Chương 30: Thổ lộ

【 sáng sớm toàn thân nhớp nháp dùng gậy bự rửa sạch lỗ thịt ngập tinh, phản ứng của Trương Cẩn Ngọc sau khi Ngô Hoán thổ lộ?】

Sáng sớm trong phòng 526.

Rèm cửa khép chặt, ghế sô pha và bàn cà phê bị xê dịch, trên tường xuất hiện nhiều vệt trắng khả nghi, dép mỗi chiếc một nơi, trên thảm vứt đầy gel bôi trơn rỗng tuếch.

Trên giường một mảnh hỗn độn, hai người đàn ông cao lớn kiệt sức nằm trên giường ôm chặt lấy nhau, trong lòng ngực của người đàn ông da dẻ trắng nhợt, trên cánh tay xăm hình lộ ra một khuôn mặt vô cùng điển trai, mà côn ŧᏂịŧ lớn đang "chào cờ" của hắn vẫn còn ngâm bên trong nhục động ẩm ướt, quanh mép huyệt nhầy nhụa hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu lẫn với dịch trơn.

Trương Cẩn Ngọc là người tỉnh dậy trước tiên, cảm giác cơ thể như đang bị một tảng đá lớn đè lên, còn dươиɠ ѵậŧ đang được ngâm bên trong một cái động nóng ẩm vô cùng thoải mái.

Hắn ngẩng đầu nhìn xem Ngô Hoán đã tỉnh hay chưa, mà người bên cạnh cũng cảm nhận được sự động đậy, chậm rãi mở mắt ra.

Ngô Hoán rõ ràng chưa tỉnh ngủ hẳn, đầu óc vẫn còn mơ màng chưa kịp hồi phục.

Đây đây đây đây là......

Ngô Hoán ngây ngốc cùng Trương Cẩn Ngọc mắt đi mày lại, hậu huyệt do khẩn trương mà co bóp, siết chặt ©ôи ŧɧịt̠ bự càng thêm phình to.

“Chậc.”

Trương Cẩn Ngọc được kẹp sướиɠ đến rùng mình, xoay người đè Ngô Hoán dưới thân, tự nhiên hôn môi y, côn ŧᏂịŧ phía dưới cùng lúc nhẹ nhàng đưa đẩy.

Dần dần Ngô Hoán cũng nhớ lại một đêm điên tình của cả hai ngày hôm qua, y cùng Trương Cẩn Ngọc mất khống chế lăn lộn làm hết trận này đếm trận khác, quỳ trên đất, bị ấn lên tường cᏂị©Ꮒ, bị đè xuống bàn trà, gần như tất cả các ngóc ngách trong căn phòng đều được bọn họ "ghé chơi" một lần, lại còn chơi mải miết tới sáng mới ngừng cơ........

Ngô Hoán đỏ mặt đáp lại nụ hôn, đôi môi cả hai như gắn nam châm, vừa mới hơi tách ra đã lập tức hút lại không rời, khuyên đinh trên môi Trương Cẩn Ngọc đều bị nước bọt liếʍ đến bóng loáng.

Cho tới bây giờ vẫn chưa có ai lên tiếng, giống như một đôi tình nhân yêu nhau nhiều năm như thường lệ mỗi sáng tỉnh dậy dây dưa quấn quýt, nụ hôn của Trương Cẩn Ngọc dần chuyển dời xuống, mυ"ŧ liếʍ từng nốt dâu tây chi chít trên cần cổ người nọ, Ngô Hoán đón ý hùa ngửa cổ mặc hắn "trồng" thêm càng nhiều dâu, hai chân phối hợp mở rộng để gậy thịt của đối phương tùy ý thọc vào rút ra chơi đùa bên trong nhục động ướt mềm.

Trận này Trương Cẩn Ngọc cũng không định làm lâu, dù sao thì thắt lưng của hắn cũng sắp chịu không nổi rồi, đêm qua làm liên tiếp mười mấy trận, thành công thiết lập kỷ lục cao nhất trong sự nghiệp cᏂị©Ꮒ choẹt đời hắn, Trương Cẩn Ngọc lại vùi vào cần cổ Ngô Hoán liếʍ láp, sau đó trượt xuống ngậm lấy núʍ ѵú thơm ngọt, mồm to ngoạm mυ"ŧ quầng vυ" cùng một phần cơ ngực săn chắc, hạ thân không ngừng mạnh mẽ va chạm mông to.

"Ưm~ ư a......" Giọng Ngô Hoán khàn khàn nghe gợi cảm hết sức, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ khó lòng kìm nén, y cưng chiều ôm lấy Cẩn Ngọc đang hăng say liếʍ cắn đầṳ ѵú mình, nhục động bị thọc phụt phụt văng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dịch trơn còn sót lại của đêm hôm qua.

Chiếc giường rung lắc xập xình, Trương Cẩn Ngọc kết thúc bằng một cú nội bắn, cả hai thở dốc ôm lấy nhau, cũng không có ai chịu lên tiếng.

Qua một lúc lâu sau, Ngô Hoán mới thật cẩn thận mở miệng: “Cẩn Ngọc……”

Hai khuỷu tay Trương Cẩn Ngọc đều áp sát bên đầu Ngô Hoán, hai mặt gần kề, Trương Cẩn Ngọc chăm chú nhìn y, con ngươi đen nhánh nhìn không rõ cảm xúc.

Ngô Hoán có chút sốt sắng, ực một cái mới tiếp tục nói: "Nhiều năm trước tôi đã làm tổn thương cậu, tôi...... tôi vẫn luôn hối hận."

Trương Cẩn Ngọc vẫn không nói lời nào, chỉ là nhìn y.

"Thực ra khi tụi mình còn là bạn tốt, tôi đã thích cậu rồi." Mặt Ngô Hoán nhuộm hồng, "Nhưng tôi sợ bị ba tôi ghét bỏ, cho nên sau khi cậu tỏ tình với tôi, tôi đã bỏ chạy và cứ luôn trốn tránh, bởi ba tôi nghĩ rằng đồng tính luyến ái là cực kì ghê tởm, cho nên tôi cũng nói ghê tởm."

"Mỗi ngày tôi đều ở nhà một mình, chỉ hy vọng ba có thể bên cạnh tôi nhiều hơn, cho nên ông ấy muốn tôi học cái gì tôi đều học rất nghiêm túc, ngay cả chơi đàn piano, tôi một lòng muốn được ông ấy công nhận, tôi không muốn làm việc gì khiến ông ấy chán ghét."

"Cao trung lúc đó, tôi một mực nghe lời ông ấy, bất luận ông ấy nói cái gì đúng, tôi liền làm cái đó, tôi hy vọng có một ngày ba có thể khen tôi và nói rằng ông ấy tự hào về tôi.

Đột nhiên Ngô Hoán vươn hai tay nâng đầu Trương Cẩn Ngọc lên, biểu tình nghiêm túc.

"Cho tới bây giờ việc duy nhất tôi làm trái ý, chính là yêu cậu."

"Mười một năm qua, chưa một ngày nào mà tôi quên được cậu, hồi ức của hai ta đều hiện về trong tâm trí tôi mỗi ngày, chỉ khi có cậu, tôi mới biết thế nào là sống."

“Ta, chúng ta ở bên nhau, được không?”

Ngô Hoán nói xong, căng thẳng nhìn Trương Cẩn Ngọc, vẻ mặt Trương Cẩn Ngọc vẫn nhàn nhạt như cũ, nhìn không ra cảm xúc.

Kỳ thật trong lòng đã ném đi thiên, một viên đạn hạt nhân trong tim nổ mạnh, tạc đến Trương Cẩn Ngọc chân tay luống cuống.

Kỳ thật trong lòng hắn đảo lộn không thôi, như có một viên hạt nhân phát nổ nơi đầu quả tim, không khỏi khiến Trương Cẩn Ngọc luống cuống tay chân.

Hắn đau khổ nhiều năm như vậy, thật đúng là chê cười mà.

Trương Cẩn Ngọc cúi đầu ngậm lấy má phải của Ngô Hoán, hung hăng cắn xuống.

“Á!” Ngô Hoán đau đến hét ra tiếng.

Trương Cẩn Ngọc ở hắn gương mặt lưu lại một vòng chỉnh tề dấu răng, từ trên mặt đều có thể thấy được nhân vật chính răng thực hảo.

Trương Cẩn Ngọc lưu lại một vòng dấu răng hoàn hảo trên mặt y.

Ngô Hoán nghe thấy Trương Cẩn Ngọc thấp giọng nói: "Cứ như vậy cùng cậu ở bên nhau, chẳng phải hời cho cậu quá rồi hay sao?"

Trương Cẩn Ngọc nói xong bế Ngô Hoán lên, ôm y đến phòng tắm trong khi cái miệng người trong lòng đang la oai oải.

Ngày hôm qua lúc bị súc ruột đầu óc của Ngô Hoán vẫn còn mơ mơ màng, nhưng bây giờ thì là tỉnh táo 100%!

Y hoảng sợ hỏi nam nhân cao lớn,

"Cậu, Cậu làm gì......."

Nam nhân cúi đầu, một bộ vô ngữ bộ dáng, “Giúp ngươi rửa sạch ngươi động, miễn cho ngươi tiêu chảy, ta bắn nhiều ít ta chính mình trong lòng hiểu rõ.

Nam nhân cúi đầu, vẻ mặt cạn cmn lời, "Thì giúp cậu rửa động, kẻo để bị tiêu chảy, tôi đã bắn bao nhiêu tôi tự mình biết rõ."

Lời này thành công khiến một đại nam nhân 27 tuổi họ Ngô tên Hoán biến thành một đại cô nương e lệ, gì mà "động", gì mà "tôi bắn bao nhiêu" nữa, liên tiếp những từ ngữ đồi trụy cứ quay vòng tuần hoàn trong đầu Ngô Hoán, y đỏ mặt giãy giụa phản kháng: "Để tôi làm một mình được rồi!"

"Được không đó?" Trương Cẩn Ngọc biểu tình nghi ngờ, sau đó cũng thuận theo thả Ngô Hoán xuống, chân y vừa chạm đất, đột nhiên một trận đau nhức từ hai bắp đùi ồ ạt truyền đến khiến hai chân y mềm nhũn lảo đảo sang một bên, cũng may Trương Cẩn Ngọc nhanh tay lẹ mắt tiếp được.

"Còn muốn tự làm không?"

Đại cô nương Ngô Hoán thành thật nằm ngốc trong lòng ngực hắn, không dám có động tác nào khác.

Nhưng mà khi hai người ngồi vào bồn tắm, Ngô Hoán lại phát hiện có gì đó hơi sai sai.

Nước ấm dần tràn đầy bồn, Trương Cẩn Ngọc đặt hai chân Ngô Hoán lên thành bồn tắm, để cho nhục động da^ʍ mĩ của y mở rộng ra, tiếp theo bắt đầu tuốt súng của mình.

Ngô Hoán run bần bật, “Cậu…… Cậu lại làm cái gì……”

Trương Cẩn Ngọc gõ đầu y, "Đừng có suy nghĩ lung tung, tuốt thẳng để thọc vào rửa sạch cho cậu đó, tôi bắn sâu lắm, cậu không lấy ra được đâu."

Ngô Hoán đỏ mặt không lên tiếng, trong lòng một trận rùng mình, con mẹ nó, còn có cách này luôn hả?

Huhu Cẩn Ngọc dịu dàng chu đáo thời trung học của tui đâu rồi?

Ngô-bị Trương Cẩn Ngọc hoàn toàn ăn sạch sẽ-Hoán không khỏi cảm thán năm tháng thật tàn khốc.

Ngô Hoán cố chịu đựng từng đợt kɧoáı ©ảʍ âm ỉ từ trong cơ thể, nói chuyện với Ngô Hoán: "Tôi vẫn chưa biết làm sao hôm qua cậu tìm được tôi thế?"

Trương Cẩn Ngọc đỉnh mài lên xuống, hai tay còn căng ra miệng huyệt để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống từ côn ŧᏂịŧ, không vui trả lời:

"Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi, cậu làm con gái nhà người ta phình bụng, bị anh trai cô ta dẫn người tới chém, nếu quán bar hôm qua không mời tôi, chắc giờ cậu đã thành một đống thịt nát rồi."

Ngô Hoán bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, "Làm sao có thể! Sau khi tốt nghiệp tôi chưa từng lên giường với ai, chỉ cùng lắm là nằm ngủ với mấy cổ thôi!"

Trương Cẩn Ngọc một bên quấy gậy trong động, nhàn nhạt nói: "Ờ ờ ờ, thì chỉ là nằm ngủ, cậu thật đúng là thánh nhân."

Ngô Hoán nghe thấy giọng điệu cộng thêm biểu tình không cao hứng của Trương Cẩn Ngọc, vội vàng quay đầu đi, mặt ửng đỏ khẳng định:

"Tôi thật sự không lên giường với phụ nữ mà, nếu có chuyện này xảy ra thì con tôi bây giờ đã được tám tuổi rồi! Hồi đại học tôi chỉ lên giường với hai người, với lại đều mang bao hết, ồ kế?"

Trương Cẩn Ngọc nhíu mày khó hiểu: "Vậy tại sao đám người kia còn tới tìm cậu?”

Ngô Hoán nói y cũng không biết, đoạn Trương Cẩn Ngọc rút ra côn ŧᏂịŧ bắt đầu giúp Ngô Hoán tắm rửa, y được người kỳ cọ thoải mái đến độ muốn kêu ra tiếng.

Sau màn phục vụ "tận tâm tận tụy" của Trương Cẩn Ngọc, hai người cũng mặc xong quần áo, trên người Ngô Hoán vẫn là bộ suit màu lam hôm qua, chỉ có điều giờ đã nhăn nhúm trông vô cùng khó coi, y chán ghét nhìn tụi nó thật lâu rồi mới đành tạm chấp nhận mặc vào.

"Cậu làm sao có thế đối xử với quần áo của tôi như vậy chứ," Ngô Hoán hậm hực vuốt vuốt chỉnh chỉnh lại quần áo của mình, "Chúng nó là bảo bối cần được nâng niu đó!"

Trương Cẩn Ngọc tròng lên áo ba lỗ, giọng điệu lạnh nhạt châm chọc, "Nhìn da^ʍ muốn chết."

"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói tôi."

Bầu không khí giữa bọn họ dường như trở về thời trung học, mỗi ngày đều cãi vã nhưng lại chẳng thể thiếu nhau.

Trương Cẩn Ngọc dựa vào giường, cầm di động lướt Weibo đọc bình luận của fan, vờ như không để tâm hỏi, "Tại sao sau này lại không lên giường với phụ nữ nữa?"

Ngô Hoán đang đứng trước gương chỉnh lại tóc, sắc mặt ửng đỏ, "Không cứng nổi."

"Vậy cậu phát tiết thế nào? Làm gì có chuyện nghẹn mấy chục năm, điêu vừa thôi." Trương Cẩn Ngọc vừa nói trong khi ngón tay vẫn lia lịa, thực ra một chữ cũng chưa lọt vào mắt."

"Ờm thì là..." Ngô Hoán có điểm mất tự nhiên nói "Nghĩ tới cậu tuốt được chưa hả?"

“……”

“……”

Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên im ắng lạ thường.

Ngô Hoán thấy hắn không nói lời nào thì bất mãn lên tiếng: "Cậu còn chưa cho tôi câu trả lời đó."

Trương Cẩn Ngọc nhướng mắt, bày ra vẻ mặt tôi không biết cậu đang nói gì, "Cậu muốn nói về chuyện gì?"

Ngô Hoán giận đứng hình, sắc hồng trên mặt vẫn chưa chịu giảm bớt, "Cậu! Thì là có muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương không?"

Trương Cẩn Ngọc buông điện thoại, tay chống đầu nằm nghiêng sang một bên, ánh mắt lạnh lẽo chứa đầy khıêυ khí©h, "Vậy theo đuổi tôi đi, nếu thành công thì hai ta ở bên nhau."

Ngô Hoán nghiến răng nghiến lợi, “Là cậu nói đó!”

Vì vậy, cuộc sống cả hai từ hai đường thẳng song song, mười một năm sau, lại bắt đầu có điểm giao thoa.

Hết chương 3.

Sr vì để mọi người đợi lâu ㅠㅠ