Chương 47: Cùng chết đi!

Phanh --

Tiếng súng đột nhiên vang lên!

"A --!"

Nháy mắt tiếng thét chói tai của mọi người vang lên trong cả toà lầu.

"Gϊếŧ người -- gϊếŧ người -- "

Nguyên bản mọi người chờ ở một bên xem náo nhiệt toàn bộ đều hoảng sợ, bọn họ hoảng sợ bất an lớn tiếng kêu to, hoảng loạn không chịu nổi chạy về phía thang máy, bọn họ phải rời khỏi nơi này, bọn họ không muốn chết ở chỗ này!

Tầng lầu còn lại mọi người nghe thấy tiếng súng vang lên, tưởng chỗ nào nổ mạnh , nhất thời hoảng loạn không thôi, một đám toàn bộ đều chạy ra khỏi toà lầu!

Cũng có người nhát gan choáng váng ngất tại hiện trường.

Trong nháy mắt bọn họ xoay người chạy trốn, bọn họ nhớ được người đàn ông bị súng chỉ vào ngay tại tiwéng súng vang lên cũng đã ngã xuống!

Đã chết người!

Bang bang phanh --!

Điên cuồng trên mặt người phụ nữ trung niên vẫn chưa biến mất, bà ta giơ súng, chỉ lên trời liên tục nổ súng, đám người bỗng chốc yên tĩnh lại, bọn họ toàn bộ đều ngồi xổm tại chỗ, hai tay ôm đầu, thân thể run run, nhịn không được lớn tiếng hét ầm lên.

"Tất cả đều không cho chạy, bằng không tôi cho các ngươi toàn bộ đều chết ở chỗ này!" Người phụ nữ trung niên điềi chỉnh lại sắc mặt đã bắt đầu vặn vẹo.

"Bà và tôi có thù hận gì?" Một tiếng nố lạnh nhạt rõ ràng vang lên trong tiếng thét chói tai và tiếng la khóc, chỉ thấy thiếu nữ vốn té trên mặt đất đã đứng lên, mà người đàn ông vốn nên trúng đạn bỏ mình cũng đứng lên bên cạnh thiếu nữ, vẻ mặt lạnh lùng.

Phó Quân Hoàng vẫn chưa bị thương, từ lúc người phụ nữ trung niên giơ súng lên, anh cũng đã phát hiện không đúng, ôm An Nhiên vào trong lòng, che chở cô ngã về một bên! Này nhìn ở trong mắt người khác, là dáng vẻ trúng đạn ngã xuống đất.

An Nhiên bị Phó Quân Hoàng áp ở dưới thân, mặc dù là đột nhiên, cô cũng không bị một chút thương tổn, lúc anh ngã xuống, hai tay của anh làm đệm cho cô, cô không hề ngã đau.

"Mày không chết!" Người phụ nữ trung niên vẻ mặt độc ác, "Mày vậy mà không chết! A, không quan hệ, không quan hệ, chúng ta có thể đồng quy vu tận (cùng nhau chết), tôi muốn cho các ngươi chôn cùng người nhà của tôi!" Nói xong, người phụ nữ trung niên kéo áo khoác của bản thân ra, chỉ thấy trên người bà ta gắn rất nhiều bom, trong tay bà ta túm một ngòi dẫn nổ.

"Phu nhân, tôi nghĩ bà chỉ muốn mạng của chúng tôi, làm gì kéo theo người vô tội?"

Mặc dù An Nhiên không phải người tốt gì, cô cũng không muốn làm người tốt, nhưng là chuyện này sau đó nhất định sẽ không ít truyêng thông nói lại, nếu như bọn họ mặc kệ nhóm người này, tự mình rời đi, toàn bộ dư luận sẽ chĩa về phía Phó Quân Hoàng, đến lúc đó toàn bộ người nhà họ Phó đều sẽ chịu liên lụy.

An Nhiên sẽ không để chuyện như vậy phát sinh, cô không cho phép có bất luận kẻ nào đến quấy rầy nhân cách sống hiện tại của nhà họ Phó.



"Cô cho tôi là đồ ngốc sao? Tôi thả bọn họ đi, các ngươi sẽ bỏ qua tôi sao? Năng lực của Phó Quân Hoàng có bao nhiêu lợi hại, cô cho là tôi không biết sao?" Vẻ mặt người phụ nữ trung niên cực kì kích động, "Nhà họ Kim chúng tôi làm gì trêu chọc đến các người? Vì sao các người lại đuổi tận gϊếŧ tuyệt chúng ta? Tiểu Hi nhà tôi cũng chỉ mới mười sáu tuổi, mới mười sáu tuổi a!"

Người nhà họ Kim?

Đáy lòng An Nhiên trăm chuyển ngàn hồi, sau khi cô nhận được tin tức, mẹ của Kim Duy Hi không phải là người phụ nữ ôn nhu dịu dàng sao? Rất ít quản chuyện nhà họ Kim, hơn nữa cô làm việc cẩn thận, không người nào biết người nhà họ Kim bị gϊếŧ có quan hệ với cô.

Người phụ nữ này hiển nhiên là chỉ mũi về phía Lão Suất Ca..

Sau lưng bà ta có người, có người dẫn đường cho bà ta.

"Phu nhân, tôi nghĩ nhất định là bà hiểu lầm rồi, chúng tôi..." An Nhiên không muốn làm lớn chuyện, muốn gϊếŧ chết người phụ nữ này đối với cô mà nói là chuyện dễ dàng, nhưng ở trước mắt bao người, cô không thể làm ra cái gì khác người.

"Là hắn! Người trên ảnh chụp là hắn! Tôi sẽ không nhận sai , Phó Quân Hoàng, tao muốn mày nợ máu trả bằng máu!" Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói, bà ta kêu to khàn cả giọng, những người này sẽ không biết lúc bà ta biết được chồng và con gái lần lượt tử vong, bà làm sao vượt qua.

Người nhà của bà làm sao có thể vô duyên vô cớ chết? Nhưng cục cảnh sát cho bà ta đáp án là cái gì? Sự cố ngoài ý muốn?

Sự cố ngoài ý muốn? Bà ta làm sao có thể chấp nhận giải thích như vậy?

Thẳng đến bà ta ở nơi đó nhận được tin tức của người khác, bà ta triệt để biệt người nào ra tay giét chết người nhà bà ta, cả người bà ta đều tê liệt.

Nhà họ Phó, bà ta chỉ là một người phụ nữ, làm sao có thể đấu được với hào môn ở Đế Đô nhà họ Phó? Đã đấu không lại, như vậy thì đồng quy vu tận đi!

Ảnh chụp?

An Nhiên nhíu mày lại, tay đặt bên hông cô hơi buộc chặt.

Quả nhiên, chuyện xảy ra gần đây, đều có người giật dây?

"Tôi nghĩ chúng ta..."

Phanh --

Viên đạn suợt qua sát người An Nhiên!

Biểu cảm của Phó Quân Hoàng đột nhiên căng thẳng, đồng tử buộc chặt!

Anh nhìn về phía người phụ nữ trung niên con ngươi chứa đầy băng hàn khϊếp người!

"Câm miệng câm miệng!" Người phụ nữ trung niên điên cuồng hô, người quá độ phẫn nộ, tay cũng run run , không cẩn thận bóp cò súng, viên đạn bay ra, tiến vào thân thể người vô tội!



Người phụ nữ trung niên cũng không muốn thương hại người khác, nhưng nháy mắt viên đạn tiến vào thân thể người khác, đáy lòng bà ta xoẹt qua một tia kɧoáı ©ảʍ, chết đi chết đi, toàn bộ đều chết đi!

Toàn bộ chôn cùng chồng và con gái bà!

Nháy mắt, trong cửa hàng lại vang lên tiếng thét chói tai của mọi người.

Người qua đường chúng đạn kia ôm bả vai của bản thân thống khổ kêu thảm, "Cứu tôi, cứu tôi, tôi trúng đạn , tôi trúng đạn -- "

Nhóm người chung quanh thét chói tai khóc nháo khiến mày An Nhiên nhíu lại càng nhanh, những người này sẽ chỉ làm người nọ càng thêm điên cuồng.

"Tôi không có gϊếŧ." Đây là lần đầu tiên Phó Quân Hoàng mở miệng, con ngươi băng hàn của anh nhìn người phụ nữ trung niên, một chữ một chút nói, "Tôi không có gϊếŧ."

"Ngươi quả nhiên nói như vậy , người nọ nói không sai, ngươi sẽ biện giải!" Người phụ nữ trung niên giống như nghĩ tới cái gì, bà ta đột nhiên dời súng sang hướng khác, nhắm ngay vào bom cột trên người bản thân, điên cuồng cười, "Hiện tại, hiện tại mày chết ở trước mặt tao, tao sẽ bỏ qua cho những người này, bằng không, chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận đi, cùng chết đi!"

Phó Quân Hoàng muốn tiến lên trước, An Nhiên nhanh tau ngăn anh lại, tay túm cánh tay anh, con ngươi màu đen phát ra ánh sáng làm người ta nhìn không hiểu.

"Bà làm như vậy, căn bản sẽ không tìm được hung thủ thực sự sát hại người nhà bà." Kim Duy Hi không phải cô gϊếŧ, Kim Trấn cũng không phải cô gϊếŧ, hung thủ, tự nhiên là người khác.

Người phự trung niên ngẩn ra, lập tức trên mặt của bà ta hiện lên một chút tươi cười quỷ dị, "Mặc kệ là ai, tôi đều sẽ lôi kéo bọn họ chôn cùng! Phó Quân Hoàng, chết đi, hiện tại sẽ chết!"

"Van cầu anh mau cứu cứu chúng tôi, chúng tôi không muốn chết, không muốn chết a." Trong đám người một người đàn ông rõ ràng lớn tiếng khóc kêu lên.

Người đàn ông kia kêu to, lập tức giọng một người khác cũng vang lên.

"Là anh liên lụy đến chúng tôi, chúng tôi không muốn chết."

"Cứu cứu chúng tôi đi, Bà ta muốn anh."

...

Nháy mắt, mọi người ở cả tầng lầu đều kêu to , muốn Phó Quân Hoàng chấp nhận đề nghị của người phụ nữ trung niên.

Biểu cảm của An Nhiên đột nhiên lạnh lùng, cô gắt gao nắm tay lạnh lẽo của Phó Quân Hoàng.

Cậu xem, đây là cậu hăng hái chiến đấu đẫm máu bảo vệ nhân dân.

Bọn họ là người của xã hội đen, là nhân dân dơ bẩn.

"Vì bảo toàn mạng của các người mà muốn lấy mạng của người khác đổi?" An Nhiên dựa vào trên người Phó Quân Hoàng, con ngươi đảo qua mỗi một người ở đây, mà giọng điệu lạnh nhạt không mang theo chút tình cảm lại làm nhiều người vì vậy mà phát lạnh.