Buổi chiều Lý Hinh Phỉ và Ngô Đào cùng nhau đến đoàn làm phim đúng lúc Mộ Băng vừa hoàn thành xong cảnh quay. "Băng, chuyện ngày hôm qua cậu cho tôi xin lỗi." Lý Hinh Phỉ mở miệng câu đầu tiên liền vội nói xin lỗi.
"Không có việc gì, tôi không sao." Mộ Băng chột dạ nói. Cô chắc chắn không làm chuyện gì với Phương Húc, nhưng với Kỷ Mạch thì cô không biết?
"Mặc kệ như thế nào tôi cũng muốn nói một tiếng xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi biết Phương Húc là cái người như vậy nhưng không ngờ là hắn dám động đến cậu!" Lý Hinh Phỉ kích động nói như muốn khóc.
"Đừng khóc mà, Phỉ Phỉ cậu đừng tự trách bản thân, không phải là tôi đã không có chuyện gì rồi sao." Mộ Băng vừa lau những giọt nước mắt trên mặt nàng vừa an ủi nói.
"Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. Nếu không phải hiện tại người kia đang nằm trong bệnh viện, tôi nhất định sẽ tự mình đánh hắn thành tàn phế để thay cô trút giận!" Ngô Đào nhìn người con gái mình yêu bởi vì tự trách mà khóc, làm sao anh có thể thoải mái cho được?
"Hắn hiện tại đều đã bị như vậy nên tôi cũng không còn để trong lòng." Mộ Băng cười nhìn Lý Hinh Phỉ, "Cậu mau nín đi, khóc thành như vậy người khác còn tưởng rằng tôi bắt nạt cậu đó." Mộ Băng ôm Lý Hinh Phỉ trong lòng, nhẹ giọng an ủi.
"Về sau tôi và Ngô Đào còn nhìn thấy hắn ta liền sẽ đánh chết hắn! Cục tức này tôi không thể nuốt trôi được!" Lý Hinh Phỉ khóc nức nở nói, bỗng nhiên đôi mắt nàng sáng lên, "Kỷ Mạch." Nàng vội lau khô nước mắt rồi vẫy tay gọi Kỷ Mạch.
Kỷ Mạch đáp lại rồi đi tới chỗ cô.
Nhìn thấy đôi mắt cùng chiếc mũi ửng hồng của Lý Hinh Phỉ, hắn có thể đoán được chuyện gì vừa xảy ra, "Xin chào." Kỷ Mạch nhìn về phía Ngô Đào lịch sự chào hỏi.
"Xin chào, tôi là Ngô Đào." Ngô Đào nhìn Kỷ Mạch, anh cảm thấy trông hắn vô cùng quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ ra đã gặp ở nơi nào.
"Kỷ Mạch ngày hôm qua cảm ơn anh đã giúp Mộ Băng, bằng không cả đời này tôi không thể tha thứ cho bản thân mình." Lý Hinh Phỉ cắn môi nhìn Mộ Băng rồi nói.
"Ngày hôm qua tôi nói cũng có chút nặng lời." Kỷ Mạch hiếm khi tự nhận lỗi.
Lý Hinh Phỉ lắc đầu: "Ngày hôm qua hai người đã ngủ với nhau sao?" Câu hỏi đột ngột của nàng làm cho Mộ Băng phun ra ngụm nước vừa uống.
"Này. . . . . . Nào có? Ai nói hôm qua chúng tôi ngủ cùng nhau?" Mộ Băng nhìn Kỷ Mạch cuống quít hỏi.
Kỷ Mạch cười lắc đầu.
"Loại chuyện này em nên hỏi nhỏ tiếng một chút, nhỡ đâu có người nghe được thì sao bây giờ?" Ngô Đào vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở Lý Hinh Phỉ.
"Ồ." Lý Hinh Phỉ gật đầu, nhỏ giọng nói với Kỷ Mạch: "Kỷ Mạch tối hôm qua anh có mang bao không?"
Khóe miệng Mộ Băng giật giật, trên trán cô đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Kỷ Mạch cũng vô cùng sửng sốt, sau đó liền nhẹ giọng cười.
Mộ Băng nháy mắt bị một mảng hồng từ cổ bắt đầu lan ra khắp mặt, "Phỉ Phỉ, cậu đang nói cái gì vậy."
"Tôi còn không phải vì suy nghĩ cho cậu sao?" Lý Hinh Phỉ trợn mắt nhìn Mộ Băng.
"Khụ khụ." Mộ Băng thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, kịch liệt ho khan.
"Chuyện này không liên quan đến em." Ngô Đào gõ một cái vào trán Lý Hinh Phỉ.
"Này, đau đó." Lý Hinh Phỉ xoa cái trán của mình, bất mãn chuẩn bị đánh lại Ngô Đào nhưng bị Ngô Đào dùng tay đỡ được, "Này." Lý Hinh Phỉ xoa cánh tay bị đau của mình.
"Em xem đi, đã đánh người còn có thể làm chính mình bị thương, có đau không?" Ngô Đào đau lòng xoa đôi tay nhỏ bé của nàng.
Mộ Băng cùng Kỷ Mạch hai người hai mặt nhìn nhau, ngượng ngùng.
"Đúng rồi Băng, ngày hôm qua ba mẹ cậu vô cùng lo lắng khi không thể gọi được cho cậu. Cậu đã nói cho bọn họ chưa?" Lý Hinh Phỉ rúc vào trong lòng Ngô Đào, lo lắng nhìn Mộ Băng.
"Tại sao hôm qua không nói cho bọn ta con ở đâu? Làm cho ta với ba con lo lắng cả đêm." Mẹ Mộ chỉ vào trán Mộ Băng nói.
"Mẹ, con sai rồi." Mộ Băng biết lần này mẹ Mộ thật sự rất tức giận, phía sau nói cái gì đều là sai, biện pháp tốt nhất chính là đừng nói cái gì.
"Ta với ba con đều đã gọi cho con rất nhiều cuộc, con có biết chúng ta đều rất lo lắng. Con có biết mỗi ngày có rất nhiều vụ bắt cóc, gϊếŧ con tin không, rồi hôm qua đột nhiên bị mất liên lạc với con, trong mắt con còn có ba mẹ không?" Mẹ Mộ nói không ngừng nghỉ.
"Con mau nói cho mẹ số điện thoại tiểu tử kia." Mẹ Mộ vội lấy điện thoại hướng tới Mộ Băng hỏi.
"Mẹ ~ Con cùng Kỷ Phàm chỉ là đồng nghiệp, bọn con không ở cùng nhau trong thời gian nghỉ ngơi." Mộ Băng vội vàng ra phía sau mẹ Mộ đấm lưng đấm lưng cho bà.
"Vậy con nói cho ta biết, tối hôm qua con đã ngủ ở nhà người bạn nào?" Mẹ Mộ không buông tha mà hỏi rõ.
"Con. . . . . ." Mộ Băng muốn nói dối nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa từng lừa dối ba mẹ.
"Có phải hôm qua con ở cùng với một người con trai?"
Mộ Băng theo bản năng lắc đầu, nhưng sau đó lại gật đầu.
"Hắn là người ở đây sao?"
Mộ Băng gật đầu.
"Ba mẹ hắn đều còn khoẻ mạnh chứ?"
Mộ Băng gật đầu, sau lại do dự một chút, "Con không biết."
"Hắn tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Đang làm gì?" Mẹ Mộ ngồi nghiêm chỉnh nhìn Mộ Băng, bà nghiêm túc hỏi.
"Mẹ cũng đã từng gặp rồi." Mộ Băng nhỏ giọng nói.
"Ai? !" Mẹ Mộ hét lớn.
"Chính là người đóng nam chính trong "Tuyệt Luyến" cùng với con." Mộ Băng càng nói càng cúi đầu.
"Con nói là Kỷ Mạch cái người mà hôm nay nɠɵạı ŧìиɧ với người này, ngày mai nɠɵạı ŧìиɧ với người khác sao? Con nói xem con bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn còn nghĩ mình là trẻ con sao? Mẹ thừa nhận hắn đẹp trai hơn Kỉ Phàm, cao hơn Kỷ Phàm, hắn có thể nhiều tiền hơn kỷ phàm, nổi tiếng hơn! Nhưng tại sao con không nghĩ, đàn ông như vậy có mấy người đáng tin tưởng?" Mẹ Mộ tức giận nói.
"Mẹ, người đừng hiểu lầm, con và hắn cái gì cũng không có, chỉ là ở cùng một đêm, thật sự đó." Mộ Băng vẻ mặt cầu xin giải thích.
"Con nghĩ mẹ sẽ tin sao!" Mẹ Mộ trừng mắt nhìn Mộ Băng, "Con cùng với ai cũng được nhưng riêng Kỷ Mạch thì không, mẹ không đồng ý!"
"Cái gì đồng ý với không đồng ý, con không phải muốn cùng hắn kết hôn." Mộ Băng thở dài.
"Con còn muốn cùng người như thế kết hôn? !" Mẹ Mộ mẹ hét lên.
"Mẹ, con không nghĩ muốn cùng hắn kết hôn." Mộ Băng ánh mắt ai oán nhìn ba Mộ, nhưng ba Mộ lại nhìn cô bằng ánh mắt bất lực.
"Cuối tuần này, con dẫn hắn đến nhà một chuyến." Mộ mẹ trở về phòng ngủ đóng cửa lại không cho Mộ Băng có cơ hội giải thích.
"Mẹ ~" Mộ Băng đuổi theo, chỉ nghe thấy tiếng rầm một cái, mẹ Mộ chặn cô ngoài cửa."Ba, người phải tin tưởng con, con cùng Kỷ Mạch thật sự không có gì, không cần thiết phải dẫn hắn về nhà mình." Mộ Băng đành phải chuyển hướng tới ba Mộ.
"Con vẫn biết mẹ con đã quyết định làm chuyện gì, ba cũng không thể nào ngăn được." Ba Mộ thở dài, "Ba cảm thấy được lần này mẹ con nói đúng, người đàn ông như Kỷ Mạch nhìn không đáng tin cậy. Vì hạnh phúc của con, ba hy vọng con có thể tìm được một người đàn ông tốt, cần cù và thật thà."
"Ba ~ kỳ thật Kỷ Mạch không phải là người như hai người nghĩ, tin tức trên mạng cũng đều là giả dối, thật sự đó." Mộ Băng cảm thấy được chính mình có cần phải nói cái gì đó dễ nghe, hình ảnh Kỷ Mạch trong mắt ba mẹ cô thật sự rất thảm .
"Một khi đã như vậy, cuối tuần con liền dẫn hắn tới đây để cho ta với mẹ con nhìn xem." Ba Mộ nói xong liền trở lại phòng ngủ.
Mộ Băng nhìn trời không biết nên nói gì.