Chương 17: Quán rượu tình sắc khai bao!!

☆ Quán rượu tình sắc khai bao!!

. .

Đám người Hoắc Mộ Vân trong phòng làm việc đợi chừng nửa giờ Chung Nhữ Sơn mới chạy tới đầu tiên. Chung Nhữ Sơn đến bây giờ vẫn là chủ tịch tập đoàn tài chính Chung thị, mặc dù đang tiếp tục chuyển quyền nhưng vẫn còn phải xử lý một ít việc công ty, đặc biệt là trong khoảng thời gian Chung Dục bay qua Châu Âu cùng Isaac. Nam nhân bốn mươi mấy tuổi vẫn như cũ tác phong linh hoạt, cả người khí chất nho nhã.

Chung Nhữ Sơn vừa vào cửa đã thấy Chung Nhược và Hoắc Mộ Vân mười ngón tay đan vào nhau, dựa vào nhau thầm thì, nhất thời biết vì sao bà xã nhà mình lúc gọi điện thoại lại thở hổn hển như vậy. Ai dô, làm ông tưởng bà nhà bị Hoắc gia tạm giam chứ. ~

Chung Dục và Isaac cũng xuất hiện. Nhóm thư ký đóng đô trên tầng cao nhất, là những tinh anh có thần kinh sắt thép cũng bị chấn động. Hôm nay là sao vậy hể, vợ chồng chủ tịch Chung thị, tổng giám đốc lần lượt chạy qua bên này. Nếu không phải bên trong công ty vẫn đang hoạt động tốt, bọn họ đều tưởng tập đoàn bị mua lại ấy chứ. Như đã nói, tổng giám đốc dường như so với lần thấy gần đây càng diễm lệ thêm mấy phần, càng lúc càng giống một yêu tinh. Còn gã đàn ông vô cùng anh tuấn bên cạnh y, cái tay đang ôm eo thon thon của tổng giám đốc, chẳng lẽ là bạn trai xì căng đan trong truyền thuyết???

(giám đốc gì bê bối dễ sợ =)))) )

Mọi người trong gia đình Chung gia đều đến đông đủ. Hoắc Mộ Vân và Chung Nhược đối mặt với bốn vị đại nhân không dễ chọc vào, nghiễm nhiên trở thành phạm nhân đang chờ đợi thẩm vấn.

Hoắc Mộ Vân nắm tay Chung Nhược đứng lên, trịnh trọng nói: "Bác trai, bác gái, anh hai... anh rể, tình huống đột ngột, thật xin lỗi làm phiền mọi người trong lúc vội đã dành chút thời gian tới Hoắc thị, vốn là con phải đến thăm hỏi. Mọi người đều là người thẳng thắn, con cũng sẽ không nói quá nhiều lời sáo rỗng, chỉ mời mọi người ngồi đây làm chứng: Con - Hoắc Mộ Vân hôm nay thề với trời, thề sẽ yêu thương chăm sóc Nhược Nhược của mình đến cuối đời. Con rất yêu Chung Nhược, nguyện dùng cả đời mình bảo vệ nét hồn nhiên cho em ấy. Cũng mong bác trai bác gái cho con một cơ hội để chăm sóc Nhược Nhược, yên tâm giao em ấy cho con."

Nam nhân không thao thao bất tuyệt màu mè, chẳng qua là thành khẩn tỏ rõ lòng mình, mỗi câu mỗi ý đều vô cùng chân thành.

Chung Dục tựa vào người Isaac thiu thiu buồn ngủ. Y mấy ngày gần đây có chút... ờm, hoang da^ʍ vô độ, cực kỳ thiếu ngủ, mới nãy trên xe lại bị Isaac bày ra các loại tư thế vặn vẹo thừa hoan, mệt mỏi chịu không được. Hơn nữa, y xưa giờ là một người có chủ kiến, căn bản không cho rằng xét hỏi gì đó tại nhà của phụ huynh có ý nghĩa thực tế gì. Ai ngờ bàn tay Isaac đang giúp y xoa hông đột nhiên sử dụng lực, nhéo y giật mình một cái, không hiểu nhìn về nam nhân nhà mình. Isaac tỏ ý nhanh lên chút đứng ra nói mấy câu.

Chung Dục nửa tỉnh nửa mơ có chút ngốc manh, chớp đôi mắt quyến rũ nhìn Isaac hồi lâu mới hiểu ra ý đối phương, vì thế đỡ eo, chậm chạp bước tới bên cạnh Chung Nhược, nói với cha mẹ: "Ba mẹ, Hoắc Mộ Vân là bạn của Isaac, con với hắn đã tiếp xúc nhiều lần, nhân phẩm tất nhiên là không có gì để nói. Hơn nữa khoảng thời gian này con cũng thường xuyên thấy hắn đối xử với Nhược Nhược là vô cùng cưng chiều, là một người yêu tốt, có năng lực cũng như có tâm ý cho Nhược Nhược hạnh phúc. Cho nên hai người giống như ban đầu chấp nhận Isaac chấp nhận bọn họ đi."

Isaac cảm thấy tràng diện này mình không tiện mở miệng, nhưng vẫn ở bên cạnh bà xã chung chiến tuyến với y, đồng thời im lặng không nói tiếng nào ôm chặt Chung Dục, cho y dựa vào mình, đỡ Chung Dục bị thao ngoan đến mức chân mềm đứng không vững.

Chung Nhữ Sơn quét một lần qua bốn người con cháu đứng thành một hàng của mình, rốt cuộc lên tiếng bày tỏ: "Chúng ta ban đầu chấp nhận Isaac là do Chung Dục thề sống thề chết. Chung Dục từ nhỏ đã xa nhà, xông xáo một mình trên đất Mỹ, có khả năng phân biệt đúng sai, hơn nữa nếu thất bại trong tình cảm, con cũng có thể chịu được đau khổ. Nhưng Nhược Nhược lại khác, con ở với chúng ta từ nhỏ đến lớn, không rành sự đời. Ba mẹ không có cách nào buông tay, đem con giao cho người khác."

Điều này hiển nhiên là tiếng lòng vợ chồng Chung gia, lo lắng của bọn họ không thể chỉ vì mấy câu của Hoắc Mộ Vân mà tiêu tan được.

Chung Nhược một mực trầm mặc, nghe đến đây, cậu cũng biết là anh Mộ Vân muốn sống chung với mình, yêu thương chăm sóc cậu, giống như Isaac đối với anh hai. Nhưng mà cha mẹ không đồng ý...

Chung Nhược nước mắt lã chã nhìn vợ chồng Chung gia, ủy khuất nói: "Ba mẹ, sao mọi người lại không chịu cho Nhược Nhược... và anh Mộ Vân chung một chỗ? Ở với anh Mộ Vân, con rất hạnh phúc, rất an tâm, không muốn tách ra đâu..."

Bạch Vân Yên không biết làm sao, nói với con trai nhỏ: "Nhược Nhược, mẹ và ba sợ con bị lừa gạt. Lỡ ngày nào đó Mộ Vân không thích con nữa, con phải làm sao chứ?"

Chung Nhược càng không hiểu: "Anh Mộ Vân đối với con rất tốt, hông có lừa con, sao mọi người lại lo lắng chuyện không thể xảy ra chứ? Với lại, nếu anh Mộ Vân hông thích Nhược Nhược nữa, con cũng hổng cần ảnh đâu...."

Hoắc Mộ Vân vội vàng bày tỏ: "Con dùng tính mạng mình thề, kiếp này tuyệt đối không phụ lòng Chung Nhược!"

Vợ chồng họ Chung cũng có chút cứng họng. So với Chung Nhược đơn giản trực tiếp, bọn họ quả thật đã nghĩ nhiều rồi, nói dễ nghe một chút là đề phòng trời mưa. Thật ra thì lúc nào chẳng buồn lo vô cớ, vì vài chuyện tương lai có thể xảy ra mà ngăn cản Chung Nhược hạnh phúc vui vẻ bây giờ, đúng không nào?

Isaac cũng khuyên: "Cha, mẹ, chúng con đều biết hai người lo lắng Chung Nhược, nhưng cả đời Chung Nhược chung quy cũng đã tới. Nhược Nhược chẳng qua chỉ hơi ngây thơ một chút chứ cũng không phải là mềm yếu, cũng không phải hồ đồ. Em đã hiểu rõ cảm giác trong lòng mình, cũng đã lựa chọn, sao chúng ta lại không tôn trọng em ấy chứ?"

(tu mừi kiếp nữa mới cứi được anh Xắc huhu...)

Cha mẹ Chung gia cuối cùng cũng không thể làm người xấu dùng gậy đánh uyên ương, lại bị đám con cháu liên tục oanh tạc, cuối cùng chỉ có thể nhượng bộ: "Nhược Nhược thích, chúng ta cũng không cách nào phản đối. Mộ Vân, xin cậu đừng phụ tín nhiệm của chúng ta."

Ngoài mặt là đồng ý, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút khúc mắc, hai vợ chồng từ chối ý mời cơm của Hoắc Mộ Vân, một bộ dáng im lặng, không để cho bất kỳ ai tiễn, dắt nhau rời đi.

----------

Hoắc Mộ Vân cùng Isaac mang hai bảo bối đi ăn cơm tối, nghe nói quán rượu mới mở phòng dành cho tình nhân, nhìn nhau cười một tiếng, ăn ý mang vợ mình lên lầu đặt phòng.

Phòng tình nhân của quán rượu này rất có ý tứ, giống như phỏng theo bao con nhộng các khách sạn thời đầu. Mở cửa ra, bên trong chỉ độc một chiếc giường. Trên tường được sơn màu hồng ái muội, còn vẽ rất nhiều hình ảnh nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, các loại tư thế giao hoan, cơ thể nhân vật được vẽ giống như đúc, còn rải kim tuyến vàng lập lòe, giống như các vũ nữ Nhật Bản xưa.

Giường cũng chỉ rộng hơn giường đơn một chút, như vậy tình nhân đi vào cũng chỉ có thể nằm chồng lên nhau. Chung Nhược vào trước, nghiêng người cố gắng chừa cho nam nhân chút không gian, nhưng không gian quá chật, Hoắc Mộ Vân lúc đi vào cơ hồ cả nửa người cũng đè lên cậu.

Trong phòng không có cửa sổ, trên nóc chỉ có dãy lỗ nhỏ để thông khí, vì thế vô cùng bức bối. Hai người chen chúc nằm một hồi, cả người toát hết mồ hôi. Hoắc Mộ Vân thưởng thức gương mặt đỏ ửng của Chung Nhược, thở hổn hển đem trói buộc trên người mình cũng tháo xuống.

Nam nhân tay dài chân dài, ở địa phương chật hẹp cởϊ qυầи áo, khó tránh khỏi sẽ đυ.ng trúng Chung Nhược. Cũng biết Hoắc Mộ Vân không phải cố ý, cúi đầu cởϊ qυầи, nhưng môi vừa vặn để trước ngực Chung Nhược, đôi môi dày hạ xuống ma sát đầṳ ѵú Chung Nhược. Bắp đùi trơn nhẵn cường tráng kẹp hai chân Chung Nhược ở giữa, dươиɠ ѵậŧ bự dán lên tiểu kê kê của Chung Nhược...

Nam nhân da thịt màu đồng cổ dưới ánh đèn chiếu xuống càng thêm sắc tình, làn da săn chắc. Chung Nhược cảm thấy khó thở, trong lòng cũng hốt hốt hoảng hoảng loạn lên, dường như ngại ôm như vậy không đủ lực, không đủ an toàn, luống cuống nói: "Anh Mộ Vân, Nhược Nhược... sợ...."

Hoắc Mộ Vân vừa nãy đã rõ tâm ý Chung Nhược, đã sớm không kịp chờ đợi muốn đem cậu chân chính biến thành người của mình. Bầu không khí lúc này cũng vừa vặn, Hoắc Mộ Vân dụ dỗ nói: "Không sợ.... Anh đây, đều cho anh... Anh sẽ cho Nhược Nhược lĩnh hội khiến nam nhân vui vẻ..."

Hoắc Mộ Vân xé chiếc quần đáng thương trên người Chung Nhược, hai người cuối cùng trần trụi gặp nhau.

Hoa cúc non nớt không chịu được dươиɠ ѵậŧ thô to trực tiếp tiến vào, nhưng Hoắc Mộ Vân xấu xa không khuếch trương cho Chung Nhược, mà đem hai bắp đùi Chung Nhược bẻ thành một đường thẳng đứng, để chúng lên tường, tiếp theo ra lệnh: "Nhược Nhược, ngón tay cắm vào thí mắt nào..."

Chung Nhược khóc lóc lắc đầu: "Không muốn... Bẩn, tay không nên cho vào, Nhược Nhược không muốn..."

Hoắc Mộ Vân nắm bàn tay nhỏ bé của Chung Nhược, cưỡng bách kéo tới chỗ cúc huyệt, dẫn dắt cậu sờ lên cúc thịt mềm mại, dụ dỗ khuyến khích: "Không bẩn! Cúc hoa của Nhược Nhược vừa xinh đẹp vừa sạch sẽ. Em quên rồi sao, ở trong thang máy, anh đã liếʍ sạch cho em..."

Chung Nhược bị nam nhân dẫn dụ, hồi tưởng lại cảm giác thoải mái kí©h thí©ɧ trong thang máy, chỗ sâu trong thân thể càng thêm ngứa ngáy. Mấy ngày nay tồn tại cảm giác cái mông chảy nước khắp nơi, từng cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra. Nhưng bởi vì tư thế của Chung Nhược, nước trong cái mông không chảy ra được, ngược lại chảy ngược vào, trong tràng đạo kí©h thí©ɧ cúc thịt nhạy cảm... cảm giác ngứa ngáy giống như gặm cắn linh hồn khiến Chung Nhược không chịu nổi nữa, oa oa khóc lớn đem ngón trỏ đâm vào thí mắt, ngậm trong miệng: "Ngứa quá... Có con sâu, thật nhiều con sâu cắn cắn trong cái mông Nhược Nhược... Anh Mộ Vân cứu em a, nha... Ngón tay đâm vào cái mông, ưm a... Móc móc cái mông gãi ngứa, thoải mái..."

Hoắc Mộ Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn ngón tay Chung Nhược trong mông ra ra vào vào, say mê tự an ủi. Ngón tay thon thon trắng nõn mỗi lần có thể mang ra ngoài chất nhờn trong suốt, sợi chỉ bạc mảnh dính lên đùi, dâʍ đãиɠ cùng cực. Trên mặt Chung Nhược đan xen hưởng thụ nhưng cũng không quá thỏa mãn, cắm hồi lâu, nhưng vẫn tăng thêm ngón tay chen vào. Hai ngón tay khép lại càng nhanh chóng cắm vào cái mông mình.

Nhìn mỹ nhân tự an ủi tất nhiên Hoắc Mộ Vân thú tính đại phát. Hắn đứng trên người đối phương, dùng dươиɠ ѵậŧ bự đâm đâm cơ thể trắng nõn của Chung Nhược, gầm lên: "Tiếp tục cắm, giúp anh khuếch trương huyệt nhỏ cho tốt. Trước tiên để anh thao chín tao thịt trên người cưng."

Dươиɠ ѵậŧ thô to tham lam không muốn bỏ qua bất kỳ chỗ nào trên người Chung Nhược, qυყ đầυ trước tiên đâm đầṳ ѵú xinh xắn của Chung Nhược, lực đạo từ từ tăng thêm, đem hai quả cầu bé xinh chơi đến trướng lớn gấp đôi, lại cứng rắn sưng lên cao vυ"t trên làn da trắng tuyết của Chung Nhược, hai núm toàn bộ hồng lên, khỏi nói có bao nhiêu dâʍ đãиɠ.

Chung Nhược không nhịn được nghẹn ngào: "Oa a... Không cần, đầṳ ѵú đau, nứt mất... Ưm a, thoải mái... Đầṳ ѵú thật thoải mái..."

Hoắc Mộ Vân đổi ngón tay nhéo hai đầṳ ѵú đáng thương, da^ʍ tà cười: "Con mẹ nó thật tao, chỉ chơi đầṳ ѵú mấy cái liền thoải mái như vậy. Ngón tay không cho phép dừng, thêm một ngón vào..."

Đại dươиɠ ѵậŧ gắng gượng chịu đựng lao đến tàn phá phần eo Chung Nhược, từ eo nhỏ một mực hướng lên, thao đến nách, tay xoa nắn hai vυ" mềm thịt thịt của Chung Nhược, đem phần da kia cũng làm đến đỏ ửng...

Chung Nhược hô to một tiếng, tiểu kê kê bắn ra một cỗ chất lỏng trắng đυ.c, tất cả đều dính lên tính khí hồng phấn. Hoắc Mộ Vân kích động, vật dưới háng cứng ngắc chịu không nổi, lúc này đổi vị trí, mở ra một bên hạ thể Chung Nhược.

Hoắc Mộ Vân đem đùi Chung Nhược gập đến trước ngực, vừa vặn để cho tiểu kê kê kề bên miệng Chung Nhược. Nam nhân sáng rực mắt, ra lệnh: "Mau ăn cây thịt nhỏ của mình, đem dâʍ ɖị©ɧ mình tiểu ra giường ăn sạch sẽ!"

Chung Nhược đời nào chịu làm chuyện xấu hổ đó, há miệng kêu không, lại bị nam nhân nhìn trúng khe hở trực tiếp đem tiểu côn ŧᏂịŧ nhét vào. Chung Nhược ấp úng nói không ra được lời nào, chỉ có thể rưng rưng ăn tiểu côn ŧᏂịŧ trong quần, ngón tay theo quán tính ra vào trong chúc huyệt, kéo ra dâʍ ŧᏂủy̠ ồ ạt....

Cúc đã có ý muốn đón khách, cánh hoa vốn đóng chặt giờ lại hơi mở ra, lộ ra một chút cúc thịt béo mập, ngọc hành dính dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt câu dẫn nam nhân. Dù sao ngón tay cũng có hạn, Chung Nhược rất nhanh cảm thấy bất mãn, dâʍ đãиɠ lắc mông, trong cổ họng phát ra càng nhiều tiếng ô ô.

Hoắc Mộ Vân dường như bị dâʍ đãиɠ của Chung Nhược làm cho líu lưỡi, trong miệng ngậm cậu bé của mình, tay nhỏ cắm vào thí mắt mà còn có thể lắc eo mời gọi đàn ông vào chơi. Xem ra Chung gia cả nhà tao hóa, hắn về sau quả thật có phúc rồi.

Nếu Chung Nhược dâʍ đãиɠ như vậy, kịch liệt một chút chắc cũng không vấn đề gì đi. Hoắc Mộ Vân thấp giọng cười da^ʍ: "Bảo bối, để anh cho cưng cả đời khó quên, cho cưng đêm đầu tiên thật thỏa mãn tới dục tiên dục tử..."

Nói rồi, Hoắc Mộ Vân khống chế tay ngọc của Chung Nhược, đem ngón tay cậu đang đùa bỡn cái mông dồn vào một bên ruột, tiếp đó nhìn chính xác khe hở còn dư, cầm cây dươиɠ ѵậŧ thô to lên, trực tiếp cả căn nhét vào...

--------------------

Khách sạn con nhộng (Capsule Hotel)

Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 17: Quán rượu tình sắc khai bao!!

Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 17: Quán rượu tình sắc khai bao!!

Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 17: Quán rượu tình sắc khai bao!!

Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 17: Quán rượu tình sắc khai bao!!

Không gian thế này mà chịt là chỉ có nước chịu đòn chứ đường nào né được =)))))))))