Chương 17: Tình địch tìm đến cửa

Ngày hôm sau khoảng 9h, bên ngoài cửa nhà Diệp Dao xuất hiện một người đàn ông , từ bên đối diện Lệ Chấn Thiên nhìn rõ ràng người vừa đến. Người kia dáng dấp cao lớn, ngũ quan tuấn mỹ..nhìn một màng này Lệ Chấn Thiên lập tức cảnh giác, nghi hoặc...

Hôm nay Tô Mộ Bạch diện một thân trang phục màu xám, vừa đơn giản lại không kém phần tao nhã, khí chất. Cửa phòng mở ra, Diệp Dao nhìn thấy Tô Mộ Bạch, cô hơi ngạc nhiên còn hắn thì trên môi hiện lên ý cười đầy thân thiện. Sau một hồi kinh ngạc, cô cũng lấy lại vị thế chủ nhà:

" Anh sao lại đến đây, mau vào trong ngồi"

Tô Mộ Bạch cầm lấy một bức tranh, ưu nhã đáp lại lời mời của gia chủ. Từ đầu đến cuối Lệ Chấn Thiên nhìn không sót một chi tiết, đáy mắt Lệ thiếu gia như có lửa...

Diệp Dao nghi hoặc cảm giác như có ánh mắt dõi theo mình bèn đảo mắt nhìn tìm kiếm, bắt gặp hình bóng Lệ Chấn Thiên cô hơi kinh ngạc song rất nhanh trở về trạng thái bình ổn,đóng cửa đi vào nhà.

Lệ Chấn Thiên nhìn thoáng qua cánh cửa bị đóng chặt, đôi tay nắm chặt thành quyền, một cổ lửa giận ở trong lòng thiêu đốt, Lệ Chấn Thiên biết Diệp Dao không thích cùng người khác tiếp xúc, nhiều năm như vậy Diệp Dao chỉ kết giao với một mình hắn, nên từ lâu hắn về phương diện này cực kỳ yên tâm. Nhưng không nghĩ tới chính là đùng một cái Diệp Dao lại tìm được một tiểu bạch kiểm, lại cùng hắn nói cười thậm chí là mời vào nhà?!! Chết tiệc, dám tranh giành đồ vật của hắn sao? Chẳng xem có đủ sức không...!! Lệ Chấn Thiên ở trong lòng biến Tô Mộ Bạch trở thành dã nam nhân, hung hăng mà mắng.Ông Xã Cố Chấp - Chương 17: Tình địch tìm đến cửa Bên trong nhà Diệp Dao...

"Diệp tiểu thư, sớm như vậy đã đến làm phiền, thật ngại"

Diệp Dao lấy trà mời Tô Mộ Bạch, hắn uống một ngụm sau đó nhìn nữ gia chủ có chút hơi xấu hổ, cô nhìn nam nhân vẻ mặt có phần ngượng ngùng e ngại, bèn mởi lời:

" Tô tiên sinh thật có lòng, đích thân đem tranh đến cho tôi. Tôi biết thời gian gần đây anh bận rộn ở phòng triển lãm vậy mà còn tranh thủ thời gian đến đây, thực sự rất cảm ơn"

Diệp Dao mềm giọng nói, ngữ khí khiêm nhường cùng cảm kích. Tô Mộ Bạch tươi cười, toàn thân hắn toát lên vẻ bình tĩnh cùng khí chất một người đàn ông bên ngoài đẹp trai bên trong tâm lý.

"Diệp tiểu thư, về sau đừng gọi là tiên sinh gì gì đó, nghe thật xa cách. Cứ trực tiếp gọi tôi là Mộ Bạch, chứ cứ gọi là tiên sinh tiên sinh tôi cảm thấy bản thân như ông già 60" - Tô Mộ Bạch nói như châm chọc.

Diệp Dao nghe thấy lời Tô Mộ Bạch nói, phụt một tiếng bật cười, không thể tưởng được Tô Mộ Bạch khí chất như vậy lại có lúc hài hước, pha trò làm vui.

" Được, là do tôi sơ ý.. Tô tiên.. À không anh Mộ Bạch. Anh cũng đừng gọi tôi là Diệp tiểu thư, của gọi tôi là Diệp Dao hay Dao Dao là được, như vậy nghe giống như bạn bè hơn "

" Được. Về sau cô gọi tôi là anh Mộ Bạch, tôi gọi cô là Diệp Dao. Thống nhất như vậy đi"

Tô Mộ Bạch cười vui vẻ chấp nhận thỏa thuận, đúng thật là mọi chuyện tiến triển tốt đẹp hơn hắn nghĩ rất nhiều. Cô gái này lúc đầu thoạt nhìn băng lãnh một mảng, nhưng sau khi tiếp xúc lại cực kỳ thân thiện, dễ gần.. Càng nói chuyện Tô Mộ Bạch càng bị sự xinh đẹp, thông minh của Diêp Dao thuyết phục, trong dụng tâm nguyên thủy của đàn ông, chắc hẳn hắn đã và đang thực sự toan tính...