Chương 6

Từ xa chiếc xe Mercedes lại gần, tất cả nhân viên công tác của đoàn phim đều nhìn về phía biển số xe lạ đang đến gần và đợi cho đến khi nhìn thấy người trên xe. Hóa ra là Phương Tử Đào!

Thì ra là Mộ Băng và Phương Tử Đào!

Hai người bọn họ ở cùng một chỗ với nhau sao?

Làm thế nào bọn họ lại ở cùng một chỗ?

Hai người bọn họ quen nhau khi nào?

Bọn họ đã quen nhau bao lâu rồi?

Hàng loạt câu hỏi nhanh chóng xuất hiện.

Nhìn Phương Tử Đào cùng Mộ Băng nói chuyện cười đùa một lúc, sau đó Phương Tử Đào nhanh chóng lái xe đi, mọi người càng thêm chắc chắn hai người bọn họ là đang hẹn hò với nhau.

"Hai người ở cùng nhau sao?" Mộ Băng vừa cầm kịch bản lên thì giọng nói Kỷ Mạch vang lên. Giọng nói bình tĩnh đến mức làm cho người ta không thể nắm bắt được hắn đang hỏi cô với cảm xúc gì.

"Không phải, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, cậu ta tiện đường đưa tôi tới đây." Mộ Băng bình tĩnh nói, cô nghe thấy được những lời bàn luận xung quanh mình, nhưng cô cũng không quá để ý điều đó, vì cô đã sớm quen với những điều này.

"Ồ." Kỷ Mạch rời đi, Mộ Băng nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của hắn. Cô đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Đường Uyển và hắn, nhưng đối với Kỷ Mạch thì cô lại đặt một dấu chấm hỏi.

Rốt cuộc tại sao có thể làm cho Đường Uyển biến đổi như vậy?

Mà mặc dù Đường Uyển như vậy, vì sao Kỷ Mạch có thể thờ ơ như thế?

Scandal giữa Tang Wan và anh ta mới bị phanh phui vài ngày, trong ảnh thì hai người có thiện cảm với nhau, nhưng thực tế thì anh ta lạnh lùng đến lạnh sống lưng.

Nàng không biết giữa Đường Uyển cùng hắn đã xảy ra cái gì. Nhưng người này đã làm cho cô không thể đoán được và càng thêm tò mò.

Cảnh quay chiều nay là một khung cảnh rơi xuống nước, bởi vì cảnh này mà tình cảm giữa Tuyết Diên và Sở Phu Yến ấm lên nhanh chóng, giai đoạn trước có bao nhiêu lãng mạn thì giai đoạn sau lại ngược bấy nhiêu. Mộ Băng thở dài, thỉnh thoảng đọc qua kịch bản cô liền bị choáng váng không lý giải được.

Tuyết Diên và Sở Phu Yến gặp nhau và quen biết tất cả đều là kế hoạch của Tuyết Diên. Tuy nhiên về sau khi Tuyết Diên yêu Sở Phu Yến thì hai người không thể đến được với nhau, họ chỉ có thệ ngược lẫn nhau khiến cho cả hai điều đau khổ. . . . . .

Một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt hồ lớn, đây là lần đầu tiên Sở Phu Yến gặp Tuyết Diên mặc đồ nữ. Một vài bông mai được thêu điểm trên chiếc váy trắng. Mái tóc lòa xòa vướng ở giữa môi và răng trông rất gợi cảm, mỗi cử động của cô chiếc kẹp tóc ngọc trai lại lắc lư tạo ra âm thanh giòn giã. Hình ảnh này đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt cho đến khi họ đi xa.

Sở Phu Yến nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp trước mắt như muốn mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng mình.

"Bùm." Đột nhiên từ đâu bảy tám người mặc đồ đen từ trong hồ xuất hiện, nhắm thẳng vào hai người trên thuyền. Cảnh tượng này như muốn ép Tuyết Diên rơi xuống nước để cho Sở Phu Yến đến cứu.

"Sở công tử, cứu ta." Lúc này đầu Tuyết Diên đã chìm trong hồ nước, Sở Phu Yến nghe thấy liền nhanh nhảy xuống nước, Tuyết Diên thiếu chút nữa bị nước nhấn chìm.

Cảnh quay dừng hình ảnh ở trên người Tuyết Diên, Sở Phu Yến nhanh chóng bơi về phía cô, một đôi môi mỏng áp lên môi Tuyết Diên. Sự đυ.ng chạm nóng bỏng này khiến cho trái tim Tuyết Diên đập nhanh một cách vô cớ, thiếu chút nữa kêu lên một tiếng.

"Được rồi, tốt lắm, rất tốt!" Đạo diễn Hàn không khỏi cảm thán.

Đạo diễn Hàn vừa hô ngừng, Mộ Băng liền đẩy Kỷ Mạch ra, vội vàng bơi về bờ. Cô được trợ lý giúp đỡ lên bờ, cô phải nhanh chóng thay quần áo. Khi vào thu nước hồ trở nên lạnh hơn làm cho cô vừa rời khỏi nước liền không tự chủ phát run.

Kỷ Mạch sờ môi của mình, như là tại đó còn vương vấn một hương vị.

Trong phòng thay đồ chuyên viên trang điểm đang giúp Mộ Băng tẩy trang và tháo trang sức. Nhìn qua gương Mộ Băng thấy Kỷ Mạch từ cửa bước vào, nhớ tới cái hôn vừa rồi, mặt cô lập tức nóng bừng.

"Cô đi ra ngoài trước đi." Kỷ Mạch nói với chuyên viên trang điểm.

Chuyên viên trang điểm đáp, nhìn Mộ Băng rồi đến Kỷ Mạch, ánh mắt như muốn tìm manh mối gì đó từ biểu hiện của hai người, nhưng lại nhận được ánh mắt lạnh như băng của Kỷ Mạch. Chuyên viên trang điểm rùng mình, vội vàng bỏ chạy ra ngoài.

Nhìn Mộ Băng trong gương, trông cô thật xinh đẹp.

"Có việc gì sao?" Mộ Băng nhìn hắn, có vẻ bất mãn vì hắn đuổi chuyên viên trang điểm của cô ra ngoài.

"Vốn không có chuyện gì, nhưng . . . . . ."

"Nhưng tôi biết kịch bản ở cảnh này không có cảnh hôn, anh tạm thời thay đổi kịch bản." Mộ Băng tiếp tục lời nói của hắn. Khi nói chuyện cô đã quay đầu lại, ánh mắt không chút nào sợ hãi nhìn vào ánh mắt nhu hòa của hắn.

"Anh làm như vậy chỉ là vì muốn cho bộ phim tốt hơn, đạo diễn Hàn đã rất hài lòng, không phải sao?" Hắn cười nhẹ nhàng, vuốt phần tóc mái trước trán, dựa vào ghế bên cạnh nhìn cô.

"Tôi hy vọng lần sau khi anh sửa đổi kịch bản, có thể thông báo cho tôi một tiếng." Mộ Băng nghiêm túc nói.

"Khả năng ứng biến với những cảnh quay bất ngờ có thể kiểm tra khả năng diễn xuất của một diễn viên." Kỷ Mạch lãnh đạm nói, như thể mọi việc không liên quan đến mình.

"Vậy là, ý của anh là vừa rồi là anh đang kiểm tra tôi?" Mộ Băng cong môi nhìn Kỷ Mạch đang cúi đầu nhìn mình. Cô đứng dậy trong một chiếc váy kiểu áo khoác dài màu đỏ có một thắt lưng ở giữa, nó làm tôn lên dáng người hoàn hảo của cô. Vòng eo của cô quả thực rất nhỏ.

Cô đi trên chân đôi giày cao gót hơn mười centimet, nhưng trông Kỷ Mạch vẫn cao hơn cô rất nhiều.

Kỷ Mạch cười cười nhưng không nói, đợi một lát hắn liền nói: "Anh nhớ em còn nợ anh một bữa cơm?"

"Hình như tôi chưa bao giờ hứa với anh là cùng với anh ăn cơm tối." Mộ Băng nói xong liền chuẩn bị đi qua Kỷ Mạch, nhưng cổ tay cô lại bị Kỷ Mạch giữ chặt, sức lực tuy rằng không lớn, nhưng khi Mộ Băng càng giằng co hắn càng nắm chặt. Mộ Băng nhíu mày không hài lòng: "Anh đây là có ý gì?"

"Em có thể gọi anh là Kỷ Mạch, cũng có thể gọi anh là Mạch, đừng quá xa cách như vậy." Kỷ Mạch đề nghị nói.

"Thật xin lỗi, tôi không nghĩ là chúng ta thân thiết đến như vậy." Mộ Băng rứt khoát từ chối, có chút không giải thích được hành động kỳ quái của Kỷ Mạch.

"Không thân cũng không sao, từ từ sẽ thân thôi, ví dụ như tiếp theo chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm." Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định. Mộ Băng có chút không nói nên lời với cái suy nghĩ này, "Em đã không từ chối, thì nghĩa là đã chấp nhận. Anh vẫn thích con gái bộc trực hơn."

Nói xong, Kỷ Mạch liền lôi kéo Mộ Băng đi ra ngoài, căn bản không để cho cô từ chối.

Bên ngoài, Kỷ Phàm ngồi trong xe chờ Mộ Băng, thì nhìn Kỷ Mạch kéo cô ra, mặt anh lập tức đen lại.