Chương 12: Tiểu thư kí sáng sớm làm thối giao!!

☆ Tiểu thư kí sáng sớm làm thối giao!!

*Thối: chân, đùi (hông biết dịch sao cho hay nên để vậy luôn =)))) )

. .

Trời sáng trưng, Chung Nhược ở trong lòng Hoắc Mộ Vân tỉnh ngủ, còn đang mơ màng liền bị túm lại hung hăng hôn một trận. Cậu mắt nhắm mắt mở chịu đựng nam nhân hôn, buồn ngủ vẫn chưa tiêu, vặn vẹo người né tránh, còn muốn ngủ thêm mà. ~

Du͙© vọиɠ buổi sáng vốn mãnh liệt nhất, lại có tiểu mỹ nhân nguyệt thẹn hoa nhường dưới thân uyển chuyển rên nhẹ, xoay eo phơi bày cặp mông, Hoắc Mộ Vân bị chọc tới dục hỏa đốt người, trực tiếp lột quần áo ngủ của Chung Nhược ném xuống đất. Không biết làm sao Chung Nhược nhỉ muốn tiếp tục ngủ, trần trụi trơn nhẵn lăn lăn trong chăn ý đồ muốn né tránh quấy rầy của nam nhân, không ngờ lại đúng ý người ta, trước sau hết nhìn lại sờ sạch sẽ.

Dươиɠ ѵậŧ Hoắc Mộ Vân cứng ngắc nóng như lửa, diễu võ dương oai dựng thẳng lên biểu dương thực lực của nó, qυყ đầυ vừa vặn đè lên chỗ nối liền cánh mông và bắp đùi Chung Nhược, dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt mã mắt, không chút nào kiêng dè tuyên bố với mỹ nhân mơ ước hai chân dài trắng nõn kia.

Chung Nhược dường như cảm giác được nhiệt độ của nó, còn xoay xoay mông nhỏ mấy hồi, cặp mông ưỡn ra sau, dùng mông thịt ma sát mấy cái, cảm thấy có chút nóng liền rụt rè rụt về. Hoắc Mộ Vân bị khıêυ khí©h cả người phừng phực, từ phía sau lưng ôm lấy tiểu yêu tinh nằm bên cạnh, cây dươиɠ ѵậŧ chen vào giữa hai đùi, dưới bao bọc của thịt non trước sau bất ngờ xông lên, hung hăng lao qua cúc môn và hội âm.

(hội âm/đáy chậu: vùng giữa bông cúc và kê kê ấy .)

Chung Nhược bây giờ là hoàn toàn tỉnh táo, giữa chân ngứa ngáy và nóng bỏng khiến cậu tự giác kẹp chặt hai chân, nhưng lại không tự chủ được thả lỏng nghênh đón đại dươиɠ ѵậŧ lúc tấn công tới, thả lỏng chút rồi siết chặt, phối hợp đúng lúc khiến Hoắc Mộ Vân thoải mái đến mức không ngừng ồ ồ thở gấp, liên tục khen ngợi: "Bảo bối, chân em quá tuyệt vời, ha... Kẹp cho tốt, quả là thư ký giỏi của ông chủ."

Chung Nhược vừa nghe đối phương nhắc đến ông chủ và thư ký, cho rằng đây là công việc mình nên làm, lập tức càng ra sức nghênh đón, còn khéo léo trả lời: "A... Tiểu thư ký rất thích, ưʍ... công việc này a, ô a... Ông chủ, muốn đi tiểu, tiểu kê kê phồng lên rồi, muốn tiểu... Ưm a, Nhược Nhược muốn tiểu ra giường mất..."

Hoắc Mộ Vân được chơi tới sung sướиɠ. Ai ngờ Chung Nhược kêu to muốn đi tiểu, hắn tất nhiên biết đây là vật nhỏ chịu không nổi, bị đại gia hỏa uy mãnh của mình làm đến cao trào. Hắn cũng không thèm giải thích bắn tinh và đi tiểu khác nhau, ôm Chung Nhược lăn đến mép giường, tay cầm tiểu kê kê của mỹ nhân đối diện sàn nhà dụ dỗ: "Cục cưng, tiểu ra sàn đi, tiểu cho ông chủ nhìn..."

Chung Nhược tất nhiên không muốn, không được tự nhiên uốn éo thân thể, líu ríu: "Mất mặt, phải đi nhà vệ sinh... Không muốn cầm của em... kê kê.. Nhược Nhược không cần người xi tiểu..."

Hoắc Mộ Vân cũng không ép buộc, chẳng qua một lần nữa dươиɠ ѵậŧ thô to đỏ tím giữa chân mỹ nhân đỉnh loạn, qυყ đầυ đâm vào hội âm, thỉnh thoảng nhẹ nhàng sượt qua cúc môn, ở bên ngoài đυ.ng hai cái cũng không chân chính đi vào khiến chỗ đó chật vật không chịu nổi. Chung Nhược non nớt hiển nhiên không chịu nổi kí©h thí©ɧ, khóc kêu bắn ra một dòng chất lỏng trắng đυ.c.

Hoắc Mộ Vân tận mắt thấy côn ŧᏂịŧ thanh tú của mỹ nhân bắn tinh, cắn cắn vành tai của cậu, thấp giọng nói: "Một ngày nào đó sẽ thật sự cho cưng tiểu ra."

Chung Nhược sau cao trào chỉ thấy trước mắt trắng lòa, ngay cả tai cũng ong ong kêu lên, giống như uống say nhẹ hẫng đi. Không, so với thoải mái còn có một loại yêu thích khó tả, nhưng lẫn xen là mất mác nhàn nhạt. Cậu chỉ theo bản năng cầu hoan: "Ưm a... Thoải mái, Nhược Nhược còn phải... Ông chủ tay sờ... kê kê, Nhược Nhược liền... tiểu thật thoải mái..."

Hoắc Mộ Vân hài lòng cậu thực tủy biết vị, thuận thế nói: "Ngoan, sau này đi nhà vệ sinh phải kêu ông chủ nha, anh bồi em đi. Đến lúc đó Nhược Nhược đi nhà vệ sinh, ông chủ thượng em, được không hả..."

"A... Được, Nhược Nhược... cho ông thủ thượng..."

Mặc dù biết Chung Nhược chẳng qua là vô ý thức nói bậy, nhưng Hoắc Mộ Vân vẫn kích động khó nhịn, động tác càng lớn hơn, thao cho chân và thịt mềm trên mông Chung Nhược vong tình run rẩy, dợn từng đợt sóng nhục lãng, vừa trắng vừa dâʍ đãиɠ, tao khí ngất trời.

Chung Nhược bị nam nhân đùa giỡn cái mông, toàn bộ hạ thể tựa như không thuộc về mình, tê dại cực kỳ, hoàn toàn biến thành tù binh của cây dươиɠ ѵậŧ bự. Nhưng cậu giống như người hút thuốc phiện, tham luyến phần đảo lộng tàn bạo kia, tìиɧ ɖu͙© bành trướng trong nội tâm hừng hực, chỉ có thể vong tình hét chói tai: "Ái da... Nhược Nhược khó chịu, a... nhưng thật thoải mái, ô ô... Thích ông chủ làm vậy với Nhược Nhược.... Oa, thật đáng sợ, thí mắt Nhược Nhược cũng đi tiểu, ông chủ... Mau cứu Nhược Nhược, thí mắt đi tiểu..."

Hoắc Mộ Vân được hai bắp đùi xinh đẹp của Chung Nhược phục vụ tận hứng, dươиɠ ѵậŧ thô to cũng đem thịt non xung quanh như quả vải chơi đến đỏ bừng, run rẩy bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, phun toàn bộ lên mông Chung Nhược. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo kẽ mông chảy xuống, dính hai vệt trắng lên cúc huyệt béo mập, lông thưa thớt cũng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ thấm ướt, rũ xuống dính chung một chỗ, tuy bẩn nhưng lẳиɠ ɭơ.

Cả người Chung Nhược bị thao đến vô lực, được Hoắc Mộ Vân đỡ mới có thể mềm nhũn ngồi dậy, hai chân mở rộng lộ ra thịt non bị khi dễ vô cùng ác. Chung Nhược cúi đầu nhìn mớ hỗn độn giữa hai chân, nghiêng đầu quan sát những thứ trắng đυ.c kia, mặc dù không khó coi nhưng phía dưới ướt ướt như vậy thật kỳ quái, vì thế liền muốn cầm khăn giấy tới lau. Hoắc Mộ Vân nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, bất chấp ánh mắt không hiểu của Chung Nhược, đưa tay vào chỗ bí mật kia của cậu, nhẹ nhàng đem chỗ dâʍ ŧᏂủy̠ kia quệt đều, thấp giọng nói: "Những thứ này đều là của ông chủ bắn cho bảo bối cưng, không cho phép lau đi. Nghe lời, chúng nó sẽ làm cho hoa cúc nhỏ của Nhược Nhược càng tươi ngon xinh xắn."

Nếu ông chủ đã lên tiếng, tiểu thư ký dĩ nhiên phải nghe theo. Huống chi Chung Nhược luôn luôn tin tưởng Hoắc Mộ Vân, cũng không khăng khăng nữa, ngoan ngoãn ngồi chờ nam nhân chọn bộ quần áo đẹp nhất trong tủ quần áo, tự tay mặc cho cậu.

Áo em bé trắng như tuyết, vạt áo rất rộng che đến ngang đùi, xoay một vòng giống như hoa sen nở rộ, hương thơm thanh thuần. Chung Nhược rất thích chiếc áo này, nhưng quần short đen mặc chung với áo đâu mất rồi? Bên dưới trống rỗng, tiểu kê kê nãy giờ bị gió thổi qua luôn cảm thấy phơi ra ngoài cho người khác tùy tiện nhìn. Chung Nhược vội vàng níu tay áo Hoắc Mộ Vân, đỏ mặt nói: "Còn chưa mặc quần mà... Đến cả qυầи ɭóŧ cũng chưa mặc a...."

Hoắc Mộ Vân ôm eo mỹ nhân một cái, cười nói: "Cái mông nhỏ của Nhược Nhược còn ướt mà, mặc quần khó chịu lắm, như vậy nhìn cũng rất được. Yên tâm, trừ anh Mộ Vân ra ai cũng không được thấy chỗ kia xinh đẹp của tiểu Nhược đâu."

Chung Nhược vẫn chưa biết tật xấu thâm căn cố đế của nam nhân, dễ dàng bị lừa mất tiêu, thẹn thẹn thùng thùng đi theo Hoắc Mộ Vân ra khỏi phòng. Lúc đi ngang qua phòng kế bên, đúng lúc gặp Isaac mở cửa đi ra. Mặc dù còn dáng vẻ đang buồn ngủ nhưng ngũ quan hoàn mỹ, ám kim hoa lệ phát ra khiến gã vẫn trông vô cùng anh tuấn ưu nhã như cũ.

Isaac là bị bà xã nhà mình đuổi ra dò la tình hình. Tối hôm qua hai người kịch liệt chiến một đêm, vừa mới ngủ không bao lâu lập tức nghe được Chung Nhược bên này thức giấc gây ra động tĩnh. Chung Dục buồn ngủ mở mắt không lên nổi, mơ mơ màng màng đẩy Isaac ra ngoài.

Hoắc Mộ Vân cũng biết ý gã, vỗ vỗ vai Isaac, ở bên tai gã nói nhỏ: "Cũng dỗ được rồi, cho em ấy đi theo tôi là được."

Isaac thấy Chung Nhược mặt đầy dương quang, không có chút nào ủy khuất không thích, liền gật đầu một cái trở về phòng.

Chung Dục cũng không ngủ. Quả nhiên cảm giác được Isaac vén chăn nằm xuống bên cạnh y, liền cựa mình lại gần, hỏi: "Thế nào rồi?"

Cặp mắt hơi hé mở, đôi môi đỏ mọng khép mở quá mức cám dỗ, Isaac nhào lên hôn một nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp mới lên tiếng: "Không sao, thật mệt, mau tới bồi ông xã ngủ nào."

Chung Dục khóe miệng cong lên nhưng xoay người lại, nghiêng người đưa lưng về phía Isaac, mang theo mấy phần xấu hổ nói: "Anh còn... muốn vào không?..."

Isaac dùng tứ chi cố định Chung Dục trong ngực, nửa đè lên người y, làm bộ như không hiểu hỏi: "Vào đâu cơ?"

Chung Dục tức giận đánh lên bàn tay đang chà đạp trước ngực y, cắn cắn môi, mở miệng: "Anh không phải mỗi lần ngủ, đều phải đem... đem vật đó nhét vào trong thân thể người ta sao.... Mới vừa rồi còn nói... nói... không nỡ... rời tiểu da^ʍ huyệt..."

Chung Dục càng nói âm thanh càng nhỏ dần, nhưng Isaac lại cười rộ lên, trên gương mặt đỏ bừng của đại mỹ nhân hôn lên một cái, cây dươиɠ ѵậŧ quen cửa quen nẻo cắm vào nhục huyệt Chung Dục vẫn chưa kịp khép lại, ôm hôn bà xã hạnh phúc ngủ bù.

(^^)

Dưới lầu, Hoắc Mộ Vân đang dụ dỗ Chung Nhược ăn sáng, mang tiểu bảo bối lên xe định lái tới công ty, trên đường nhận được điện thoại Tần Tuyết Ca xin nghỉ phép, nói là thân thể không thoải mái, hỏi lại thì không chịu nói thêm.

Ngược lại Chung Nhược ở một bên nghe được điện thoại của Hoắc Mộ Vân, suy nghĩ hồi lâu, lập tức mặt đầy phiền muộn gõ đầu, vội vàng hỏi: "Là điện thoại người đàn ông hôm trước sao? Chính là cái người dáng rất cao rất đẹp, kêu anh đi họp đó?"

Hoắc Mộ Vân không hiểu: "Đúng rồi, sao vậy?"

Chung Nhược nói: "Hôm trước em ở chỗ Aciri thấy anh ta. Anh ấy tới hình như để cứu em nhưng sau đó bị Aciri mang lên lầu không biết làm gì, về sau cũng không xuất hiện. Đều do em cả, nói mới nhớ. Anh Mộ Vân, anh ấy không sao chứ?"

Nghe được, Hoắc Mộ Vân thắng gấp xe một cái, suýt chút nữa tông vào cột điện ven đường, tức giận gọi cho đội trưởng đội tình báo bên kia mới hay Tần Tuyết Ca lại gạt hắn chạy đi cứu người.

Nghe bên kia đầu dây vâng vâng dạ dạ giải thích, Hoắc Mộ Vân cười nhạt: "Đừng tưởng tôi không biết tính toán của cậu. Nhớ cậu là ai, nợ của cậu chờ tôi trở về từ từ thanh toán."

Chung Nhược bị sắc mặt khó coi của Hoắc Mộ Vân hù dọa, sợ hãi áy náy: "Đều là Nhược Nhược sai, không nên chạy loạn. Anh Mộ Vân, Aciri đánh anh ấy sao?"

Hoắc Mộ Vân than thở: "Đứa nhỏ ngốc nghếch, chuyện không liên quan tới em." Nói xong quay đầu xe lái tới nhà Tần Tuyết Ca, trong lòng ngũ vị tạp trần. Muốn nhắm ai thì thôi đi, lại nhằm Tần Tuyết Ca lạnh lùng sắc đẹp động nhân.... Tốt nhất hắn ta chớ có cái ý định đó, nếu không....

--------------

Cái áo em Nhược mặc nó dạng dạng như vậy nè, có điều dài ngang đùi che luôn cái mung nên khỏi mặc quần, tình thú giới trẻ bây giờ thật khó hiểu =)))))Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 12: Tiểu thư kí sáng sớm làm thối giao!!