Chương 11: Đừng bỏ em

Dọc theo con thác nhỏ, nơi hang ổ của bọn buôn người, buôn ma tuý tụ tập đông đúc...

Tiêu Chiến cậu tỉnh dậy sau cơn mê man dài, đôi mắt xinh đẹp mở nhẹ ra...

Mờ mờ và ảo ảo xung quanh cậu là một căn phòng rộng lớn đầy mùi thuốc lá và rượu vang...

"Cục cưng, em tỉnh rồi à?"

Cậu giật mình vì bị gương mặt phóng đại gớm ghiếc của một lão già. Cậu giật bắn người nhanh chóng bật dậy lùi vào mép giường, cả người cậu run rẩy như muốn khóc đến nơi.

"Ông...ông là ai? Đây là nơi nào? Ông...ông"

Lão ta nhìn cậu từ trên xuống dưới như ngắm một mỹ cảnh nhân gian, cơ thể cậu tuy còn rất nhỏ nhắn nhưng lại là một tiểu thịt tươi trong các cánh đàn ông.

"Em thật đẹp, ngoan chiều ta đi , chiều ta ta sẽ cho em những thứ em muốn"

Lão ta bò bẫm trên giường như một tên háo sắc kinh tởm vừa bắt được miếng mồi ngon. Tiêu Chiến sợ hãi tay cậu vung gối ném tứ tung...

"Không, ông là ai? Ông là ai? Không được đến gần tôi"

Lão ta nuốt một ngụm nước bọt nơi yết hầu nhăn nheo kia.

"Em như thế này, thảo nào thằng chó chết kia lại mê và bảo bọc đến thế! Em ngoan đi, tôi làm em còn sướиɠ hơn cả nó"

Biếи ŧɦái, trong đầu cậu chính là hiện lên hai từ biếи ŧɦái đối với lão già cáo lợn này, giây phút này đây cậu khóc , cậu sợ...cậu rất sợ. Lão ta kéo tay cậu lại phía lão.

"A...không thả tôi ra" cậu dẫy dụa kịch liệt, lão ta để cậu dưới thân...

Tiếng cười khanh khách tởm lợm cứ thế chiếm ngự cả gian phòng lớn.

Lão ta cầm một ly nước chứa thuốc đã chuẩn bị sẵn...

"Ta thông báo cho thằng khốn đó đến đây rồi, em yên tâm đi...một lát nó sẽ chết tại nơi này."

Cậu dừng tay lại khi lão nhắc đến hắn. Cậu lật lại dòng ký ức một chút...

Mình bị đám người này bắt cóc lúc đi học, Vương Nhất Bác ông ta đang ở đâu? Xào huyệt của bọn chúng đầy rẫy mùi thuốc súng quanh quẩn, cậu lo cho hắn? Cậu chẳng mong hắn đến đây...chính nơi đây sẽ gây nguy hiểm cho hắn biết bao. Nhưng nếu không....

"Aaa....ông làm gì? Bỏ tôi ra" đang trong vòng vây suy nghĩ lẩn quẩn thì cậu bị lão già kia hôn vào cổ mình một cái, mông cũng bị lão ta bóp mạnh...

"ĐỪNG MÀ" Tiêu Chiến hét lớn...

*cạch*

Tiếng cửa mở ra, lão ta dừng lại động tác cưỡng bức sau đó lia ánh mắt sắc lạnh về phía cửa. Tiêu Chiến hãi hùng khi thấy gương mặt đầy sẹo lõm của tên đàn em kia nhưng cũng may vì tên đó vào được để cản trở hành động cầm thú này của lão.

"Chuyện gì?" Lão Đại Ngưu lên tiếng, hơi thở của lão như đã bị cụt hứng đi rồi.

Tên đàn em bước đến cúi đầu rồi nhanh miệng bẩm báo.

"Anh hai, phía Vương Nhất Bác đang điên cuồng tìm kiếm người chúng ta đã báo tin cho hắn đến đây một mình, hắn cũng đã chấp nhận"

Lão nhếch môi lên cao sau đó dùng đôi mắt sắc nhìn cậu, tay lão vỗ vào mặt của cậu.

"Em xem ra đối với nó quan trọng đấy chứ! Ta sẽ khiến nó trả giá vì dám đối đầu với Đại Ngưu ta"

Tiêu Chiến rúc cả người xuống như không muốn đυ.ng chạm lão, lão ta cúi xuống hôn vào má cậu một cái làm cậu chỉ có cảm giác buồn nôn ngay lập tức.

"Chờ xem, nó sắp đến rồi đó...hâhhaha"

Lão ta đứng dậy sửa lại quần áo, chiếc ly đựng thuốc kia lão vẫn để trên bàn nó chính là hệ luỵ của đêm hôm nay. Tiêu Chiến ngồi dậy khi lãi đã rời khỏi cửa, cậu điên cuồng tìm một chỗ để tẩu thoát nhưng chỉ toàn là bốn bức tường kín cao, cậu gục bên cạnh chiếc giường vì chẳng tìm được lối ra.

"Vương Nhất Bác, ông không được đến một mình lão ta sẽ gϊếŧ ông mất...hic..."

Cậu lo cho hắn, câu nói của tên đàn em của lão già kia cậu nghe rất kỹ. Có phải Vương Nhất Bác sẽ đến một mình hay không? Nếu như thế làm sao hắn chống trả đây?

Tiêu Chiến khóc ướt cả mặt, nỗi sợ bao trùm khắp không gian u ám này...

Ông nhất định không được bị thương...Vương Nhất Bác....

.

.

.

Đêm tàn....

Vương Nhất Bác sau khi nhận được cuộc điện thoại trao trả đó hắn điên tiết mà đập phá mọi thứ trong phòng, hắn phóng nhanh ra xe không để lại một tin nào cho đàn em của mình. Kỷ Lý có hỏi nhưng hắn vẫn là không trả lời...

Một thân tân trang màu đen bước ra chiếc moto của mình và phóng thẳng vào màn sương đêm lạnh.

Tim hắn đập loạn...

Có chết tôi sẽ cứu được em, nếu cái chết có thể không làm vấy bẩn cho em tôi cũng nguyện...

Giới hắc đạo hiểm trở đầy rẩy mai phục, nguy hiểm và đầy ngu ngốc khi tôi đã đưa vào thế giới của mình. Em yêu tự do, yêu sự bình yên nhưng chính tôi đã hại em rồi Tiểu Tán. Hắn cầu nguyện cho cậu bình yên, cậu không khóc...nước mắt của cậu chính là hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào tim hắn.

.

.

.

Hắn đến nơi ở của bọn chúng, bên họ là mười mấy tên đàn em đang đứng, chính giữa chính là lão Đại Ngưu.

Vương Nhất Bác đôi mắt giương cao một mình đối diện nói dõng dạc.

"Thả người của tao ra, em ấy đâu?"

Lão ta cười hớn hở như được mùa khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng triền miên của hắn.

"Tao hϊếp nó rồi" ông ta cười lớn...

"Mẹ kiếp, mày..." Vương Nhất Bác to mắt định đi đến thì giọng nói ông ta lại vang lên.

"Ẩy, mày gấp vậy Nhất Bác, có làm tao cũng làm trước mặt mày. Mày kiếm ra một thằng nhóc đẹp thật đấy nhưng một chút nữa thôi nó sẽ là của tao hahahaha."

Vương Nhất Bác nắm chặt hai tay lại muốn bật cả máu, hắn muốn gϊếŧ chết tên lão già thối tha này. Hắn muốn có một khẩu súng để tặng cho lão ta một viên đạn nằm trong não.

Lão Đại Ngưu hất mặt ý chỉ bảo đem Tiêu Chiến đến.

Tiêu Chiến bị đám tên dơ bẩn kia lôi ra và mang thêm cả một cái bàn dài chắn ngang.

"Ưʍ...ưm" cậu bị dán keo vào miệng

Vương Nhất Bác ánh mắt nheo một đường, đó là bảo bối của hắn là người hắn bảo vệ và yêu thương mà mấy tên cẩu tặc này đang làm gì?

Tiêu Chiến thấy hắn liền ứa nước mắt ra, trong lòng cậu hiện lên rất nhiều cảm xúc. Hắn cũng cảm nhận được khoé mắt của cậu đang khóc, cậu vùng vẫy...

"Ưʍ...ưm"

"Tiểu Tán..." hắn lên tiếng gọi cậu...

"Em đừng khóc, đừng khóc"

Lão ta nhìn thấy liền cười hả hê. Lão lột miếng băng keo trên miệng cậu ra lặp tức Tiêu Chiến nói lớn.

"Chạy đi, chạy đi mà. Ông đừng ở đây họ sẽ gϊếŧ chết ông mất"

Sau đó cậu bị lão ta đè mạnh xuống chiếc bàn...

"CHÓ CHẾT? THẢ EM ẤY RA" hắn chạy đến lập tức bị mấy tên kia cản trở đấm đánh liên tục.

Tiêu Chiến lắc đầu vì bị ép uống ly nước kia..

"Uống đi cục cưng"

"Không...không"

Lão ta nói lớn...

"Mày cứ chơi với chúng nó đi Vương Nhất Bác hâhhaa đó là cái giá mà mày phải trả cho chuyện chống lại tao, còn bây giờ thì mày hãy chứng kiến tao làm nó ra sao"

Vương Nhất Bác liên tục đánh, vì hắn có võ nhưng đối với mười mấy tên này hắn đánh không kịp.

"THẢ RA" hắn hét lớn, tay liên tục đánh...

*bốp*

Một cây gậy đánh mạnh vào lưng hắn làm hắn ngã quỵ xuống.

Bên này Tiêu Chiến chứng kiến, ly nước chứa thuốc kí©ɧ ɖụ© kia bị cậu quơ tay làm đổ xuống đất vỡ tan.

"Con mẹ nó, thằng nhóc chết tiệt này"

Lão ta tát mạnh vào mặt cậu, Vương Nhất Bác gương mặt đầy máu tươi vẫn đang cố đánh trả lại. Một cái tát của lão ta làm hắn như muốn hoá điên.

"MÀY DÁM..." hắn vùng dậy đập mấy tên kia....

Tiêu Chiến khóc...

"Đừng mà...hic...Vương Nhất Bác...hic...đừng đánh nữa"

Lão ta xé áo cậu ra lộ bờ vai trắng ngà, lão cúi xuống ngoạm lấy thân thể cậu. Vương Nhất Bác bị đánh gục tay bị mấy tên kia kéo lại...

"TIỂU TÁN..."

Lưỡi kinh tởm của lão ta liếʍ khắp ngực cậu...Tiêu Chiến bị bất động trên bàn tìm cách đẩy lão ta ra miệng không ngừng gọi tên Vương Nhất Bác...

Tuyệt vọng? Hay sẽ đánh mất em...

*Đùng*

Cửa sắt bị phá mở cả đàn em của Vương Nhất Bác đã đến tiếng súng đạn cứ thế nổ vang ầm trong không gian kín.

Đám cẩu kia chạy tán loạn có kẻ gục xuống vì bị đạn xiên qua, Kỷ Lý đến đỡ Vương Nhất Bác dậy..

"Anh hai, em xin lỗi đã đến trễ"

Đại Ngưu dừng mọi động tác trợn mắt nhìn ngay sau đó kéo cậu trở lại rút súng ra kề trên trán cậu...

"A" Tiêu Chiến bị lão ta kéo đi mạnh.

"Tụi bây đứng yên đó cho tao, không tao bắn nát sọ thằng nhóc này"

Vương Nhất Bác nghiến răng, tay run rẩy ánh mắt mơ hồ nhìn cả áo trên người cậu bị xé nát, khoé môi câu bị lão ta tát đến chảy máu.

Tiêu Chiến nhìn hắn, đau lắm có phải không? Trán chảy đầy máu,cả người hắn bị đánh đến tơi tả.

"Mày thả em ấy ra, nếu không tao sẽ gϊếŧ chết mày"

"Mày tưởng rằng tao sợ mày...Aa"

Như có như không một tiếng súng sẹt qua tay lão ta khiến lão ta buông cả Tiêu Chiến ra, tiếng súng đó là của Kỷ Lý.

"Thằng chó, mày.."

*Đùng*

Tiếng súng tiếp theo vang lên, Vương Nhất Bác vật dậy giật lấy súng trên tay Kỷ Lý bắn thẳng vào đùi ông ta . Tiêu Chiến được buông ra khóc nức nở chạy đến chỗ của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đưa tay ôm lấy cả eo cậu vào lòng.

"Tiểu Tán, Tiểu Tán"

Lão già kia nằm đó...

"Tụi bây...Vương Nhất Bác"

Đàn em của lão ta đã thoát chạy trong gang tấc và đang bị bên phía Vương Nhất Bác truy đuổi.

Tiêu Chiến dụi dụi trong lòng hắn..

"Ông có sao không? Có sao không...hic..."

Vương Nhất Bác ôm chặt cậu vào lòng mình, hất mặt cho Kỷ Lý.

Kỷ Lý hiểu ý, Vương Nhất Bác đưa hai tay dính đầy máu che hai bên tai cậu lại...

"Vĩnh biệt mày, cái giá của mày trả là đây"

*Đùng*

Đúng như dự đoán viên đạn đã phóng thẳng vào đầu lão ta làm lão ta ngã ngay xuống đất chết không nhắm mắt.

Hắn ôm cậu, Kỷ Lý kế bên cùng một vài người dìu họ ra xe.

Trên xe Vương Nhất Bác tay vẫn vòng eo cậu, khuôn mặt mệt mỏi ánh mắt mờ mờ mờ muốn nhắm nghiền đi.

Tiêu Chiến cảm nhận được liền vòng tay ôm chặt lấy hắn.

"Đừng....đừng bỏ em"