"Tại sao em không nói cho hắn ta về việc em sẽ ăn tối với anh?" Kỷ Mạch buồn rầu nhìn Kỷ Phàm, ánh mắt rơi vào Mộ Băng. Kỷ Phàm nghe hắn nói vậy, tay sau lưng càng siết chặt hơn vài phần. Một giọng lạnh lùng vang lên: "Chúng ta đi thôi." Kỷ Mạch không để cho Mộ Băng chút cơ hội để nói chuyện liền kéo cô nhét vào trong xe mình.
Nhìn chiếc xe màu đen đang dần lái đi xe, khuôn mặt Kỷ Phàm trở nên u ám.
Khi Kỷ Mạch và Mộ Băng đang ăn cơm, thì Mộ Băng nhận được một cuộc điện thoại, là Lý Hinh Phỉ gọi tới. Mộ Băng lấy lý do đi vệ sinh để nghe điện thoại.
"Phỉ Phỉ?"
"Cậu đang làm gì vậy? Buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm không?" Lý Hinh Phỉ vừa cắt móng tay vừa thản nhiên hỏi.
"Xin lỗi, nhưng tôi đang ăn cơm rồi." Mộ Băng bĩu môi nói.
"Được rồi, vậy để hôm khác." Lý Hinh Phỉ thở dài một hơi, nghi ngờ hỏi: "Với ai vậy?"
"Kỷ Mạch."
"Ồ!" Nửa giây sau, "Cậu nói ai cơ? Kỷ Mạch?! Hiện tại cậu đang ăn tối cùng Kỷ Mạch sao? Chỉ hai người thôi sao? Hay là với ai nữa?"
Mộ Băng vội vàng đem điện thoại ra xa khỏi tai, một bên tai như bị ù đi: "Chỉ có hai người bọn tôi."
Nửa giờ sau, bên cạnh Mộ Băng có thêm một người nữa. Nàng mặc một chiếc váy công chúa, mái tóc được uốn cẩn thận. Nhìn thấy cách ăn mặc cầu kỳ hiếm có của người bạn tốt Lý Hinh Phỉ, Mộ Băng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Xin chào, tôi tên là Lý Hinh Phỉ, là bạn thân của Mộ Băng." Lý Hinh Phỉ vui vẻ tự giới thiệu, nhưng nàng không nhận được sự phản hồi nào khi đưa tay ra, ngượng ngùng đang muốn thu hồi. Nhưng sau đó bị Kỷ Mạch lịch sự nắm lại rồi buông ra: "Tôi là Kỷ Mạch."
Lý Hinh Phỉ kích động sờ cánh tay phải mà Kỷ Mạch vừa mới chạm vào, trong lòng nhảy lên vì sung sướиɠ.
"Tôi đã nghĩ khi cậu nghe tôi nói cùng hắn ăn cơm, tôi đã chuẩn bị tâm lý bị cậu bóp cổ. Tuy nhiên nhìn cậu như bây giờ tôi nghĩ cậu vẫn còn thích hắn ." Mộ Băng nói nhỏ bên tai Lý Hinh Phỉ.
"Trời ạ, khó có thể được cùng Kỷ Mạch ăn cơm, mau ăn cơm đi." Lý Hinh Phỉ sớm đã đem lời nói lúc trước về Kỷ Mạch ném ra sau lưng không còn nhớ một chút nào.
Trong bữa ăn, Lý Hinh Phỉ liên tục đặt câu hỏi cho Kỷ Mạch.
Ví dụ như: Cung hoang đạo của Kỷ Mạch là gì, màu sắc yêu thích, món ăn yêu thích, không thích điều gì,…..
"Kỷ Mạch mẫu người con gái mà anh thích là gì vậy?" Gần cuối bữa ăn, Lý Hinh Phỉ chớp mắt không giấu được vẻ phấn khích hỏi.
Mộ Băng theo bản năng ngẩng đầu lên, lại vừa vặn nhìn thẳng vào mắt Kỷ Mạch. Hình ảnh của hắn phản chiếu trong đôi mắt trong veo, cô vội vàng cúi đầu, trên gương mặt hai má bỗng ửng hồng.
Kỷ Mạch thu hồi ánh mắt và nói với Lý Hinh Phỉ: "Tôi rất ít khi gặp những cô gái như cô." Thật mệt mỏi. . . . . .
"Hả." Lý Hinh Phỉ bất mãn chẹp miệng.
"Xin chào? Cái gì? Tôi đến ngay." Vừa định đi ra ngoài, thì Lý Hinh Phỉ có điện thoại sau đó liền tạm biệt hai người, vội vàng rời đi.
"Cám ơn anh vì bữa tối." Mộ Băng do dự một lúc mới xuống xe và nói.
"Là anh phải cám ơn em." Kỷ Mạch nhìn chằm chằm vào mắt của cô, Mộ Băng vội cởi dây an toàn, liếc mắt nhìn hắn mới mở cửa: "Ngày mai gặp lại."
"Tạm biệt, ngày mai gặp." Giọng nói nhẹ nhàng như nước, dường như không có một tia lạnh lùng như lúc trước.
Nhìn chiếc xe màu đen biến mất dần trong màn đêm, Mộ Băng xoay người rời đi.
Trong căn phòng tối đen như mực, Kỷ Mạch không có thói quen bật đèn, nhìn số điện thoại xa lạ trên màn hình di động, hắn do dự vài giây rồi nhanh chóng nghe máy.
m thanh quen thuộc vang lên, hắn khó chịu nhíu mày: "Đừng cúp máy, hôm nay em tìm anh là muốn cùng anh làm một cuộc giao dịch." Giọng nói của Đường Uyển vang lên.
Cảm giác được sự im lặng của người bên kia, Đường Uyển tiếp tục nói: "Em tin là anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với cuộc giao dịch này."
. . . . . .
Quá trình quay “Tuyệt Luyến” rất gấp rút, đã ba tháng kể từ khi khởi quay, khoảng cách dự tính đến ngày phát sóng đã càng gần, tiến độ phải được đẩy nhanh hơn.
Hôm nay như mọi khi Mộ Băng là người đầu tiên tới phim trường. Ở trong phòng nghỉ, hai má Mộ Băng trông rất nhợt nhạt, trên trán mồ hôi lạnh chảy ra, đầu cô đau như muốn nổ tung. Trên bàn là những vỉ thuốc hạ sốt và nhiệt kế mà cô vừa sử dụng, sốt cao 39. 5 độ, hiện tại cô chỉ muốn im lặng ngủ một lúc.
"Băng Băng." Mơ mơ màng màng cô nghe thấy có người gọi tên mình, Mộ Băng vội vàng mở mắt, nhân viên đoàn phim và trợ lý của đạo diễn Hàn đều đang đứng trước mặt cô.
"Cơ thể không thoải mái sao?" Trợ lý hỏi.
"Ừm, có hơi chút không thoải mái, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt." Cô chống đỡ cơ thể mềm nhũn của mình giả bộ không có việc gì.
"Không có việc gì là tốt rồi, nhanh chuẩn bị một chút, sau đó bắt đầu quay, đạo diễn Hàn gọi mấy lần rồi." Trợ lý nói xong, vội chạy ra ngoài.
Mộ Băng cũng không muốn bởi vì mình mà đoàn phim phải chậm tiến độ, vội vàng đi vào phòng trang điểm, chuyên viên trang điểm sờ vào hai bên má nóng bỏng của Mộ Băng lập tức cứng đờ: "Băng Băng em bị sốt à?".
"Em chịu đựng được, không có việc gì đâu." Mộ Băng nhìn thấy mình qua gương, khuôn mặt đỏ khiến cô có phần kém sắc, cô đành phải đề nghị chuyên viên trang điểm phủ thêm phấn.
Trong phủ tràn ngập nét cổ điển, Tuyết Diên mặc một chiếc váy màu trắng, đứng đối diện cô là Sở Phu Yến mặc một chiếc áo choàng đen, khí chất rất trang nghiêm.
"Gϊếŧ người thì phải đền mạng, nợ cha thì con phải trả, hôm nay chúng ta liền kết thúc tại đây." Tuyết Diên khi nói chuyện trong tay cầm một thanh kiếm sáng.
"Cho tới bây giờ em chưa từng yêu ta sao?" Giọng nói gợi cảm vốn có của Sở Phu Yến lúc này trở nên khàn khàn, ánh mắt hắn nhìn chặt vào người con gái xinh đẹp trước mắt, người con gái mà hắn yêu!
"Đúng vậy! Tôi căn bản cho tới bây giờ chưa bao giờ yêu anh! Tiếp cận anh là tôi cố ý sắp đặt, làm cho anh yêu tôi cũng nằm trong kế hoạch của tôi!" Tuyết Diên kiềm chế trái tim rực lửa của mình, nói ra những lời tàn nhẫn nhất.
"Tuyết Diên, chẳng lẽ khi chúng ta ở cùng một chỗ với nhau không để lại kỷ niệm đẹp nào cho em sao. . . . . ."
"Kỷ niệm đẹp sao? !" Tuyết Diên tránh khỏi cái ôm của Sở Phu Yến, hắn bật khóc, "Sở Phu Yến, bắt đầu đi."
Tay cầm kiếm của cô có chút run rẩy, lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim Sở Phu Yến. Sở Phu Yến không né tránh, trong lòng Tuyết Diên lúc này dường như có hàng vạn nhát đao đâm qua, đau thấu tim.
"Phu Yến!" Thừa tướng Sở Thiên chạy tới, lúc này xung quanh Tuyết Diên đã bị bao vây. Tuyết Diên rút lưỡi kiếm ra khỏi Sở Phu Yến, máu từ ngực hắn trào ra.
Gần như cùng lúc đó, vô số người mặc đồ đen xuất hiện trong Phủ thừa tướng. Tầng trên cùng của Phủ thừa tướng nồng nặc mùi máu tanh.
Khi Sở Phu Yến tỉnh lại, phủ Thừa tướng đã là một khung cảnh hỗn độn, không còn chút sinh khí nào như xưa, vừa mới mất đi người yêu, hiện giờ nhà của hắn lại bị tàn sát! Vào lúc này Sở Phu Yến dường như mới hiểu được sự hận thù của Tuyết Diên, hắn cũng cuối cùng hiểu được tại sao trong đôi mắt cô luôn có vẻ ai oán và đau khổ!
"Tốt, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo." Đạo diễn Hàn vô cùng hài lòng nhìn Mộ Băng và Kỷ Mạch, cho dù cảnh quay có khó khăn cỡ nào, hai người đều là làm rất tốt!
Kết thúc, khi Mộ Băng đứng trước Kỷ Mạch vài bước, vừa muốn nhấc chân chuẩn bị đi, đầu tự nhiên choáng váng. Cô nhắm chặt mắt tưởng chừng sẽ ngã tiếp đất nhưng cô được đỡ lại bởi một đôi vai vững chắc với khuôn ngực rộng và ấm áp của hắn, cô chỉ kịp nhìn hắn một cái sau đó liền nhắm chặt hai mắt lại.