay cô lại bởi vì cô không ngừng nắm tóc của mình. Giọng nói kiên định kéo suy nghĩ lang bang, lo lắng không yên, quay trở về.
“Cái gì?” Lăng Lỵ chớp mắt, có chút mơ hồ nhìn anh.
“Không có chuyện gì. Chúng ta kết hôn thì mọi chuyến sẽ rất đơn giản, rất thuận lợi. Không người nào có thể làm cô tổn thương, những chuyện không vui đều sẽ qua đi.” Doãn Quang Huy nắm lấy tay của cô. Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của anh truyền đến tay cô, nụ cười trên mặt cũng ấm.
Lăng Lỵ nhìn sâu vào mắt của Doãn Quang Huy, hồi tưởng lại một lần đầu đuôi câu chuyện xảy ra từ hôm qua tới giờ, cố gắng thuyệt phục bản thân mình giữ được bình tĩnh. Cơ hồ là tự lẩm bẩm ----
“Không đúng, không đúng, không phải như vậy. Tôi không nên liên lụy người khác, cũng không muốn làm trễ nải thời gian của anh. Tôi nên trở về cuộc sống của tôi cho thật tốt, quên đi đề nghị hoang đường của tôi với anh. Tôi nên----“
“Lăng Lỵ” Doãn Quang Huy lên tiếng cắt ngang cô một lần nữa.
“Không cần suy nghĩ lung tung nữa. Chuyện duy nhất cô nên làm bây giờ là gả cho tôi.”
Lăng Lỵ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Doãn Quang Huy, không hiểu vì sao anh có thể khẳng định như thế. Vốn là định nói lời từ chối, nhưng ánh mắt dịu dàng thôi thúc của anh bắt nuốt toàn bộ trở về.
Không có chuyện gì… Tất cả đều sẽ rất đơn giản, rất thuận lợi, không người nào có thể làm tổn thương cô nữa, những chuyện không vui đều sẽ đi qua.
Thật sao? Đã bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn mong chờ như thế. Cô thật có thể tin tưởng không?
Lăng Lỵ chớp chớp mắt nhìn, càng nháy mắt, tầm nhìn càng trở nên mơ hồ. Uất ức và đau khổ mấy ngày nay tự nhiên trào ra, giống như là bị một ma lực vô hình nào đó thúc đẩy. Tầm mắt chăm chú, thành khẩn của Doãn Quang Huy khiến cô không tự chủ được mà ý chí hòa tan.
“Vậy, chúng ta thử một chút. Nếu có thể như lời anh nói… Nếu thuận lợi như anh nói…” Nếu có thể như lời anh nói, cô thật sự rất muốn cất bước đi trước, rời khỏi nơi đau khổ này, đen tối qua đi, liều lĩnh chạy về phía trước.
“Không thành vấn đề, tất cả đều sẽ rất thuận lợi.” Doãn Quang Huy mong đợi nhìn cô, muốn cô an lòng, lại nhấn mạnh một lần nữa.
Không nên quay đầu lại nhìn, chỉ cần liều mạng đi về phía trước. Doãn Quang Huy đã ở trước mặt cô, rực rỡ như ánh mặt trời .
Anh tươi cười nhìn Lăng Lỵ.
Được, không thành vấn đề, tất cả đều sẽ rất thuận lợi, rất thuận lợi.