Chương 24

“Phỉ Phỉ ~” Ngô Đào nũng nịu gọi Lý Hinh Phỉ.

“Hừ! Anh đi tìm bạn gái cũ của anh đi, tìm em làm gì?” Lý Hinh Phỉ vừa lau nước mắt trên mặt vừa trừng mắt nhìn Ngô Đào.

“Ừ thì…… Tôi có việc bận rồi, hai người cứ nói chuyện đi nha.” Mộ Băng xấu hổ muốn trốn trước nhưng Lý Hinh Phỉ lại kéo cô lại, nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin.

“Băng, cậu nói với Ngô Đào rằng tôi không muốn nhìn thấy anh ấy nữa!” Lý Hinh Phỉ nói với Mộ Băng.

Mộ Băng vẻ mặt không còn lời gì để nói, truyền lời lại cho Ngô Đào: “Phỉ Phỉ nói cô ấy không muốn gặp anh nữa.”

“Phỉ Phỉ, thật sự anh với Vi Vi không có quan hệ mờ ám gì cả, chuyện của anh và cô ấy đều là trong quá khứ, hiện tại người anh yêu là em!” Ngô Đào ôm cánh tay của Lý Hinh Phỉ rồi ngồi ở bên cạnh cô mà nói.

Lý Hinh Phỉ giật tay của mình ra: “Băng, cậu nói với anh ấy……”

Không đợi Lý Hinh Phỉ nói hết lời, Ngô Đào khiêng Lý Hinh Phỉ lên luôn rồi đi từng bước tới cửa.

“Ngô Đào! Anh bỏ em xuống dưới! Cho em xuống dưới mau!” Lý Hinh Phỉ đấm vào lưng của Ngô Đào: “Anh ôm em như thế này làm em xấu hổ lắm biết không! Nè! Ngô Đào xấu xa! Anh cho em xuống dưới đi”

Ngô Đào ném Lý Hinh Phi xuống ghế sau rồi bản thân mình cũng ngồi lên trên ghế luôn.

“Anh muốn làm gì? Em nói cho anh, nếu anh dám làm gì em, em sẽ kiện anh tội quấy rối…… Ưm……” Còn chưa nói xong, Lý Hinh Phỉ đã bị Ngô Đào dùng môi chặn lại miệng.

Đầu óc Lý Hinh Phỉ ngừng hoạt động mất ba giây, sau đó hung hăng cắn môi của Ngô Đào: “Ngô Đào, bây giờ em đang rất tức giận!”

“Anh biết chứ.” Hai tay Ngô Đào chống ở hai bên sườn của cô, đôi chân quỳ gối ở trước mặt cô, ôm cô vào trong ngực mình.

“Anh còn dám đυ.ng vào người em nữa, có tin em thiến anh không?” Lý Hinh Phỉ uy hϊếp nói.

“Vậy nửa đời sau em phải làm sao? Anh không nỡ để em phải cô đơn nửa đời đâu.” Ngô Đào nói rồi bắt đầu muốn cởi thắt lưng.

“Anh…… Anh…… Anh……”

“Xem em sợ tới mức nào đây này? Cô bé của em đói khát đến vậy sao?” Ngô Đào đứng đắn mà ngồi thẳng, anh ôm Lý Hinh Phỉ đặt ở trên đùi mình: “Phỉ Phỉ, chuyện của anh với cô ấy thật sự đã là quá khứ rồi, hai chúng ta quen biết lâu vậy rồi, chẳng lẽ em còn không hiểu rõ tính anh hay sao?”

“Nhưng mà em không thích anh và cô ấy gặp mặt nhau! Em không thích!” Lý Hinh Phỉ bĩu môi nói: “Còn nữa, anh không được gọi cô ấy là Vi Vi, bây giờ hai người thân thiết lắm hả?” Lý Hinh Phỉ hừ lạnh nhìn Ngô Đào.

“Được thôi, không gọi thì không gọi.” Ngô Đào hôn bảo bối trong lòng, trong lòng không nhịn được bèn lái xe đi nhanh đến biệt thự riêng của hắn.

Lúc Mộ Băng mở điện thoại lần nữa, có vô số cuộc gọi nhỡ, mấy chục cuộc WeChat, lại gửi ba tin nhắn, đều là của Kỳ Mạch. Anh ấy điên rồi sao?

“Alo?”

“Nữ nhân chết tiệt kia, em đang làm gì vậy? Tại sao không nghe điện thoại của anh? Anh gửi tin nhắn cho em, em có thấy không? Em có lương tâm hay không thế?” Vừa mở miệng Kỳ Mạch liền quát cô.

Mộ Băng không hiểu tại sao Kỳ Mạch lại tức giận như vậy cơ chứ, hình như cô cũng đâu có làm việc gì xấu sau lưng anh? Chẳng qua chỉ là mấy cái cuộc gọi nhỡ, mấy tin nhắn, đến mức như này hay sao?

“Sao lại không nói câu nào? Có phải em định làm anh tức chết rồi tìm người đàn ông khác không?” Kỳ Mạch quát lên trong di động.

“Em chưa nói cái gì mà?” Mộ Băng vô cùng khó hiểu hỏi lại.

“Em không còn lời gì để nói với anh sao?! Mộ Băng, em tin anh chia tay với em hay không?” Kỳ Mạch lại bắt đầu hét lên.

“Ừm……” Mộ Băng nuốt nước miếng.

“Lúc này không phải em nên ôm chân anh, khóc lóc cầu xin anh đừng chia tay với em à? Quả nhiên, Mộ Băng, có phải em ra ngoài hẹn hò đúng không? Với ai? Là thằng chó nào?”

“Kỳ Mạch, trong tay em có một cây cỏ.” Mộ Băng bình tĩnh nói một câu.

“Có ý gì?” Kỳ Mạch lập tức bình tĩnh, không hiểu những lời này có ý gì.

“Nắm thảo!” Mẹ nó!

“Em chẳng có văn hóa gì cả, nói chuyện với em chỉ hạ thấp thân phận của anh thôi.” Vẻ mặt Kỳ Mạch cao lãnh, tiện lúc nói: “Vừa nãy anh nói đến đâu rồi?”

“Vừa nãy anh nói não anh có vấn đề, em lại trả lời ừ.” Mộ Băng tức giận nói xong liền cúp điện thoại, ai ngờ rằng vừa quay đầu liền thấy người vừa nói chuyện điện thoại với cô đang ở sau lưng.

“Em lại đây cho anh!” Hắn đang cách cô khoảng bảy tám bước, lúc này đang dùng giọng ra lệnh cho cô.

“Không!” Mộ Băng từ chối rồi nhìn hắn.

“Lại đây!” Hắn lại quát.

“Em, không, qua!” Câu nói của Mộ Băng còn chưa rơi xuống, hắn đã bay như gió đến trước mặt cô, cô thậm chí còn chưa nhìn thấy hắn đi đến đây bằng cách nào nữa.

Kỳ Mạch mạnh mẽ kéo tay của Mộ Băng về xe của mình, lúc này Mộ Băng mới phát hiện lần này hắn không lái chiếc xe cũ kia mà lái một chiếc xe du lịch, không gian vô cùng lớn! Notebook, TV, tủ lạnh phòng bếp đầy đủ mọi thứ.

“Anh muốn làm gì?” Mộ Băng đau đớn mà nhìn cổ tay của mình, chỗ đó bắt đầu đỏ lên.

“Sao em không nghe điện thoại của anh?” Hắn kéo tay của nàng qua, đau lòng mà xoa nhẹ.

“Phỉ Phỉ cãi nhau với Ngô Đào, em sang an ủi cậu ấy, điện thoại lại để chế độ im lặng.” Không biết vì sao khi Mộ Băng nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Mạch cô lập tức lại mềm lòng, cô giải thích.

“Lần sau không được để chế độ im lặng, không được để anh không tìm thấy em.” Tiếng nói của hắn vẫn rất trầm thấp nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy thật ấm áp. Thật ra Mộ Băng không hề biết khi cô không nghe điện thoại hắn liền bỏ hết việc bận mà sốt sắng đi tìm cô.

Mộ Băng nhìn cặp mắt đen nhánh của hắn liền ngơ ngác gật đầu.

“Ngoan.” Khó được Kỳ Mạch lại cười một cái, vuốt đầu của Mộ Băng, sau đó ôm cô vào trong lòng ngực. Chân của hắn rất dài, Mộ Băng ngồi trên chân hắn khiến chân cô không thể chạm đất được.

Kỳ Mạch kéo chiếc máy tính lại gần. Hắn còn rất nhiều việc bận phải làm, lại còn rất nhiều kế hoạch phải kiểm tra, dường như chỉ có khi ôm cô vào trong lòng mới có thể làm hắn tập trung làm việc được.

Mộ Băng lại cảm thấy rất xấu hổ. Cô ngồi ở trong lòng hắn, hắn cúi người, mặt gần sát cô. Hơi thở của hắn phả vào mặt cô. Làn da hắn trắng như củ ấu, từng chi tiết như là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc được điêu khắc tỉ mỉ, ngũ quan hoàn hảo đến quá đáng. Đôi môi hắn hơi mím một chút, dáng vẻ chăm chú làm việc thật làm người ta rung động.

Lúc hắn đóng phim hay ở hiện tại, đều chỉ cần khi làm việc, hắn như là một ngôi sao lộng lẫy, làm người ta bị hấp dẫn đến mức phải nhìn ngắm và say mê.

Khi mà Mộ Băng tập trung lại được thì môi hắn đã cong lên, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào con ngươi sạch sẽ của nàng: “Anh đẹp trai không?”

Mộ Băng ngơ ngác gật đầu.

“Thích không?” Tiếng nói mê hoặc của hắn vang lên.

Mộ Băng dường như còn chưa tỉnh hoàn toàn, cô lại ngơ ngác mà gật đầu.

“Ngoan.” Đôi tay hắn cố định gáy của cô, hôn lên đôi môi đỏ thắm. Khuôn mặt Mộ Băng lập tức đỏ lên: “Em dễ đỏ mặt nhỉ?” Tiếng nói khàn khàn của Kỳ Mạch vang lên. Hắn buông cô ra, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng hồng của cô lại không nhịn được mà lại hôn thêm hai miếng.

Mộ Băng không biết là do mình nóng hay là Kỳ Mạch nóng, tóm lại rất nóng.

“À, hôm nào em hẹn Lý Hinh Phỉ ra ngoài một lần, anh phải mời cô ấy một bữa cơm mới được.” Kỳ Mạch đột nhiên nói với Mộ Băng.

“Hả?”

“Hôm đó là cô ấy nhắn tin cho anh phải không?” Kỳ Mạch nhét điện thoại của hắn vào trong tay cô.

Người gửi tin nhắn là cô, nhưng nội dung tuyệt đối không phải cô viết: Tối nay anh sang nhà em nhé, không gặp không về.

Mộ Băng cạn lời. Nhìn văn phong này chắc chắn là kiệt tác của Lý Hinh Phỉ rồi, hôm đó cô đi WC quên cầm điện thoại, có lẽ là Lý Hinh Phỉ nhân lúc đó nhắn tin với Kỷ Mạch rồi.

“Em học hỏi Lý Hinh Phỉ một chút đi, phải chủ động hơn mới có thể tìm được đàn ông tốt.” Kỳ Mạch chạm chạm vào mũi của Mộ Băng.

“Anh nói người đàn ông tốt kia chính là anh à?” Mộ Băng cạn lời liếc mắt nhìn Kỳ Mạch một cái.

“Nếu có một ngày anh bị người khác quyến rũ, anh xem em còn có thể bình tĩnh như vậy được không.” Kỳ Mạch hừ một tiếng.

“Vậy được thôi, em đi tìm người khác.” Không biết tại sao mà Mộ Băng luôn muốn làm ngược lại với Kỳ Mạch mới thôi.

“Em dám!” Kỳ Mạch lập tức lạnh lùng trừng mắt nhìn cô làm cả người Mộ Băng cứng đờ, cô cảm giác được hiện tại Kỳ Mạch đang rất tức giận.

Mộ Băng lập tức liền luống cuống: “Em……vừa lúc nãy em nói bậy mà .” Cô cắn chặt môi, đôi mắt sạch sẽ của cô nhìn sâu vào mắt Kỳ Mạch.

Kỳ Mạch lại xoay qua chỗ khác, không thèm nhìn cô.

“Em xin lỗi.” Mộ Băng nghĩ đến những lần mà mẹ Mộ tức giận, vội vàng làm nũng nói: “Em rất rất xin lỗi mà.” m cuối của cô kéo dài ra, sau đó cô lay lay cánh tay của Kỳ Mạch làm hắn không được tự nhiên cho lắm.

“Em nói xem, em sai ở chỗ nào?” Kỳ Mạch vẫn không thèm nhìn cô, nhưng trong lòng lại vui đến mức nở hoa.

“Em không tìm người khác đâu……” Mộ Băng cắn môi: “Thật mà.”

Kỳ Mạch nhìn vẻ mặt uất ức của Mộ Băng lập tức không thể chịu nổi, môi mỏng của hắn phủ lên môi cô, môi vẫn còn ướt nóng. Hắn không hề thỏa mãn với cánh môi mềm mại ẩm ướt của cô, lưỡi hắn linh hoạt mà dò xét vào bên trong, cô dường như có một loại hấp dẫn mà hắn không thể làm lơ.

Khi gặp được cô, hắn không thể nào làm chủ bản thân được.