Chương 6: Bữa tiệc kén rể



“Đừng bướng bỉnh như thế, Chỉ Y,” mẹ cô nói.

Bố giơ tay ra hiệu cho mẹ cô im lặng. “Bà xã, làm ơn tránh xa chuyện này ra.” Và sau đó ông ấy nhìn tôi. “Con biết là chị gái con tinh thần không được tốt để kết hôn với bất kỳ ai trong cái danh sách này.”

Chị gái cô phải vật lộn với chứng trầm cảm và đã hơn một lần cố gắng tự kết liễu đời mình, nhưng gần đây chị ấy đã khá hơn. Không có gì ngạc nhiên khi chị ấy bị như vậy. Bố mẹ cô đã không thực sự cẩn thận để bảo vệ cô ấy khỏi sự khủng khϊếp trong công việc của bố cô.

“Không, nhưng con sẽ không kết hôn với một tên côn đồ nào đó từ một đám mafia giống bố” Cô khoanh tay trước ngực. "Quên đi."

Khuôn mặt mẹ cô gần như chuyển sang màu đỏ. “Hứa Chỉ Y, con phải nghe lời cha con và kết hôn với bất kỳ người đàn ông nào ông ấy bảo con.” Việc bà ấy chõ mũi vào càng khiến tôi bực bội hơn. Bố nói đúng, cuộc trò chuyện sẽ tốt hơn nếu không có bà ấy tham gia.

Họ vẫn luôn như vậy, thái độ với đứa con gái này không hề hòa nhã, chỉ có lạnh nhạt, đôi lúc là thù địch. Cô không được yêu thương như những anh chị em khác, có lẽ con giữa luôn luôn thiệt thòi, chỉ là cô không hiểu, cô cũng là con ruột của họ kia mà.

Cô nhìn mẹ, ước gì mẹ không như thế này. Mặc dù bố cô có thể lạnh lùng, bạo lực và tàn nhẫn, nhưng ít nhất ông ấy có lòng trắc ẩn hơn mẹ. Bà ấy tự ái, tự cho mình là trung tâm và chỉ quan tâm đến hình ảnh và sự giàu có của gia đình.

“Con muốn thấy mẹ làm thế nào để khiến con làm bất cứ điều gì.”

Bà ấy lao về phía cô. "Làm sao mày dám nói chuyện với tao như vậy!" Tay bà ấy giơ lên

và cô biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng rồi bố đã ở đó trước khi bà ấy có thể tấn công, nắm lấy cổ tay bà ấy và kéo đi.

Mẹ lườm bố tôi. “Họ hứa kia, ông nói điều gì đó có ý nghĩa với con gái của ông đi.”

Phản ứng của ông ấy rất nhanh khi anh kéo bà về phía cửa văn phòng của ông. “Tôi đã nói với bà là đã nói với bà là tôi không muốn bà có mặt trong việc này.”

Ông vươn vai và lù lù trước mặt bà, khẳng định sự thống trị của mình với tư cách là chủ gia đình. “Để chúng tôi ở lại, để tôi có thể nói công việc này với con bé một mình.”

Mẹ ném cho tôi một cái nhìn lạnh lùng trước khi chuyển sự chú ý sang bố. “Được thôi, nhưng đừng để con bé gây rắc rối cho anh.”