Chương 31

Nghĩ đến đây, Ánh Ngọc công tử hận không thể cắn chết Hoa Dược, cô nương xấu xí quá bắt nạt người khác.

“Cô nương xấu, cô qua đây.” Hung dữ.

Hoa Dược rụt rè lập tức nói: “Đừng đánh nữa, gối quá mềm, không đau đâu.”

Sài Ánh Ngọc nghiêm nghị ra lệnh: "Lại đây.”

Hoa Dược nhanh chóng xích lại.

Lúc Hoa Dược ngồi xuống trước mặt Sài Ánh Ngọc, Sài Ánh Ngọc liền kéo nàng lại, hung hãn cắn môi, không phải hôn mà thực sự là cắn, như muốn trút giận.

Hoa Dược còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cắn thật mạnh, trong chốc lát đã nếm được vị máu.

Máu nhuộm đỏ môi, đầu lưỡi lập tức cảm nhận được vị mặn ngọt của máu.

Sài Ánh Ngọc đầu ong ong, đẩy Hoa Dược ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình đã làm gì?

Cứ như thể hắn không phải là người cắn vậy.

Hoa Dược rít lên, nàng dùng tay lau miệng, quả nhiên máu chảy ra rất nhiều.

Lại nhìn Sài Ánh Ngọc, hắn ngơ ngác nhìn nàng, giống như chính hắn cũng bị dọa sợ.

“Ngươi tuổi chó à, lần nào cũng cắn người.”

“Sau này cô thử hôn người khác lần nữa xem, ông đây cắn chết cô.”

“……”

Đôi môi của Sài Ánh Ngọc dính đầy máu của Hoa Dược, đỏ tươi ẩm ướt, dưới ánh sáng mờ ảo trông lộng lẫy đến lạ thường. Hắn bướng bỉnh nhìn nàng, rõ ràng là hắn cắn người khác, nhưng lại cảm thấy tủi thân như bị bắt nạt.

Hoa Dược nhìn Sài Ánh Ngọc, lần đầu tiên nàng tin vào những lời hắn thổi phồng bản thân mình trước đây.

Hoa Dược cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, vừa lau máu trên miệng, nàng vừa thưởng thức cảm giác đôi môi băng thanh ngọc khiết của Sài Ánh Ngọc chạm vào môi mình, rất vi diệu.

Cả hai đều không nói gì.

Sài Ánh Ngọc không biết tại sao mình lại cắn nàng, cắn ở chỗ khác thì thôi, đằng này lại là cắn môi. Không phải nàng điên, thì là hắn điên.

Im lặng hồi lâu.

“Sài Ánh Ngọc.”

Hoa Dược ngập ngừng mở miệng hỏi: “Có phải ngươi thích ta rồi không?”

Ánh Ngọc công tử đang cảm thấy rất lo lắng trong lòng, khi nghe thấy điều này đã ré lên, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi.

“Đùa à, ta là Ánh Ngọc công tử phong hoa tuyệt đại thiên hạ vô song, sao có thể thích cô nương bình thường như cô được.” Hắn nói câu này rất nhanh, giống như sợ nói chậm quá sẽ không thể hiện được chân thành của mình.

Hoa Dược ò một tiếng, nói: “Như vậy thì tốt.”

“Như vậy thì tốt?”

Sài Ánh Ngọc dường như nhận ra mình quá kích động, nên cố gắng bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu.

“Cô không cần bởi vì không có được tình cảm của ta mà giả vờ mạnh mẽ, người không có được tình cảm của ta nhiều lắm, cô cũng không ngoại lệ, không có gì phải mất mặt hết.”

Vẫn tự luyến như mọi khi. Tuy rằng thái độ của hắn đã được đoán trước, nhưng không hiểu vì sao Hoa Dược lại có chút thất vọng. Nhưng khi hắn nói ra lời này, Hoa Dược cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao bây giờ quan hệ giữa đại phu và bệnh nhân rất căng thẳng, nàng cũng không muốn gây ra quá nhiều thị phi.

Hoa Dược nhướng mày, nụ cười trên mặt mang theo một ý xấu.

“Làm thế nào mới tính là có được ngươi?”

Để che đậy sự hoảng sợ của mình, Ánh Ngọc công tử gay gắt nói: “Cô đừng si tâm vọng tưởng nữa.”

Hoa Dược thản nhiên cười cười, vốn dĩ nàng cũng không mong đợi có được hắn, bởi vì nàng biết hắn không phải là người dễ dàng có được, nên nàng mới dám ngang ngược với hắn như vậy.

Thấy Hoa Dược vẫn im lặng, Sài Ánh Ngọc liền cho rằng mình đã nói quá gay gắt, cảm thấy áy náy.

"Đừng nản lòng, cô là một người rất tốt. Tuy không đẹp lắm nhưng có tài hoa. Ta đảm bảo rằng một ngày nào đó cô sẽ gặp được người coi trọng tài hoa của mình.”

Hắn đúng thật là, nghĩ gì nói đó, nhưng tâm địa lại tốt bụng đến không ngờ.

Hoa Dược cảm thấy thích thú trước thái độ nghiêm túc của Sài Ánh Ngọc, không hiểu sao nàng lại muốn trêu chọc hắn.

“Cảm ơn lời chúc phúc của ngươi, có điều ta đã gặp được rồi, rất nhiều.”

Gặp được rồi, còn rất nhiều?

Lời này giống như một tiếng sét đánh vào đỉnh đầu, quả nhiên là hắn suy nghĩ quá nhiều. Dường như cảm nhận được những đám mây cảm xúc của chủ nhân, con kiến nhỏ trong lòng Ánh Ngọc công tử lại bò lên, ngứa ngáy, khó chịu vô cùng.

“Ta ăn no quá chướng bụng rồi.”

Sài Ánh Ngọc tức giận ôm chiếc gối nhỏ quay đi, không muốn nói chuyện với nàng chút nào.

Sài Ánh Ngọc bởi vì một câu “gặp rất nhiều” mà phớt lờ Hoa Dược cả đêm.

Hắn không biết tại sao mình lại tức giận, dù sao tâm trạng của hắn rất dễ bị ảnh hưởng bởi Hoa Dược. Bây giờ hắn dường như đang loay hoay ở một ranh giới vi diệu, tiến lên một bước chính là phương hướng không biết rõ, nỗi sợ hãi do điều chưa biết mang lại khiến hắn do dự, dừng ở bên này ranh giới không chịu bước tiếp.

Sài Ánh Ngọc đoán khi Nam Cung Giác đến Dược Vương Cốc, phát hiện ra Hoa Dược không có ở đó, chắc chắn sẽ quay lại đuổi theo họ, vì vậy hắn bảo Tử Điện tăng tốc để tránh bị đuổi kịp.

Ngồi xe ngựa là chuyện khổ sai hành hạ người, so với làm việc còn mệt mỏi hơn.

Hoa Dược cũng có chút không chịu nổi.

Khi ánh sáng ban ngày ló dạng, Hoa Dược dựa vào thành xe ngủ gật, vì Sài Ánh Ngọc vẫn còn gây hấn với nàng, nên nàng chỉ có thể tránh xa Sài Ánh Ngọc, giống như một cô dâu nhỏ tức giận.

Sài Ánh Ngọc trong lòng có chuyện, vẫn chưa ngủ, hắn nghe thấy tiếng thở dài êm dịu từ bên kia truyền đến, quay người lại mới phát hiện Hoa Dược đã ngủ say. Chiều cao của Hoa Dược thuộc loại trên trung bình, rất gầy, mảnh khảnh, nhưng bây giờ lại cuộn tròn trong một góc, giống một quả bóng nhỏ, nhìn rất yếu đuối.

Từ “yếu đuối” hiện lên trong đầu Sài Ánh Ngọc, lập tức bị hắn phủ nhận, hắn đang nghĩ gì vậy chứ? Cô ấy không hề yếu đuối.

Bây giờ đã qua tháng chín, thời tiết mát mẻ, gió trong lành, trong xe tuy có sưởi ấm nhưng khi ngủ vẫn hơi lạnh, Hoa Dược trong giấc ngủ càng lạnh hơn, cuộn tròn lại.