Chương 10: Bữa tiệc kén rể

Cả hai người họ cùng cười. Chị gái là người duy nhất đã ở bên cô từ khi họ còn nhỏ, trải qua thăng trầm và ngược lại. Họ gắn bó với nhau bất kể điều gì, và ý nghĩ rằng cha mẹ họ có ý định chia rẽ họ hoàn toàn không phù hợp với cô.

“Có lẽ chồng em sẽ để chị sống với chúng em,” Cô gợi ý.

Hứa Mộ Thư nhìn cô như muốn nói đó là mơ tưởng. "Nói đùa gì không biết. Những người đàn ông mà bố đã xếp hàng còn tàn nhẫn hơn ông ấy.”

Cô nhíu mày. “Ý chị là chị biết bố đang mời ai à?”

Hứa Mộ Thư gật đầu. “Chị không biết đó là danh sách gì, nhưng chị đã thấy một danh sách tên trên bàn của ông ấy vào tối nay.” Cô mím môi. “Chắc đó là danh sách khách mời của bữa tiệc.”

“Thật à. Ai có tên trong danh sách ?“

Chị cô có vẻ lo lắng về việc trả lời. “Rất nhiều người đàn ông lớn tuổi, tàn nhẫn.”

Cô thọc ngón tay vào cổ họng và giả vờ bịt miệng. “Em sẽ không lấy một người đàn ông già như bố đâu.”

Chị ấy nhún vai. “Có một số người trẻ trên danh sách đó. Và một vài người chị chỉ mới nghe nói đến, như Tạ Thời.”

"Người Trung?" Cô xác nhận, như cô đã nghe nói về Tạ gia khét tiếng từ bên địa lục. Anh ta hung ác và là con trai của một người đàn ông đã bị bắn chết hai tuần trước, vì vậy tại sao tên anh ta còn mờ mịt trong tâm trí cô chứ.

“Ừ, chị nghĩ anh ấy khoảng cuối tuổi đôi mươi.”

Cô xoắn một lọn tóc quanh ngón tay, tự hỏi anh ấy trông như thế nào. Đàn ông Trung Quốc có thể rất khó tính, như bố cô vậy, nhưng có lẽ anh ta giỏi hơn bất kỳ ông già hói đầu biếи ŧɦái nào khác mà bố cô đã chọn ra.

“Thật kỳ lạ,” Chị gái cô nói, lắc đầu. “Không có hình nào của anh ấy trên internet cả. Anh ấy có vẻ có một cuộc sống rất bí mật.”

Cô nuốt khan, tự hỏi chính xác điều đó có nghĩa là gì. “Có lẽ chị sẽ tìm thấy một chàng trai mà chị thích trong bữa tiệ này.”

Cô ấy cười. “Chị cũng không thích đàn ông già, Chỉ Y.”

Cô cười. “Họ không thể nào già hết được.” Cô tạm dừng. “Ít nhất em hy vọng không phải tất cả toàn là mấy ông già.”

“Chị tưởng em nói sẽ không kết hôn với bất kỳ ai trong số họ, thì sao điều đó lại quan trọng chứ?”

Cô ném cho cô ấy một cái nhìn sắc bén. “Cả hai chúng ta đều biết rằng việc em có tiếng nói trong vấn đề này là hão huyền.”

Mộ Thư thở dài thườn thượt và cả hai chìm vào im lặng nghiêm trang. Mối đe dọa về việc thế giới của chúng ta bị đảo lộn bao trùm lấy chúng ta như một đám mây mưa đen kịt sẵn sàng nhấn chìm chúng ta.