Thật ra Mộ Băng chỉ trải qua vài lần hôn môi, chính là với Kỷ Mạch, mỗi một lần đều chọc cho tim cô đập nhanh hơn, Kỷ Mạch có thể cảm giác được sự căng thẳng của cô một cách rõ ràng, sau đó dịu dàng dỗ dành, "Ngoan, không có việc gì, thả lỏng nào." Cô nhu thuận gật đầu, nghe lời nhắm mắt lại thừa nhận sự dịu dàng của hắn, động tác dịu dàng đến cực điểm.
Kỷ Mạch kiên nhẫn dẫn dắt, Mộ Băng dường như cũng quên đi thẹn thùng, ngây ngô đáp lại, đôi môi nhỏ nhắn hôn lung tung theo hướng dẫn của hắn, Kỷ Mạch vui vẻ ngay lập tức.
"Bé cưng, bé cưng~" Hắn khàn giọng gọi lớn, ý chí Mộ Băng sớm đã tan rã, lần này cô đặc biệt hưởng thụ sự ôn nhu hắn mang đến cho mình.
Mộ Băng thẹn thùng không dám lên tiếng, Kỷ Mạch cười nhẹ quyến rũ, cho đến cuối cùng nhịn không được kêu thành tiếng.
Không biết hai người kéo dài bao lâu, có lẽ là rất lâu.
Lâu đến mức cổ họng Mộ Băng khàn đi, Kỷ Mạch cũng đã mệt mỏi không thể sử dụng được một chút sức lực nào nữa.
"Mệt rồi sao?" Kỷ Mạch nghiêng người nhìn người bên gối lộ ra làn da trắng nõn ướt đẫm.
Mộ Băng nhìn hắn rồi gật đầu, mặt càng thêm đỏ, cô vô cùng ngại ngùng.
"Thích không?" Kỷ Mạch sờ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng của cô, giọng nói của hắn rất hấp dẫn cô.
Mộ Băng suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.
"Ngốc quá." Kỷ Mạch nhéo nhẹ mũi cô, vươn cánh tay ôm cô vào lòng, xúc cảm mềm mại bóng loáng, mịn màng làm cho ngón tay hắn quét qua dòng điện trong nháy mắt, hắn ôm chặt lấy thân thể Mộ Băng, sau đó đặt cằm cậu lêи đỉиɦ đầu cô.
"Bé cưng~" Hắn gọi cô rất êm tai.
"Dạ?" Mỗi lần cô nghe hắn gọi hai chữ này liền không hiểu sao mặt nóng lên, còn có chữ ngoan kia, không hiểu sao lại muốn dựa vào hắn.
"Bé cưng~" Hắn gọi cô một lần nữa.
"Dạ?" Cô đáp.
"Bé cưng~" Hắn thích nghe từ đơn này phát ra từ miệng cô, thích sự nhút nhát của cô, thích vẻ cô không kiêng nể trước mặt hắn, thích tất cả những điều tốt đẹp thuộc về cô.
"Dạ." Cô muốn ngước đầu lên nhìn lên hắn, nhưng khổ nỗi hắn cứ mãi đặt đầu cô ở đó, hơi thở dài rải rác từ cổ họng phun ra, cô nhìn chăm chú vào nơi đang trượt lên xuống.
"Thích anh gọi em là bé cưng hả?" Hắn nhẹ nhàng đặt câu hỏi, giọng nói khản đặc.
"Vâng." Cô ngoan ngoãn gật đầu.
"Không cảm thấy tùy tiện sao?" hắn hỏi, nhưng hắn thích gọi cô như thế này, cô là kho báu của mình.
Cô lắc đầu nhẹ nhàng, mí mắt hơi nặng không thể nhấc lên.
Kỷ Mạch thỏa mãn nhếch môi cười khẽ, "Vậy là được rồi." Hôm nay có lẽ là ngày tốt đẹp nhất trong đời hắn —— kể từ khi mẹ qua đời.
Nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của cô, Kỷ Mạch biết cô nhất định là quá mệt mỏi nên đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Nhớ lại vẻ đẹp vừa rồi, Kỷ Mạch tức khắc hưng phấn phát điên.
Hắn hơi ngẩng đầu hôn lên trán rồi đặt tiếp nụ hôn lên môi cô.
Hắn thật sự yêu cô gái này rất nhiều!
Lúc Mộ Băng tỉnh lại đã qua mười hai giờ, trên người mặc bộ đồ ngủ lần trước, cô gối lên cánh tay Kỷ Mạch, cánh tay của hắn khoác lên hông cô nên cảm giác được động tác của người bên cạnh, Kỷ Mạch siết chặt cánh tay theo bản năng, ôm Mộ Băng vào trong ngực.
Mộ Băng chỉ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác ấm áp lên men.
Đây là lần đầu tiên Mộ Băng nhìn khuôn mặt lúc ngủ của hắn, mí mắt mỏng manh che đi con ngươi lạnh như băng của hắn, lông mi vừa dài vừa cong vuốt rợp một hàng bóng dưới mắt, lông mày của hắn nhíu chặt, giống như đang gặp một cơn ác mộng đáng sợ nào đó, Mộ Băng nhẹ nhàng xoa xoa giữa hai lông mày của hắn, "Đừng sợ." Cô nhẹ giọng an ủi.
Kỷ Mạch giật mình tỉnh lại, theo bản năng cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Mộ Băng, thu lại bàn tay to đặt bên hông khiến hắn và thân thể của cô dán chặt hơn, "Tỉnh rồi à?" Giọng nói của hắn vừa mới tỉnh ngủ khàn khàn mà giàu từ tính, mang theo một loại dụ dỗ không rõ.
Mộ Băng gật đầu, cô nhìn đôi đồng tử lấp lánh rực rỡ của hắn, "Gặp ác mộng đúng không? Anh cứ gọi mẹ mãi."
Hắn sửng sốt, buông tay cô ra ngay, lại nắm chặt đặt ở trong ngực, "Em muốn biết à?" giọng nói của hắn thoáng qua.
Mộ Băng lại gật đầu, "Chuyện gì khiến anh khó chịu như vậy? Ngay cả trong giấc mơ cũng đau đớn thế này?" Cô rút tay ra và chạm vào khuôn mặt trắng nõn của hắn.
Kỷ Mạch cầm lấy tay cô một lần nữa, đặt lên môi hôn ngón tay cô, sau đó bao bọc cho cô ấm áp, kéo chăn lên trên che lại toàn bộ thân thể cô, lúc này cô nằm trên ngực hắn ngẩng đầu nhìn hắn, nhu thuận giống như một chú mèo nhỏ.
--- "Thật ra em là loài hồ ly, còn có thể ăn thịt người."
Hắn đột nhiên nghĩ đến những lời này của cô, dường như tất cả những khó chịu toàn bộ đều tan thành mây khói.