"Cô nói Mộ Băng thoạt nhìn ngoan ngoãn, nhưng thực ra lại là người có thủ đoạn sao." "Còn không phải sao? Cô không thấy mấy ngày hôm trước mới nhìn thấy cô ấy ngồi xe Phương Tử Đào đến đoàn phim nhưng hôm nay liền đổi thành Kỷ Mạch. Các ngươi nói xem cô ấy có phải đã lên giường Kỷ Mạch rồi không?"
"Chà." Một nhân viên công tác cười lạnh, "Ai biết được? Hiện tại có nữ diễn viên nào còn sạch sẽ? Mỗi ngày không phải nghĩ cách lên giường người này người kia." Cô ta nhìn Mộ Băng đang bận rộn quay phim.
"Tôi còn nghĩ cô ấy khác với các nữ diễn viên kia."
"Hiện tại đã biết rồi đó? Giải trí giới chính là như vậy, cô còn muốn nàng có thể thoát ra khỏi vũng bùn mà không bị nhiễm bẩn sao? Đừng mơ? Nếu không có ‘điều này ’ nàng có thể nhanh chóng nổi tiếng như vậy sao?"
"Đúng rồi, tôi nghe nói “Tuyệt Luyến” là lần đầu nàng diễn nữ số 1, các cô cảm thấy nàng có thể hay không?" Cô ta liếc nhìn đạo diễn Hàn và nói.
"Đạo diễn Hàn là cô còn không rõ sao? Nàng tuyệt đối không có khả năng trèo lên giường đạo diễn Hàn!"
"Thật kỳ quái. Có thể nào nàng leo lên giường nhà sản xuất không?"
"Cũng có thể."
"Mặc kệ tôi trèo lên giường của ai, xin hỏi việc này có liên quan đến các cô không?" Không biết từ khi nào mà Mộ Băng đã đứng ở bên cạnh bọn họ, nhìn cô cười nhẹ nhàng, nhưng là lại làm cho các nàng nhịn không được run rẩy. Các nàng ngạc nhiên vì cái gì một người rõ ràng cười, nhưng lại làm các nàng cảm nhận rõ ràng sát khí lạnh lùng phát ra từ cô.
"Không. . . . . . Không liên quan." Các nàng cuống quít lắc đầu.
"Phải không?" Nụ cười trên môi cô càng thêm rực rỡ.
"Mộ Băng, chúng tôi không phải cố ý, chúng tôi. . . . . ."
"Không phải cố ý sao? Vậy sao cố ý để cho tôi nghe được?" Đôi mắt của cô quét qua khuôn mặt từng người một.
"Chúng tôi không dám! Mộ Băng cô tha cho chúng tôi đi." Các nàng sợ tới mức dường như sắp khóc.
"Tại sao các cô lại phải sợ hãi như vậy?" Mộ Băng giả vờ khó hiểu nhìn các nàng và hỏi, giống như rất là kinh ngạc khi thấy phản ứng của các nàng. Vài giây sau cô liền thay đổi sắc mặt: "Nếu lần sau tôi còn nghe thấy những lời nói này thì . . . . ."
"Không đâu, chúng tôi không dám." Nhìn thấy các nàng sợ tới mức lui thành một đoàn, Mộ Băng rời đi với nụ cười nhẹ.
"Chị xem chị đã làm các nàng sợ tới mức này rồi, ha ha." Phương Tử Đào vừa tới đoàn làm phim liền nhìn thấy một màn như vậy, điều này quả thực làm cho cậu ta nhìn Mộ Băng với cặp mắt khác xưa.
"Thấy các nàng nói chuyện rất vui vẻ, tôi cũng muốn tham dự một chút, ai biết được lại dọa các nàng thành bộ dáng thế kia." Mộ Băng uống một ngụm nước thản nhiên nói.
"Cách tham gia của chị thật đặc biệt." Phương Tử Đào nở nụ cười ấm áp đưa tới cho Mộ Băng một bó hoa hồng lớn.
Mộ Băng nhìn bó hoa hồng rực rỡ, lại nhìn sang Phương Tử Đào. Vừa rồi cậu ta một mực giấu phía sau lưng cô căn bản là không có phát hiện, một màn lúc này này làm cho cô sửng sốt thực sự không biết nên làm như thế nào. Nửa giây sau, giọng nói Phương Tử Đào vang lên như một cơn gió mùa xuân thổi qua tai cô: "Em nghĩ là phụ nữ đều rất thích hoa." Phương Tử Đào cười nhẹ nhàng.
Những lời này làm cho cô nghe không ra có chút mơ hồ, vì thế cô nói: "Cậu đến thăm là vui rồi, còn mang theo hoa làm gì?" Cô nhận lấy hoa từ trong tay cậu ta, "Nhưng mà cũng cảm ơn, hoa rất đẹp." Cô khẽ cúi đầu ngửi, mùi hương hoa hồng nhàn nhạt bay tới.
Nụ cười trên môi Phương Tử Đào bỗng cứng lại vài giây, sau đó lại trở nên rạng rỡ, "Chị thích là tốt rồi."
Kỷ Mạch có thể thấy rõ ràng một màn này, nhưng bởi vì khoảng cách của hắn đến bọn họ có chút xa, nên cũng không thể nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người. Tuy nhiên ý nghĩa bó hoa hồng của Phương Tử Đào thì ai có đôi mắt tinh tường cũng có thể nhìn ra. Mộ Băng thì sao? Cô không có chút do dự mà nhận lấy nó!
Điều này có nghĩa là gì?
Bọn họ có phải đang quen nhau không?
Bàn tay đang cầm kịch bản của Kỷ Mạch vô thức nắm chặt lại, kịch bản trên tay sau đó bị nhàu nát, tất cả bị xé nhìn vô cùng thê thảm. Kỷ Mạch càng nghĩ càng phiền trực tiếp đem kịch bản ném xuống đất.
Thợ trang điểm đang trang điểm cho hắn thì nhìn thấy cảnh này tay bỗng chốc run rẩy. Thấy Kỷ Mạch nhíu mày không hài lòng, cậu ta vội vàng xin lỗi và sửa lại lớp trang điểm.
Lúc này Tiêu Hà nhìn theo tầm mắt Kỷ Mạch nhìn hai người đang đứng ở đằng xa, có chút hiểu ra.
"Đem lại đây." Giọng nói Kỷ Mạch đột ngột vang lên làm cho Tiêu Hà không kịp phản ứng: "Kịch bản!"
Tiêu Hà vội vàng cúi người nhặt cuốn kịch bản từ trên đất, nhanh chóng vuốt thẳng nó rồi đưa tới tay Kỷ Mạch.
Kỷ Mạch rất nghiên cứu kịch bản. Không khí xung quanh như được bao phủ một tầng băng mỏng, toàn thân hắn tỏa ra một hơi lạnh toát căn bản làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Kỷ Mạch bực bội ném kịch bản sang một bên rồi lay nhẹ hai bên thái dương, lúc này thợ trang điểm vội vàng hoàn thành nốt công việc của mình.
"Kế hoạch hợp tác Thiên Ngu và giải trí Hoa Thiên đã được chuẩn bị xong, vừa rồi thư ký Lí có cầm đến đây để cho anh tự mình xem qua rồi phê duyệt." Tiêu Hà đem một văn kiện đưa tới tay Kỷ Mạch.
Kỷ Mạch nhận lấy và xem xét cẩn thận: "Được rồi, cứ dựa theo bản hợp đồng này mà làm, những việc còn lại giao cho phó tổng Ngô xử lý. Việc tôi giao cho cậu bạn thế nào rồi?" Văn kiện một lần nữa trở về tay Tiêu Hà.
"Tôi đã cho người xóa bỏ dữ liệu giám sát của quán bar Lam Điểu rồi cho dù cảnh sát có tham gia cũng không thể điều tra ra điều gì. . . . . ." Tiêu Hà nghiêm túc nói.
"Tôi không phải nói chuyện này." Kỷ Mạch xoa huyệt thái dương liếc nhìn cậu ta một cái, đôi môi lạnh mím thành một đường.
"Chúng ta đã sắp xếp một số người vài Giải trí Hoa Thiên, chỉ cần chúng ta cùng giải trí Hoa Thiên hợp tác chắc chắn sẽ giành lấy được giải trí Sáng Thế, lúc đó giải trí Hoa Thiên cũng sẽ không còn tồn tại nữa."
"Tốt lắm." Kỷ Mạch lại nhìn sang chỗ Mộ Băng, nhất định phải mau chóng thúc đẩy cùng Hoa Thiên hợp tác để tóm lấy Sáng Thế!