Bên ngoài cửa hàng vây đầy người.
Cả toà nhà đều bị cảnh sát bao vây, tiếng xe cảnh sát liên tục vang lên.
Sau khi cục cảnh sát nhận được tin báo nguy, biết được con tim bị kìm kẹp bên trong có người nhà họ Phó, xém chút nữa là cục trưởng ngất xỉu.
Chương Hải ông là một cảnh sát nhỏ ở thành phố C, từng bước một đi lên vị trí bây giờ, chuyện này nếu xử lý không tốt, đến lúc đó chức cục trưởng này của ông có thể thực sự đi tong!
Không chút suy nghĩ, Chương Hải liền dẫn theo người chạy đến đây.
Nhưng khi biết được tình hình bên trong, cả người Chương Hải đều hoảng.
Đây là toàn bộ mọi người ở tầng lầu đều có nguy hiểm a. Còn khách hàng ở những tầng lầu khác đều đã nhanh chóng chạy ra ngoài, bên ngoài lầu 4 cũng đã đáp thang máy xuống lầu, hiện tại chỉ có khách hàng lầu 4 còn bị vây ở trong cửa hàng.
Cũng ngay tại lúc cục trưởng sứt đầu mẻ trán, một tiếng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên.
"Tình huống thế nào?"
Chương Hải vừa quay lại nhìn, nhìn thấy ông lão chống gậy trong tay, Chương Hải hơi giật mình, vẻ mặt nhanh chóng biến đổi!
"Thủ trưởng!" Tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, lão chủ tịch sao lại tự mình đến nơi này !
Phó lão gia tử mặc một thân màu đen, phía sau ông có hai gã bảo vệ đi theo, cặp mắt cũng không đυ.c ngầu nhưng hàm chứa uy nghiêm khiến Chương Hải không dám nhìn thẳng.
"Làm cái gì." Phó lão gia tử xua tay, "Hiện tại tình huống bên trong thế nào?"
Chương Hải lau mồ hôi trên trán, "Người ở lầu 4 toàn bộ bị bắt cóc, chỉ có một người phụ nữ, nhưng trên người bà ta có mang theo bom, nếu không chú ý một chút, đến lúc đó..." Ông ta còn chưa nói dứt lời, nhưng mọi người ở đây cũng đã hiểu rõ.
"Sẽ không có chuyện gì ." Phó lão gia tử nói từng chữ một.
Ông tin tưởng hai đứa nhỏ kia, bọn họ cũng không phải là người bình thường. Chỉ một người phụ nữ, bọn họ sẽ không có chuyện gì.
Sợ là sợ, trong đám người đó còn có những người khác.
Ông đúng là vẫn còn lo lắng a, ở nhà xem tin tức rất là rộn lòng, ngồi không yên, ông không để ý mọi người phản đối, dẫn hai gã bảo vệ liền chạy tới đây.
Chương Hải nghĩ một chút, "Lão gia tử, trước tiên ngài lên xe ngồi một chút, chúng tôi...."
"Các người thành thật chút, đừng đi vào gây áp lực, bọn họ sẽ giải quyết, sẽ không xảy ra chuyện. Giám sát tốt chung quanh là được rồi, chuyện bên tròn, không cần quản." Hôm nay nếu thêm phiền toái gì thì sẽ không tốt lắm.
Chương Hải ngẩn ra, ông ta có chút luống cuống nhìn về phía người bảo vệ bên cạnh Phó lão gia tử, bảo vệ hoàn toàn làm như không phát hiện, che chở lão gia tử lên xe .
Mặc kệ chuyện bên trong? Kia... Kia đến lúc đó bên trong xảy ra chuyện, ai tới gánh vác?
Vẻ mặt Chương Hải thay đổi liên tục, nhưng lão chủ tịch đã lên tiếng, ông ta..ông ta làm sao dám vi phạm? Hi vọng, hi vọng bên trong sẽ không xảy ra chuyện đi?
Mà lúc này trong cửa hàng.
Trong cửa hàng, vẫn vang vọng âm nhạc và ca khúc bất đồng như trước, chính là cả toà nhà đều tràn ngập không khí khẩn trương, người ở lầu 4 đều đã bị người phụ nữ trung niên tụ tập lại một chỗ, ngoại trừ An Nhiên và Phó Quân Hoàng ở bên ngoài, tất cả mọi người hai tay ôm đầu ngồi trên mặt đất.
Người phụ nữ trung niên cười quỷ dị, khi bà ta nhìn về phía An Nhiên biểu cảm mang theo tia đùa cợt, "Không hổ là người nhà họ Phó, tâm ngoan thủ lạt lãnh huyết lãnh tâm quả nhiên không sai." (ý nói tâm địa ngoan độc, không máu không nước mắt)
"Khách khí." An Nhiên xem đây như là lời ca ngợi.
Phó Quân Hoàng lôi kéo An Nhiên, tầm mắt dừng trên người phụ nữ trung niên, cặp mắt tối đen làm người phụ nữ trung niên cảm thấy sợ.
"Không được nhìn tôi!" Người phụ nữ trung niên cầm súng nhắm ngay Phó Quân Hoàng, đe dọa, "Không được nhìn tôi, dời ánh mắt sang chỗ khác!"
"Bà nghĩ muốn cái gì?" Giọng nói của Phó Quân Hoàng chậm rãi vang lên.
"Mạng của mày!" Người phụ nữ trung niên liều mạng nói, "Tao chỉ muốn mạng của mày!"
"Tôi cho bà, bà sẽ thả bọn họ, phải không?" Phó Quân Hoàng không để ý ánh mắt của An Nhiên, tiếp tục nói.
Người phụ nữ trung niên nghĩ một chút, biểu cảm quái dị nhìn Phó Quân Hoàng, "Chỉ cần mày chết, chỉ cần mày chết tao liền thả bọn họ, bọn họ không có quan hệ gì với tôi."
"Chúng tôi không gϊếŧ người nhà của bà, bà buông tha chúng tôi đi." Một tiếng la khóc vang lên.
"A di, người này trúng đạn rồi, hắn cần kịp thời trị liệu, bằng không hắn sẽ chết ." Lại một giọng nói tiếp tục vang lên.
"Chúng tôi và bà không cừu không oán, bà tìm người có cừu oán với bà, bà gϊếŧ anh ta thì tốt rồi, tìm chúng tôi..." Lời người nọ mới nói được một nửa, liền không nói được nữa.
Chỉ thấy An Nhiên đã thoát khỏi trong lòng Phó Quân Hoàng, đi đến trước mặt người đàn ông thất kinh kêu to, một đôi mắt ngoan lệ nhìn trên người người đàn ông kia, khóe môi gợi lên một ý cười đùa cợt.
"Chính là anh sao?" Am thanh lạnh lẽo giống như từ địa ngục truyền đến làm người đàn ông kia nhịn không được run lên.
Khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, đùi của hắn rõ ràng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt đau đớn, lập tức hắn liền bị người chỉnh đến chân đều muốn gãy!
An Nhiên dưới tầm mắt kinh ngạc của mọi người, đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên, khóe môi luôn luôn mang theo một độ cong tựa tiếu phi tiếu, tầm mắt của cô vẫn dừng trên người người đàn ông còn đang ôm đùi kêu đau, nhìn người phụ nữ trung niên, giọng nói lạnh lùng:
"Tôi sẽ cho bà một lời giải thích."
Người phụ nữ trung niên mặc dù là bị kí©h thí©ɧ mất đi lý trí, nhưng vừa nghe đến hai chữ giải thích, cặp mắt đỏ đậm hiện lên một chút sáng tỏ, khi bà ta nhìn đến người đang hô đau kia, biểu cảm cũng biến đổi.
Cũng ngay tại lúc An Nhiên ném tên đàn ông kia xuống đất, đồng thời Phó Quân Hoàng cũng ra tay, mặc khác túm một gã đàn ông vóc người nhỏ nhắn đang muốn lui khỏi đám người ra, lúc người kia còn chưa kịp giãy dụa, Phó Quân Hoàng cũng đã đá gãy hai cánh tay của hắn.
Phanh....
Người đàn ông vóc người nhỏ kia cùng với tên đàn ông kia đồng thời bị ném xuống trước mặt người phụ nữ trung niên.
"Nhìn biểu cảm của bà, hai người này bà đều biết đi?" Một lần nữa An Nhiên đứng phía trước Phó Quân Hoàng, cô dựa vào trên người anh, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn người phụ nữ trung niên, "Tôi không nghĩ bà bị người ta mượn dao gϊếŧ người còn không biết. Nhà họ Phó tôi với nhà bà không cừu không oán, vì sao phải sát hại người nhà bà? Phu nhân, tôi nghĩ muốn báo thù là đúng , nhưng là, thù này, bà cũng phải tìm cho rõ. Nếu bà cứ như vậy chết đi, vậy hung thủ chân chính kia chẳng phải là nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?"
"Đừng tưởng rằng, cô đem hai người này đến, tôi sẽ..."
"A? Không tin?" An Nhiên trực tiếp đánh gãy lời nói của người phụ nữ trung niên, "Như vậy, tôi sẽ để cho bọn họ mở miệng nói chuyện."
An Nhiên không để ý người phụ nữ trung niên chỉ súng vào bản thân, cô trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông bị cô đá gãy chân, con ngươi không chút độ ấm nhìn người nọ:
"Người sau lưng anh là ai, hử? Không muốn nói? Không quan hệ, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chết ở chỗ này, đến lúc đó, có khi nào anh cũng chết không rõ lý do, không minh bạch. Có lẽ, đến lúc đó người nhà của anh và con anh cả đời đều phải bị quy vào tội người nhà của kẻ gϊếŧ người và con của tội phạm gϊếŧ người."
"Tôi... Tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi..."
"Không không, chúng tôi không biết là ai, chính là một người đàn ông cho chúng tôi rất nhiều tiền, hắn kêu chúng tôi đi theo người phụ nữ kia, sau đó kí©h thí©ɧ bà ta, thẳng đến bà ta gϊếŧ chết người, chúng tôi sẽ..." Người đàn ông bị Phó Quân Hoàng đá gãy hai tay thống khổ nói ra, "Chúng tôi không muốn gϊếŧ người, hắn muốn chúng tôi ở trong đám người kia trợ giúp...."
"Người đàn ông kia là ai?" Con ngươi An Nhiên ngột nhiên lạnh lùng.
"Hắn là..."
Phanh --
Tiếng súng đột nhiên vang lên!
Chỗ mi tâm của người đàn ông xuất hiện viên đạn! Mà hắn còn chưa nói xong, mọi người ở đây tiếng thét chói tai, thẳng tắp ngã xuống --