Chương 18: Tần tiểu thụ sắp kết hôn rồi!!

Tần tiểu thụ sắp kết hôn rồi!!

. .

Lần đầu nuốt vào vật thể, chính là dươиɠ ѵậŧ thô to của nam nhân cộng thêm mấy ngón tay, Chung Nhược đau đến hét thảm thiết, tiểu kê kê trong miệng cũng trượt ra ngoài. Nhưng mặc dù đau, cái loại trống trải khó nhịn đó trong nháy mắt lại bị lấp đầy, đau đớn ngược lại biến thành kí©h thí©ɧ thể xác tốt nhất, có một loại sung sướиɠ muốn ngừng mà không ngừng được.

Hoắc Mộ Vân rốt cuộc cũng được đi vào trong động mất hồn mơ ước đã lâu, bị kẹp đến sung sướиɠ nghiêng ngả, nắm mông Chung Nhược gầm nhẹ: "Cục cưng của anh, hương vị em quá tuyệt vời, a... Vừa trơn vừa chặt, anh Mộ Vân yêu em chết được..."

Góc độ Hoắc Mộ Vân tiến vào hiếm thấy, lại đem ngón tay Chung Nhược còn ở bên trong chen đến điểm da^ʍ, móng tay nhọn vừa vặn sượt qua điểm da^ʍ kia, kí©h thí©ɧ Chung Nhược hô hấp dồn dập: "A... Sướиɠ quá, ư ha... Ngón tay đυ.ng chỗ nhô ra, oa oa... Anh Mộ Vân, trong người Nhược Nhược có cái hạt, ngứa quá ô ô... Gãi gãi... Thoải mái, ưʍ... Anh Mộ Vân, giúp em!!...."

Hoắc Mộ Vân ra sức công kích lên điểm da^ʍ Chung Nhược, dươиɠ ѵậŧ bị tiểu huyệt kẹp chặt, đồng thời lại có bàn tay nhỏ bé của Chung Nhược đang vuốt ve như có như không, không chừng chỗ kia bị ngón tay Chung Nhược đυ.ng một chút, sung sướиɠ không gì tả được.

Chung Nhược vẫn duy trì tư thế hai chân bị gập trước ngực, tiểu kê kê của mình thỉnh thoảng đυ.ng lên gương mặt trắng nõn, điểm dâʍ đãиɠ nhất trong mông bị nam nhân cắm vào thao không ngừng nghỉ, nhục huyệt bị dươиɠ ѵậŧ chống mở ra, sướиɠ đến mức Chung Nhược kêu gào: "Nhược Nhược thoải mái quá.... Chết mất, a... Anh Mộ Vân giỏi quá, ô a... Nhược Nhược cho anh sờ... Liên tục sờ, anh Mộ Vân... Như vậy, ưʍ... Đâm Nhược Nhược đi...."

Chung Nhược bị chơi đến mức bắn tinh, bắn đầy lên mặt mình, bạch trọc dính lên đôi môi đỏ mọng và mắt, còn không ngừng chảy nước có mấy giọt rơi xuống mép. Chung Nhược đói khát liếʍ sạch nuốt xuống, không ngừng rầm rì: "Oa nha... Được ăn... Tiểu, hức, muốn ăn anh Mộ Vân... A... Trong cái mông ướt quá, bụng cũng bị rót đầy... Ô ô, anh Mộ Vân tiểu ra sao?..."

Hoắc Mộ Vân ồ ồ thở dốc: "Bé cưng, anh cũng đem bảo bối đút cho cái miệng nhỏ dâʍ đãиɠ của em mà... Đây không phải là đi tiểu, là bắn tinh..."

Nói xong, ở Chung Nhược đang thất thần, lần nữa ra sức cắm vào. Thật vất vả ăn chay, tất nhiên muốn ăn cho đủ vốn.

Chung Nhược thất thần lặp lại: "Bắn tinh... Thích, Nhược Nhược thích, ư a... Lại tới, thật là mạnh, bắn nữa, Nhược Nhược thích được bắn, a.... Đâm chết, ô ô, nhẹ, nhẹ chút...."

Trong khách sạn sắc tình, Hoắc Mộ Vân chiếm lấy Chung Nhược, hai người ôm nhau làm rất nhiều lần, tính phúc cực kỳ. Mà Tần Tuyết Ca từ chỗ Aciri trốn về lại thân đơn bóng chiếc, cõi lòng tan nát không thôi...

Mặc dù đã tắm xong, nhưng Tần Tuyết Ca luôn có ảo giác trên người mình ngập tràn mùi hương của người đàn ông kia, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng, mùi nước hoa thuộc riêng Aciri, còn có sức mạnh của hắn, nhiệt độ của hắn.... Trong cái mông giống như còn cắm món đồ, có loại ảo giác không hơn, ngay cả cúc thịt dường như cũng vô cùng đói khát mấp máy...

Tần Tuyết Ca ôm đầu gối, cả gương mặt chôn trong cánh tay, trong đầu không ngừng thoáng hiện lên bóng hình Aciri, từ hôm trước cưỡng bức tới hôm nay lăng nhục, Aciri lưu lại dấu ấn sâu đậm trên người cậu... từ trong ra ngoài, toàn bộ. Mặc dù đáng hận, nhưng đây là lần đầu tiên có người như vậy không cho cậu cự tuyệt đến gần, cái loại cảm giác điên cuồng cùng với bỏ mặc tất thảy dường như muốn đem sinh mạng cậu hòa tan lần nữa, khiến cho Tần Tuyết Ca sinh ra cảm giác phảng phất an toàn.

Nếu như có thể không lưỡng lự, không còn cô đơn, nếu như có thể vĩnh viễn tựa vào bờ vai kia...

Tần Tuyết Ca nổi giận đập đầu mình lên đầu giường, đau muốn chửi thề, sao lại ti tiện thế kia, bị đàn ông cưỡиɠ ɠiαи hai lần còn chưa đủ sao, còn muốn lần nữa chủ động dâng lên sao!? Không thể lặp lại bi kịch của mẹ, Aciri chỉ xem cậu như món đồ chơi mà thôi.

Thật may điện thoại vang lên, kịp thời ngăn cản hành động tự hủy hoại mình của Tần Tuyết Ca. Là Hoắc phu nhân Diêu Ngọc Điệp gọi tới, muốn cậu nhanh chóng về nhà. Tần Tuyết Ca không dám sơ suất, áo dài quần dài đem bản thân bọc thật kỹ, vội vã chạy về Hoắc gia.

Vào đến cửa, Diêu Ngọc Điệp lập tức vô cùng thân thiết chào hỏi, ân cần hỏi han, một chút cũng không nhìn ra mặt mũi cay nghiệt kinh tởm. Tần Tuyết Ca mặc dù không gần gũi với bà, nhưng luôn luôn cảm kích kính trọng, ngoan ngoãn hỏi gì đáp nấy.

Hàn huyên một hồi, Diêu Ngọc Điệp nói lên chủ đề chính: "Tuyết Ca a, con cũng lớn rồi, mấy năm nay ngay cả bạn gái cũng không có, mẹ vì con tìm kiếm hôn sự. Đối phương là đại tiểu thư Triệu gia, vừa từ nước ngoài trở về, tài mạo song toàn, khí chất rất nổi bật. Mẹ có gặp qua một lần, cảm thấy rất hợp sánh đôi với con. Con cũng biết, Triệu gia có địa vị trong chính trị, là chỗ giúp đỡ cực kỳ lớn cho Hoắc gia chúng ta. Nếu có thể thông gia thành công, chính là liên hợp cực kỳ vững chắc kinh động cả hai giới. Tất nhiên, chủ yếu vẫn là con thích kiểu thế nào. Để mẹ sắp xếp tốt cho con, tối nay lập tức đi dùng bữa tối với Triệu tiểu thư được không?"

Tần Tuyết Ca vô cùng ngạc nhiên. Triệu gia cậu đã nghe nói qua, bên trong vững chắc, có thể nói là cây đại thụ giới chính trị. Vị đại tiểu thư nhà kia cũng được khen ngợi xinh đẹp có tiếng. Nhân vật như vậy, Diêu Ngọc Điệp nghĩ tới đầu tiên không phải là Hoắc Mộ Vân à?

Nếu như trước đây, cậu có thể sẽ từ chối. Nhưng bây giờ, kết hôn là lựa chọn tốt nhất, hoàn toàn chôn đi đoạn quá khứ hoang đường này, vĩnh viễn rời xa người đàn ông kia...

Tần Tuyết Ca rất nhanh đáp ứng, đi đến nhà hàng Diêu Ngọc Điệp đã đặt. Thời điểm đi vào phòng ăn, Triệu Yên Nhiên đã chờ ở đó. Cô một mình ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài, gò má nhỏ xinh đẹp mềm mại, ăn mặc cũng rất tinh tế.

Đợi cô quay mặt lại, Tần Tuyết Ca lại lần nữa kinh ngạc. Đây là cô gái thời nay rất hiếm thấy, trên người cất giấu tao nhã nội liễm, khí chất cổ điển, như một bức tranh sĩ nữ. Cô khách sáo đứng dậy, chào hỏi: "Chào anh, Tần công tử."

Tần Tuyết Ca cũng bày ra lễ nghi không chút nào bắt bẻ được giao tiếp với cô, trong lòng cũng không ghét cô gái này. Cô đem đến cho người ta cảm giác thật thoải mái. Nhưng ánh mắt càng đi xuống, Tần Tuyết Ca thực sự bị kinh ngạc giật mình, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không che giấu được. Bụng Triệu Yên Nhiên hơi nhô lên, rõ ràng cho thấy dáng vẻ của phụ nữ đang mang thai.

Triệu Yên Nhiên cũng không kiêng kị, lạnh nhạt nói: "Tôi mang thai, nhưng không có cách nào cùng cha bé ở chung một chỗ. Tôi quyết định tự mình nuôi con lớn, nhưng ở nhà luôn sắp xếp tôi đi xem mắt, tôi không từ chối được, không thể làm gì khác hơn phải đến đây. Tần công tử công cần để ý, coi như là chúng ta ăn chung bữa cơm đi, kết hôn cái gì, chúng ta không gật đầu thì hai nhà cũng không có biện pháp làm gì quá đáng đâu."

Tần Tuyết Ca im lặng ngồi một chỗ... cắm cúi ăn cơm. Hai người cũng không nói chuyện quá nhiều, nhưng ăn được một nửa, Tần Tuyết Ca đột nhiên nói: "Triệu tiểu thư, nếu cô không ghét chuyện tôi nói, chúng ta kết hôn đi... Tôi sẽ đối xử tốt với con cô, nhưng sẽ không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của cô. Tôi nghĩ... có lẽ chúng ta đều cần một cuộc hôn nhân. Thật xin lỗi, là tôi lỗ mãng..."

Triệu Yên Nhiên đặt đũa xuống, cười nói: "Anh nói không sai, quả thật tôi cần kết hôn để cho người nhà yên tâm, cũng có thể cho bé một gia đình trọn vẹn. Nhưng tôi không thể tiếp nhận được những người đàn ông khác. Nếu anh nguyện ý cùng tôi làm cặp vợ chồng hữu danh vô thực (*), tôi không có ý kiến gì."

(*) (giống như 'có tiếng mà không có miếng' ấy.)

Mặc dù không nói nhiều, nhưng Triệu Yên Nhiên là người thông minh, hiển nhiên cũng từ nét mặt tiều tụy của Tần Tuyết Ca, ánh mắt mịt mờ đã nhìn ra cậu cũng là người có chuyện riêng của mình. Cùng là người lưu lạc chân trời, nếu như đã muốn quên đi, cũng muốn né tránh, cuộc hôn nhân kia có gì lại không thể?

Hai con người xem như hoàn toàn xa lạ chỉ hời hợt như vậy quyết định hôn sự, sau đó cũng câu được câu không nói chuyện phiếm, phát hiện hai người cũng rất hợp ý nhau, cũng lãnh đạm không thích nói chuyện, nội tâm cũng dịu dàng. Không có tình yêu, nhưng ít nhất cả hai cũng thích hợp để làm bạn thân, chỉ bình đạm như vậy sống, cũng là không sai đi.

Cơm nước xong, hai người chậm rãi đi ra ngoài. Vì phối hợp với Triệu Yên Nhiên đang mang thai, Tần Tuyết Ca cũng đi rất chậm. Cậu cúi đầu cùng Triệu Yên Nhiên nói tìm dịp thăm cha mẹ hai bên, Triệu Yên Nhiên cũng tích cực đáp lại, trên mặt vẫn như cũ cười ôn hòa. Nhưng mới nói mấy câu, Tần Tuyết Ca cảm giác được phía trước có một ánh mắt vô cùng đáng sợ, ngẩng đầu một cái, lại là Aciri...

Aciri cũng cùng bạn tới dùng cơm, vừa mới tới cửa đã thấy Tần Tuyết Ca cùng với một mỹ nữ vừa nói cười bước ra, lập tức dâng lên một cảm giác rất rất rất không vui.

Thấy Tần Tuyết Ca chú ý tới mình, Aciri lạnh lùng hỏi: "Cô ta là ai?"

Tần Tuyết Ca mỉm cười, rũ mắt đáp: "Vị hôn thê của tôi. Tôi sắp kết hôn rồi."

Kết hôn... Người mới từ trên giường hắn trèo xuống còn nói muốn cùng đàn bà kết hôn? Ha hả, xem Aciri hắn là cái gì, gậy xoa bóp miễn phí sao, hay là ngưu lang?

Trò chơi của hắn còn chưa bắt đầu, sao có thể cho phép bên kia tự tiện rút lui. Aciri tức giận trào phúng: "Kết hôn? Tần Tuyết Ca, cái mông cậu bị tôi chơi tới nở hoa sẽ không muốn dươиɠ ѵậŧ thô to của đàn ông sao? Cái cây trước mặt cậu kia sẽ cắm vào đàn bà sao? Tôi nhớ hình như chỉ có hung bạo cắm vào cái mông cậu, vật nhỏ kia mới có thể bắn ra nha. Chẳng lẽ cậu muốn một bên nhét gậy massage vào mông, một bên chơi đàn bà sao?"

Cõi lòng thống khổ bị nắm thóp bày ra cho người khác thấy, sắc mặt Tần Tuyết Ca trắng bệt như tờ giấy, thân thể run rẩy không nói được gì.

Đột nhiên Triệu Yên Nhiên kéo Tần Tuyết Ca, bình tĩnh nói: "Vị tiên sinh này, nói chuyện thế có chút khó nghe. Bạn trai tôi có được hay không, tôi có quyền lên tiếng đầu tiên. Hơn nữa, tôi cũng đang mang thai, đây không phải là minh chứng rõ nhất sao?"

Aciri lúc này mới chú ý đến bụng Triệu Yên Nhiên, như đã lớn được bốn, năm tháng... Hắn cho rằng Tần Tuyết Ca chỉ thuộc về hắn, cho rằng hắn là người duy nhất có được Tần Tuyết Ca. Người đầu tiên, lại là người đàn bà này sao?...

Triệu Yên Nhiên không thèm quan tâm sắc mặt dữ tợn của Aciri, kéo Tần Tuyết Ca cả người cứng ngắc, ngạo nghễ rời đi.

Aciri nhìn chằm chằm bóng lưng hai người đang dìu nhau, nét cười tràn ra khóe môi: "Tần Tuyết Ca... Em muốn bay, tôi sẽ bẻ gãy đôi cánh của em, em muốn chạy, tôi sẽ đánh gãy hai chân em. Nếu như có một ngày, em thân bại danh liệt, thanh danh lang tạ, bị cả thế giới phỉ nhổ... ngày đó, có phải em sẽ chỉ có thể ở bên tôi hay không? Tôi muốn vui vẻ theo đuổi em, nhưng em lại khăng khăng không muốn... Tần Tuyết Ca, chờ đi..."

-------------------

Đựu mẹ tra công ="(((((( tác giả đặt tag dối trá ='((((((