Chương 23

Sài Ánh Ngọc nheo mắt nhìn Hoa Dược: "Cô nghĩ danh tiếng của cô bây giờ tốt lắm à?”

Còn muốn gả? Gả cho ma á. Cũng không biết là ai trị bệnh cứu người còn đòi thêm mỹ nam, bây giờ trên giang hồ có ai không biết nàng là một nữ ma đầu háo sắc của Dược Vương Cốc đâu chứ?

Hoa Dược không muốn nói chuyện với Sài Ánh Ngọc, vì có thể bị hắn làm cho tức chết.

Sấm chớp ầm vang, gió nổi tứ phía.

Chắc là vì nhàm chán, Sài Ánh Ngọc bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện.

“Nói ra thì, sao cô lại đòi mỹ nam đi theo vậy? Thải dương bổ âm sao? Nhưng mà tại sao phải là người đẹp mới được? Lẽ nào càng đẹp càng bổ?”

Hắn lẩm bẩm nói: “Nếu vậy thì mình chắc là bổ nhất á.”

“Đúng rồi, ta muốn thải dương bổ âm đấy, nếu ngươi mà còn không đi, ta sẽ bắt ngươi ở lại cho ta dùng.” Hoa Dược cố ý hung hăng uy hϊếp.

Sài Ánh Ngọc bỗng dưng ngậm miệng, có điều nghĩ lại, hắn không còn sợ nữa. Hắn cảm thấy lời đồn này không hề đáng tin, nhiều ngày như vậy, Hoa Dược vẫn luôn đối xử với hắn theo khuôn phép, hoàn toàn không háo sắc như người ta đồn thổi, chắc chắn nàng đang muốn dọa hắn mà thôi.

Nghĩ đến đây, lưng cũng thẳng hơn không ít.

“Cô dọa ta cũng vô dụng, cô đừng tưởng ta không biết, nếu ta không phối hợp, cô có thể làm gì ta được chứ.”

Hoa Dược nhướng mày: “Ta là thần y đấy, ta chỉ cần cho ngươi uống một ít Hợp Hoan Tán, chỉ một ít thôi, ta không sợ ngươi không phối hợp.”

Lời này cũng hợp tình hợp lý, Sài Ánh Ngọc không có nhiều kinh nghiệm giang hồ đã hơi tin rồi, hắn chớp chớp mắt, vô thức nắm chặt cổ áo.

Hoa Dược bị động tác này của hắn chọc cho bật cười.

“Cô chọc ta?” Ánh Ngọc công tử nhận ra mình bị lừa bỗng chốc vô cùng tức giận, “Cô nương này, không những vẻ ngoài xấu, mà lòng cũng xấu, sau này nhất định không ai cưới cô, người cưới cô chắc chắn là đồ ngốc.”

Hoa Dược mặc kệ: “Gả cho một tên ngốc cũng không tệ.”

Cũng không biết hôm nay thời tiết thế nào, bên ngoài sấm chớp ầm ầm không ngừng.

Mỗi lúc sấm chớp là Sài Ánh Ngọc lại nép sát vào người Hoa Dược, lúc sấm ngừng hắn lại ngẩng lên đấu khẩu với nàng, tốc độ trở mặt nhanh đến mức khiến người khác cảm thán.

Hoa Dược lạnh nhạt, như lại một lần nữa quen biết với vị Ánh Ngọc công tử này vậy.

Cứ thế trôi qua hai khắc, Sài Ánh Ngọc thấy hơi buồn ngủ, liên tục ngáp dài.

“Không nói chuyện với cô nữa, ta buồn ngủ rồi.”

Hoa Dược tưởng Sài Ánh Ngọc muốn về phòng, đứng dậy tiễn hắn ra cửa, không ngờ Sài Ánh Ngọc bước ra vặn eo một cái rồi lại vào trong, mơ hồ bò lên giường nàng, phát ngốc.

“Ngươi làm gì vậy? Đây là giường của ta, muốn ngủ thì về phòng mình mà ngủ đi.”

“Bên ngoài tối như vậy, còn có sấm chớp, đêm nay ta không về đâu. Dù sao ngủ giường cô, người chịu thiệt cũng là ta mà.” Sài Ánh Ngọc đắp chăn lên, trời mưa có hơi lạnh, hắn lẩm bẩm, “Vậy cô kinh ngạc làm gì chứ? Là ta bị cô lợi dụng mà, cũng không phải ta lợi dụng cô.”

“Ta lợi dụng ngươi?” Hoa Dược bị Sài Ánh Ngọc cãi chày cãi cối tức đến bật cười.

Sài Ánh Ngọc chui vào giường, quấn chặt mình trong chăn. Tuy không hiểu tại sao, nhưng qua ánh mắt của Hoa Dược, hắn có thể đoán được nàng đang có ý định kéo hắn ra khỏi giường.

“Ông đây là Ánh Ngọc công tử phong hoa tuyệt đại, có một không hai, biết bao nhiêu cô gái muốn ta ngủ giường mình ta còn chưa đồng ý kia kìa, ta ngủ lại đây cô nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.”

Hoa Dược thật sự á khẩu: “Ngươi ngủ ở đây, vậy ta ngủ đâu?”

“Bên kia có giường la hán mà, cô qua đó ngủ đi.”

“Không dùng được, bây giờ ngươi có đi hay không?”

“Không đi.”

Hoa Dược uy hϊếp nói: “Vậy đừng trách ta không khách khí.”

Sài Ánh Ngọc rụt người lại, nắm chặt chiếc chăn bông trên người. Muốn dọa hắn à? Không có cửa đâu.

Hoa Dược hít một hơi thật sâu, nghiêng người về phía trước, Sài Ánh Ngọc chưa kịp phản ứng đã bị nàng đẩy xuống giường, lúc hắn ngã xuống, mái tóc đen xõa ra sau lưng mượt như nước. Hoa Dược cúi người đè lên người hắn, hai người mặt đối mặt, gần đến không thể gần hơn.

“Thật sự không đi à?”

Hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến hắn rùng mình. Trong đầu Sài Ánh Ngọc có chút hồ đồ, nhưng lời nói ngoài miệng vẫn cứng rắn như cũ, ta dễ bị uy hϊếp lắm chắc?

“Không đi.”

“Bây giờ có muốn đi cũng không kịp.”

Vừa dứt lời, Hoa Dược cúi đầu hôn lên môi Sài Ánh Ngọc.

Đôi môi của hắn sạch sẽ giống như hắn vậy, tuy lời nói phát ra từ đôi môi này rất xấu xa, nhưng mùi vị của nó cũng không tệ.

Sài Ánh Ngọc đang ngây người trước tình huống bất ngờ trước mắt, thân hình lập tức cứng đờ, bất động, hàng mi dài đung đưa, vẻ mặt lương thiện như để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Hoa Dược vốn chỉ muốn hù dọa hắn một chút, hôn lên môi hắn, không ngờ hắn lại dễ bắt nạt đến vậy.

Dù sao cũng đã hôn rồi, nàng không ngại hôn thêm cái nữa. Đầu lưỡi nàng nhẹ nhàng trượt dọc theo khe hở giữa đôi môi đang mím chặt của hắn, như chiếc chìa khóa dễ dàng mở cánh cửa ra.

Ánh Ngọc công tử vẫn đắm chìm trong nỗi kinh hoàng khó tả, thậm chí còn quên đẩy Hoa Dược ra xa, cho đến khi Hoa Dược ngồi dậy, hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Mình đang ở đâu? Mình đang làm gì vậy? Sao lại dâng đến tận miệng người khác thế này?

Phía trên, chính là toàn bộ nội tâm của Ánh Ngọc công tử lúc này.

“Cô…”

Sài Ánh Ngọc như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng, không nói nên lời, hắn mím môi dưới theo bản năng, sau đó nhận ra cô nương xấu xí kia vừa hôn hắn, còn có mùi vị của nàng.

Quan trọng nhất chính là, hắn lại không hề bài xích, vì sao lại thế? Theo lý mà nói lúc này không phải hắn nên gọi người tới đem cô ấy lôi ra ngoài xử trảm sao?

Càng nghĩ càng thấy hoảng hốt.

“Cô dám hôn ta?!”

“...”