Chiếc gối và chăn bông trên tay Hứa Vi bị Bạch Kình Dục giật lấy.
Người đàn ông khốn kiếp không biết học ở đâu bản lĩnh kìm hãm, cô muốn đẩy ra, nhưng cô không mạnh bằng anh.
Bạch Kình Dục dễ dàng nhấc hai tay cô đặt lên trên đầu, siết chặt hai tay, trán hai người áp sát vào nhau.
Ngũ quan thâm trầm đột nhiên trở nên rõ ràng trước mặt, làm cho Hứa Vi cảm thấy không quen, đành phải tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh.
Giọng nói giễu cợt của người đàn ông vang lên.
"Bình thường không phải chơi rất hoang dã sao? Lúc này sao lại trở nên ngây thơ rồi."
Hứa Vi trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt.
"Anh đừng hòng dùng phép khích tướng với tôi."
Vẻ mặt giận dữ, nhưng đôi tai đỏ bừng dường như đã phản bội cô.
Bạch Kình Dục mỉm cười, nhưng ánh mắt lại rơi vào đôi môi đỏ tươi kia, giống như đóa hoa anh đào chờ người hái, toát ra vẻ quyến rũ mê người.
Người phụ nữ này quả nhiên có khuôn mặt thiên thần, thanh tú như búp bê, công thêm dáng người uyển chuyển có chút quyến rũ, chỉ cần đôi mắt đẹp của cô nhẹ nhàng lướt qua, ngón tay nhẹ câu lên, cô có thể câu mất hồn một người đàn ông.
Anh nhớ lại những gì đã trải qua đêm tân hôn hôm đó, cổ họng có chút khô khốc, không nhịn được liếʍ khóe miệng.
Một lúc lâu sau, yết hầu của anh khẽ lăn, đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở.
"Có ai đã từng nói rằng trông cô rất giống Tô Đát Kỷ chưa? Chẳng khác nào một nữ yêu tinh."
“Thèm muốn cơ thể gợi cảm này thì cứ nói huỵch tẹt ra, nhưng tôi đã thề rằng sẽ không có lần thứ hai với anh, vì vậy đừng hòng tôi phối hợp."
"Lần thứ hai?"
Anh cười ý vị càng sâu, đưa tay còn lại ôm lấy vòng eo thon thả của Hứa Vi, đưa hai người lại gần nhau, sau đó cúi đầu thì thầm vào tai cô.
"Làm sao anh lại nhớ là đêm hôm đó khi em làm nũng nói muốn thêm một lần nữa, hình như chúng ra đã là lần thứ tư rồi?"
Hứa Vi chỉ cảm thấy bên tai nóng rực khiến toàn thân tê dại, hai chân gần như mền đi.
Cô cắn môi nói.
"Thư gì dùng qua rồi tôi sẽ không thích nữa, thân thể của anh cũng không phải ngoại lệ."
Bạch Kình Dục lại bật cười một tiếng, và sau đó chế nhạo.
"Dù miệng có cứng thế nào, thì phản ứng của thân thể mới là thứ chân thật nhất. Nhìn xem, hiện tại là ai thèm muốn ai?"
Hứa Vi nhìn xuống, phát hiện hai chân run đến mức không thể đứng thẳng, cả người cô nằm trên người anh, dính chặt lấy nhau cực kỳ mập mờ.
Người đàn ông này thật không biết xấu hổ, rõ ràng là anh ta đang ôm mình mà!
Nhưng cô sống chết giữ lấy mặt mũi không cho phép bản thân thừa nhận thất bại trước Bạch Kình Dục.
Vì vậy Hứa Vi duỗi bắp chân ra và quấn lấy eo Bạch Kình Dục.
Sau đó nói với anh với vẻ mặt có chết cũng không thừa nhận thất bại: "Nếu đã như vậy, chúng ta hãy xem ai không thể chịu đựng được trước."
Nụ cười trên khóe miệng Bạch Kình Dục giống như lưu manh, anh nhẹ giọng đáp.
"Là tôi."
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi cô, đè cô vào thành cửa mà hôn thật mạnh, không một chú thương hại.
Hứa Vi sửng sốt trước phản ứng không theo lý thường của anh.
Bình thường Bạch Kình Dục sẽ cùng cô so đo anh sống tôi chết đó, sao hôm nay lại đột nhiên thừa nhận thất bại?
Người đàn ông chết tiệt! Cẩu nam nhân! Không biết xấu hổ!
Hứa Vi tức giận cắn một miếng, mùi vị của máu lập tức tràn ngập trong miệng cô.
Điều khiến cô ngạc nhiên nhất là Bạch Kình Dục dù đau mấy cũng không chịu buông tha.
Mà anh càng gặm nhấm ngang ngược lên đôi môi cô.
Hứa Vi tức giận.
Muốn chiến tranh phải không?
Vì vậy, cô không thèm đáp lại thêm lời nào nữa mà thể hiện sự tức giận bằng hành động.
Hai người họ dựa vào cửa quấn lấy nhau, như thể ai cướp được thành trì trước sẽ là người chiến thắng.
Không mất nhiều thời gian để sự mập mờ lan rộng ra khắp cơ thể.
Đột ngột.
Bịch!
Choang!
Hai âm thanh lớn từ bên ngoài truyền đến, sau đó là tiếng la hét đau đớn của Trần Minh Châu, đôi vợ chồng trẻ đang liên tục tiến công đáp trả nhau, nghe thấy tiếng động cũng giật thót lên.
Hứa Vi lập tức đẩy Bạch Kình Dục còn đang sững sờ ra, sau đó mở cửa lao ra ngoài kiểm tra tình huống.
"Mẹ! Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Đẩy cửa bước vào phòng ngủ chính, liền nhìn thấy Trần Minh Châu ngã trong phòng tắm, cốc rửa mặt và kem đánh răng đều rơi xuống đất, vô cùng hỗn độn.
Hứa Vi sợ đến mức tim run lên, cô nhanh chóng bước tới đỡ Trần Minh Châu.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Trần Minh Châu yếu ớt lắc đầu: "Chuyện nhỏ thôi. Mẹ già rồi bệnh cũ tái phát thôi. Trời mưa lại bị thấp khớp nên hơi đau. Đi đứng không được vững vàng, sơ ý một chút liền ngã xuống."
Hứa Vi vừa muốn đỡ bà ngồi xuống, Bạch Kình Dục đột nhiên trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích, để anh."
Nói xong, cúi xuống một hơi ôm lấy Trần Minh Châu, thoải mái và gọn gàng bước ra khỏi phòng tắm.
Thời điểm Hứa Vi quay đầu lại, nhìn bóng lưng dày rộng của người đàn ông, trong lòng hơi xúc động, đứng nguyên tại chỗ ngây ngẩn vài giây.