Chương 24

Tim Hoa Dược đập thình thịch.

Lúc này bên ngoài bắt đầu mưa to, rơi liên tục không ngừng, hơi nước mát lạnh theo khe cửa xâm nhập vào phòng, khiến người ta tỉnh táo hơn một chút, Hoa Dược thấy hối hận rồi.

Bồng bột là ma quỷ, nếu biết trước sẽ gặp phải tình huống này, nàng đã học thuật thôi miên rồi. Bây giờ phải làm sao? Nếu một lát Ánh Ngọc công tử tự luyến đòi lấy cái chết để chứng minh trong sạch thì phải làm thế nào? Nên cứu hay không đây, đúng là khó xử.

Kệ đi, cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vô tri hưởng thái bình.

“Ngươi nghe xem, bên ngoài hết sấm chớp rồi, hay là ngươi đi về đi?”

Hoa Dược lần đầu tiên cảm thấy chột dạ như thế, vốn dĩ nàng chỉ muốn hù dọa hắn một chút, ai bảo dạo này hắn ngang ngược, thích hất hàm sai khiến nàng như vậy, nhưng sau khi hôn hắn, nàng mới chợt nhận ra người trước mặt chính là Ánh Ngọc công tử, là người từng đòi mạng người ta chỉ vì bị người đó cởi y phục.

Phiền muộn, hối hận, xấu hổ không thôi.

Thấy Hoa Dược tránh né không nhắc, Sài Ánh Ngọc càng thêm tức giận. Nhớ ra mình là Ánh Ngọc công tử băng thanh ngọc khiết, thế mà lại bị một nữ ma đầu háo sắc chiếm mất nụ hôn đầu, hôn rồi thì không nói đi, sau khi hôn còn im lặng không lên tiếng, có ý gì vậy hả?

“Cô nương xấu, thành thật khai báo đi, có phải cô muốn làm thế này từ lâu rồi không? Ngày thường cố ý giả vờ không thèm muốn sắc đẹp của ta, sau đó thừa lúc ta buông lỏng cảnh giác liền lợi dụng ta, có phải không?”

“Ngươi đừng nói oan cho ta, ta chỉ thấy đẹp nhất thời nổi ý thôi.”

“Nhất thời nổi ý con khỉ, nếu không phải âm mưu đã lâu, sao có thể thành thục như vậy? Hay là lúc trước cô cũng làm thế với người khác? Cô nương xấu xí này, thế mà dám…”

Nhớ đến danh tiếng bên ngoài của Hoa Dược, Sài Ánh Ngọc chắc nịch Hoa Dược cũng làm thế với người khác, đột nhiên nổi nóng.

Hoa Dược thấy mắt Sài Ánh Ngọc đỏ hoe, liên tục xin lỗi.

“Ngươi đừng có giận. Dù sao chuyện này cũng chỉ có hai chúng ta biết, ngươi không nói, ta không nói, thì sẽ không có người thứ ba biết đến chuyện này, hoàn toàn không ảnh hưởng tới hình tượng băng thanh ngọc khiết của công tử đâu.”

“Người khác không biết thì cứ coi như chuyện này không tồn tại sao? Ông đây ngày sau không dám quang minh chính đại nói mình trong sạch nữa rồi, đều bị cô hủy hết.”

Nhưng mà cũng đã xảy ra rồi, nàng có thể làm gì chứ?

Trong lòng Hoa Dược lúc này tràn ngập sự hối hận, nàng quá bồng bột rồi, đã biết ông thần này không dễ chọc vào mà vẫn hôn hắn, chọc tức hắn làm gì chứ? Giờ thì hay rồi, chắc hắn sẽ lải nhải chuyện này này đến chết mất.

Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

“Ngươi muốn ngủ ở đây thì ngủ đi, ta ngủ chỗ khác.”

“Hôm nay cô không nói rõ chuyện này thì đừng hòng đi.”

Sài Ánh Ngọc túm chặt lấy Hoa Dược không buông, dáng vẻ không chịu nói rõ không thôi.

Hoa Dược cũng bất lực, chỉ hôn có một cái thôi mà? Làm như nàng đoạt lấy trinh tiết của hắn không bằng?

“Ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào, ta làm theo là được chứ gì.”

Thái độ mặc người xử trí như vậy khiến Sài Ánh Ngọc không kịp phòng bị, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như thế này, có trời mới biết phải làm sao, hơn nữa hắn là nam tử hán đại trượng phu, không nên so đo từng tí như thế.

Nhưng mà, đạo lý thì hiểu, nhưng mà hắn không muốn tha cho nàng.

Người đẹp chính hiệu như Ánh Ngọc công tử cứ muốn hôn là hôn sao?

Sài Ánh Ngọc nhìn Hoa Dược một lúc, chỉ thấy nàng thành thật ngồi xuống giường, cúi đầu, cả người toát lên vẻ cô nương bị ức hϊếp.

Cũng không biết có phải là do trời tối làm mờ mắt hay không, mà khoảnh khắc này hắn bỗng chốc quên đi cái xấu của nàng, ánh mắt không tự chủ mà rơi trên môi nàng. Môi nàng rất mỏng, mím chặt thành một đường, có màu hồng anh đào nhàn nhạt, nhìn hơi nhạt nhẽo, nhưng cảm giác hôn lên môi nàng lại không hề nhàm chán như vẻ ngoài, đôi môi mỏng tựa như thịt quả vải ngâm trong nước ấm, ngọt ngào, mềm mại, ấm áp và ẩm ướt.

Sài Ánh Ngọc vừa nghĩ thế, trong đầu liền nảy sinh ý định thử cảm giác đó một lần nữa.

Ý định này vừa hiện, hắn bị chính mình dọa đến giật nảy lên, đầu óc của hắn bị hỏng rồi à? Thế mà lại nảy sinh ý nghĩ như thế với cô nương này, hắn chắc chắn là bị điên rồi, buồn bực không thôi.

“Ra ngoài.”

“Hả?”

“Ta bảo cô ra ngoài, đừng để ta nhìn thấy cô nữa, ra ngoài.”

Hoa Dược đang đợi Sài Ánh Ngọc xử trí, hoàn toàn không ngờ hắn lại tha cho mình dễ dàng như vậy, nàng vốn đã chuẩn bị nhượng đất, bồi thường, ký kết điều ước bất bình đẳng xong hết rồi.

Hoa Dược không dám nói thêm câu nào, lập tức đứng dậy lao ra ngoài.

Cánh cửa cọt kẹt đóng lại, Hoa Dược như chim cút đi đến phòng thuốc bên cạnh, khi đến phòng thuốc, nàng mới nhận ra, đó là phòng của mình mà? Hắn dựa vào cái gì đuổi mình ra?

Thôi kệ, cứ vậy trước đi, ai bảo nàng động thủ với người ta chứ.

Cảnh tượng lại quay về trong phòng, Sài Ánh Ngọc tức giận kéo chăn ra đắp kín người, vùi mặt vào gối không muốn ra ngoài.

Nhưng phiền não chính là, đây là giường của Hoa Dược, gối của Hoa Dược, khắp nơi đều là mùi hương đặc biệt trên người nàng, khiến lòng người rung động.

Ánh Ngọc công tử ăn ngon ngủ tốt lần đầu tiên trong đời bị mất ngủ.

Đầu óc hắn toàn là Hoa Dược, nghĩ đến sự xấu xa của nàng, sự tham lam của nàng, cảm giác nàng hôn lên môi mình, mãi đến hơn canh ba hắn mới chìm vào giấc ngủ.

Mà cho dù là trong giấc mơ, hắn cũng không thoát khỏi bóng hình đó.

Hoa Dược trong giấc mơ không còn vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày nữa, nàng mỉm cười nhìn hắn, lông mày cong cong, đứng cách đó không xa, ngoắc tay về phía hắn, không cố tình nhưng đầy mê hoặc.

Hắn từ xa nhìn lại, thầm nhủ đây chỉ là một giấc mơ thôi, hắn không thích cô nương xấu xa kia, hắn chỉ muốn nếm lại mùi vị của đôi môi nàng, chỉ nhấp một ngụm nhỏ thôi. Nghĩ như vậy, hắn không do dự nữa rồi lao vào nàng, hung hãn ngậm lấy môi nàng.

Quả nhiên ngọt ngào như trong tưởng tượng của hắn, hơi thở của nàng và hắn hòa quyện vào nhau, thậm chí hắn còn có thể ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng trên cơ thể nàng, giấc mơ hòa quyện với hiện thực, hắn không thể phân biệt được, hắn chỉ muốn cắn thật mạnh, phát ra một tiếng rên nhẹ thỏa mãn.

Mộng xuân không dấu vết.

Ngày hôm sau, lúc Sài Ánh Ngọc tỉnh dậy trời đã lên cao.